Năm ấy, Bách vẫn đang là một cậu học trò lớp 12 của ngôi trường cấp 3 trong tỉnh. Bách là cậu học sinh nghịch ngợm gần nhất lớp. Cậu hay cùng những người bạn của các lớp khác đá bóng, chơi bóng rổ ở mảnh sân rộng sau trường. Sân bóng rổ của trường chỉ là một khoảng sân với hai chiếc cột cũ kĩ rỉ sắt nhưng giờ ra chơi, giờ nghỉ nào Bách cũng sấn sổ tranh bóng với bạn bè ngoài đó. Niềm đam mê của Bách là bóng rổ. Cũng chẳng mấy ai có thể dễ dàng đưa bóng vào cột rổ của Bách.
Trong các giờ học, Bách chỉ ngồi nghuệch ngoạc vài dòng vào trong vở. Những môn Bách chú tâm học chỉ là các môn khối A: Toán, Lý, Hóa, còn các môn học khác Bách không mấy bận tâm, cũng không sao nhớ hết được. Những bài toán khó luôn làm Bách thích thú và đều cố gắng giải ra bằng được, thành thử, Bách giỏi Toán nhất lớp A3 hồi ấy. Cô giáo dạy Toán cũng hết sức hài lòng. Bách mơ tới cuộc sống mới sau khi đỗ Đại học và được lên thành phố lớn sinh sống. Đó là cuộc sống mới tự do và đầy hoài bão, cậu có thể làm những gì mình cảm thấy yêu thích, thoát ra khỏi vòng tay có phần kìm kẹp của cha mẹ. Chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, những ngày ấy không còn xa nữa.
Bách cứ tưởng quãng thời gian học trò của mình sẽ trôi qua êm đềm như vậy, cho đến một ngày. Hôm đó Bách đang cố gắng đưa bóng vào rổ của cậu bạn cao to bên lớp A1 thì bất chợt quả bóng bị đập văng ra ngoài. Quả bóng bay đi, đập vào chân của một chiếc ghế đá ở phía ngoài sân bóng. Mọi người đều hoảng hốt nhìn theo.
Ở trên chiếc ghế đá đó, có một nữ sinh đang ngồi, mái tóc nhẹ nhàng buông dài, thân hình gầy gò trong bộ quần áo thể dục phẳng phiu. Trên đùi cô bé còn đang đặt một chiếc đàn ghita màu nâu trầm, tay trái vẫn đang gẩy nhẹ dây đàn. Một người bạn của Bách chạy tới xin nhặt bóng, cô bé ngẩng lên mỉm cười gật đầu nhẹ. Có vẻ như pha bóng vừa rồi đã làm cho cô bé giật mình. Cuộc tranh bóng lại tiếp tục diễn ra, vậy nhưng Bách không còn chú tâm vào từng đường bóng nữa. Tâm trí cậu đã trở nên ngẩn ngơ.
Hết giờ ra chơi, Bách bèn vội khều cậu bạn đi cùng:
"Ê mày! Bạn gái vừa nãy mày có biết là ai không?"
"Sao mà không? Bạn ấy là Dương gì đó, chuyển từ trường khác về, xinh đấy, ngon đấy, nhẹ nhàng lắm, mày không thấy lúc nãy thằng Tùng tít mắt lên à!"
"Thế à? Từ lúc nào sao tao không biết nhỉ?"
"Mày thì có bao giờ để ý cái gì đâu? Chuyện con gái trong trường cũng thế! Sao hả? Thích rồi à? Haha! Này nhé, đừng có tranh với bọn tao!". Cậu bạn tên Đức Anh cười lớn, trêu chọc Bách. Tai Bách đỏ bừng lên lúc nào không biết.
Kể từ ngày hôm đó, tuần nào chơi bóng rổ ngoài sân trường, Bách cũng chỉ chú ý tới chiếc ghế đá quen thuộc. Hầu như ngày nào cô bé đó cũng ra ấy ngồi gảy đàn chơi, thi thoảng ngồi cùng một hai người bạn. Tiếng đàn nghe trong trẻo vui tai khiến Bách rất thích. Hễ hôm nào không thấy cô bé ra, Bách lại buồn rầu lo lắng cả buổi. Bách đã lân la dò hỏi được cô bạn tên là Thanh Dương, học lớp D5 trường mình. Cậu nhận ra mình đã thích thầm cô bé, thế nhưng bản tính Bách vốn nhát gái, chỉ biết chơi và học, quả thực không biết làm sao để tiếp cận được Dương.
Cậu chểnh mảng học hành hơn, cô giáo chủ nhiệm than phiền với bà Mừng, mẹ của Bách rằng các thầy cô giáo bộ môn không thấy Bách ghi bài nhiều, hay nghĩ vẩn vơ. Cô giáo lo Bách sẽ không qua được kì thi tốt nghiệp. Bà Mừng nghe thế giận lắm, biết con còn yếu môn Văn, bà bèn gửi con đến lớp học phụ đạo của một cô giáo giỏi trong trường. Bách chán nản lắm nhưng vẫn phải nghe theo mẹ.
Hôm ấy, vừa bước vào lớp học thêm, Bách chợt đứng hình. Cậu nhận ra Dương đang ngồi ở bàn thứ 4, nói chuyện vui vẻ với một học sinh tóc ngắn ngồi cạnh. Tim Bách đập thình thịch liên hồi. Nhìn thấy bên cạnh Dương có chỗ ngồi trống, Bách muốn ngồi cạnh đó nhưng sau cùng, cậu lại ngồi ngay bàn phía trên, đôi tay run rẩy, không biết nên làm thế nào. Từng buổi học trôi qua như vậy, Bách ngồi dưới, Dương ngồi trên, không có gì khác biệt cả. Bách đành cầu cứu thằng bạn đang có bạn gái trong trường để xin tí kinh nghiệm.
Từ đó, lần nào Bách cũng đến sớm, mua một hộp sữa, gắn một tờ giấy nhắn trên đó, để trong ngăn bàn Dương. Dương cùng người bạn thân đến học, xì xầm với nhau về chủ nhân của hành động này khiến Bách hồi hộp lo lắng. Bách tự hỏi liệu một cô gái xinh xắn như Dương sẽ có nhiều người để ý, chắc là cậu không có cơ hội đâu nhỉ...?
[...]
"Này! Này!!". Tiếng gọi nhẹ nhàng len vào trong giấc ngủ của Bách. Bách giật mình tỉnh giấc, nhận ra mình vừa ngủ gục trên bàn của lớp học thêm. Có người vừa gọi Bách từ phía sau, chọc nhẹ bút vào lưng cậu.
Người bạn bên cạnh nói::"Cô gọi trả lời kìa!"
Bách luống cuống đứng dậy, trong đầu vẫn mơ màng không biết cô giáo vừa hỏi gì.
"Cậu này mải ngủ quá nhỉ? Trả lời cho cô xem nào?" Cô giáo giục.
"Ơ...Ơ..." Bách gãi đầu gãi tai, quả thực cậu không nghe thấy cô giáo hỏi gì.
"Con tàu này lên Tây Bắc anh đi chăng! Con tàu này lên Tây Bắc anh đi chăng! Là câu hỏi!". Có tiếng nói nhỏ nhẹ ở phía sau nhắc với lên cho Bách.
Bách vội vàng lắp bắp lặp lại lời nhắc đó. Hóa ra cô giáo hỏi hình thức của câu thơ đầu tiên rồi cô bắt đầu giảng giải ý nghĩa.
"Ngồi xuống đi! Đừng có ngủ trong lớp nữa nhé!".
Bách ngồi phịch xuống, thở phào vì trải qua được tình huống đầy bối rối. Môn Văn này quả thực cậu không sao thẩm thấu nổi.
Bách quay xuống nhìn xem người nhắc mình là ai. Nhận ra ánh mắt long lanh của cô gái ngồi ngay phía sau, Bách vội nói: "Cảm..cảm ơn nhé..." rồi đỏ bừng mặt quay lên. Sau ngày hôm ấy, sau bài thơ ấy, Bách cảm giác như gần gũi hơn với Dương. Cậu tìm cách nói chuyện, mượn đồ dùng học tập của Dương và cô bạn gái ngồi sau. Bách được biết là cô bạn của Dương tên là Huyền Như, học chung lớp D5 với Dương.
Từ đó, những buổi học thêm Văn với Bách không còn nặng nề như trước mà khiến Bách vô cùng mong chờ, háo hức. Bách đã có thể trêu chọc, cười đùa với Dương và Như, bàn về chuyện trường lớp. Càng ở bên cạnh Dương lâu, cậu nhận ra cô bé là một cô gái vui vẻ, ấm áp và cũng rất cá tính. Cậu dự định thân thiết hơn sẽ bày tỏ với Dương.
Lấy hết can đảm của mình, Bách đề nghị được đưa Dương đi học thêm ở lớp đó dù cho nhà hai đứa có hơi ngược đường. Nín thở chờ đợi câu trả lời từ Dương, cuối cùng Bách cũng nhận được cái gật đầu. Trong lòng cậu vui sướng không tả xiết, Dương vừa đi khỏi là Bách nhảy cẫng lên không trung vì vui mừng.
Ấy thế nhưng, trong một lần đi trên sân trường, Bách vô tình nhìn thấy một bạn trai đang đưa cho Dương một cây kem vừa bóc sẵn, tặng cho Dương ăn. Dương cũng cười vui vẻ nhận lấy. Tim của Bách như lỡ một nhịp. Mọi sự hứng khởi trong lòng cậu cũng tắt lịm. Có phải cậu đã quá tự tin rồi không?
"Mày...đúng là hoang tưởng. Đâu dễ thế. Nên nhớ cô bạn đó có rất nhiều bạn bè xung quanh. Không quá cởi mở nhưng cũng nhiều mối quan hệ. Mày mới thế thôi chắc gì người ta đã thích mày." Cậu bạn của Bách nghe cậu kể lại xong thì phán vậy.
"Vậy...vậy tao cứ thế này không ổn à?"
"Mày phải nhờ bạn bè của nó, dò ý tứ nó xem thế nào, rồi tác động thêm vào chứ!". Đức Anh nói.
Bách gật gù làm theo.
Nghe lời bạn, Bách cố gắng tiếp cận với Huyền Như, cô bạn thân hay đi học thêm cùng với Dương. Hai cô bé có vẻ như rất thân thiết với nhau, dùng chung đồ dùng học tập, cùng soi gương, thi thoảng lại có cả đồ đôi nữa. Bách dò hỏi Như về sở thích của Dương, về những mối quan hệ xung quanh cô bé. Những buổi nói chuyện cũng vì thế mà rôm rả hơn vì Như cũng góp chuyện vào. Thế nhưng Bách vẫn không dám ngồi cạnh Dương, sợ bạn bè dị nghị khiến Dương khó xử, chỉ thi thoảng, Bách khẽ khàng quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ chăm chú ghi bài của Dương, Bách mỉm cười ấm áp rồi lại len lén quay lên. Môn Văn là môn cô bé yêu thích, cũng là bộ môn mà Dương tự tin nhất, cô miệt mài ghi chép rất đầy đủ. Bách thầm nghĩ, cậu giỏi Toán, Dương giỏi Văn, thật là hòa hợp, bù trừ cho nhau.
Mỗi lần được đưa Dương đi học, khi phanh gấp, bàn tay gầy gò của Dương khẽ bám nhẹ vào lưng áo Bách khiến cậu cảm thấy hết sức hồi hộp.
"Mưa kìa!" Bách hét lên khi thấy từng giọt mưa tí tách bắt đầu rơi. Sau khi cất xe, cậu vội vàng giơ chiếc cặp nhỏ che đầu cho Dương rồi vội vàng chạy về phía lớp học. Mưa rào rào đổ xuống đường. Dương cười khúc khích vui tai hòa vào trong tiếng mưa lách tách. Hai người vào tới hiên nhà.
"Cậu ướt hết rồi kìa!" Dương nói, phủi nhẹ vai áo cho Bách.
Hai cô bé cậu bé học sinh đứng dưới hiên nhà nhìn nhau ngượng ngùng như thế. Mọi thứ tưởng chừng trôi qua tốt đẹp.
"Cậu suốt ngày nhắc về Dương thế! Hay là cậu thích nó à?" Như gắt lên với Bách khi hai người đang ngồi nói chuyện.
"À ừm thì...". Bách im lặng một hồi rồi gật đầu thú nhận.
"Ra thế!"
"Này...Như, cậu có thể giúp tớ dò ý của Dương được không? Đi! Đi mà nhé! Ngày nào tớ cũng sẽ mua nước cho cậu!"
Như vẫn im lặng không nói gì.
Bách tiếp tục nài nỉ: "Thật đấy! Nhé nhé, đi mà!"
"Được rồi hotboy bóng rổ!" Như cuối cùng cũng lên tiếng.
Bách lấy thế làm vui mừng lắm, nhờ Như tác động nhiều hơn đến Dương.
Mấy tuần sau, Bách hẹn Dương để trả cô quyển vở Văn mà Bách đã lấy cớ mượn.
"Trả cậu quyển vở nhé! Chữ cậu đẹp lắm...". Bách khẽ khàng đưa lại quyển vở ghi. Bằng một chiếc nhón tay rất nhẹ, Bách khẽ gỡ một chiếc lá nhỏ đang mắc trên mái tóc của Dương. Bách đưa cả chiếc lá và quyển vở cho Dương. Miệng Bách khẽ trêu chọc: "Ngố quá đi, đội lá đi trên trường nãy giờ!".
Dương nhận lấy rồi áp quyển vở vào ngực, cười tươi với Bách. Nụ cười của Dương luôn làm Bách xao xuyến, ấn tượng không sao quên được. Nụ cười ấy làm sáng bừng khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương, hai chiếc má lúm đồng trinh càng thêm phần duyên dáng.
"Cậu vào lớp đi." Dương nói rồi định quay đi.
"À...này!" Bách gọi lại giật giọng.
"Sao thế...?" Dương quay lại hỏi.
"Sau...sau giờ ra chơi ngày kia cậu ở lại một chút được không?"
"Để làm gì?". Dương ngạc nhiên. "Cuối tuần này mới học thêm mà. Mới cả hôm đó tiết cuối tớ phải dẫn chương trình nữa."
"Một tí thôi! Nhé!". Bách nói. Cậu định ngỏ lời với Dương vì hôm đó chính là sinh nhật Dương, vừa tặng quà vừa tỏ tình luôn mong là trót lọt. Bách biết cô bé phải dẫn chương trình sinh hoạt cuối tuần của Liên Đoàn, chắc hẳn bận lắm. Hôm ấy Dương còn mặc áo dài nữa, Bách rất háo hức muốn nhìn Dương trong tà áo dài đặc biệt hơn áo dài trắng nữ sinh thường ngày.
Chần chừ mãi, Dương gật đầu. Cô bé quay đi, giấu kín một nụ cười nhẹ.
Gần đến ngày hôm đó, Bách vui vẻ chuẩn bị quà cho Dương, mua một bó hoa nhỏ và một hộp quà. Bách đã kì công đi rất nhiều hiệu sách, tìm lại một cuốn sách cũ mà có lần Dương từng buột miệng nói là rất thích nhưng chưa có thời gian đi mua được. Nhà Bách không quá khá giả nhưng bà Mừng vẫn luôn cưng chiều cậu, Bách vẫn dành dụm được ít tiền riêng. Cậu dồn hết tiền vào lần này để chuẩn bị cho Dương. Cậu còn mua thêm một chiếc vòng tay bạc nho nhỏ có thể chiếc chuông xinh xinh mà cậu nghĩ rằng sẽ rất hợp với Dương.
Ngày hôm đó, tâm trạng Bách vô cùng bồn chồn, vào đầu tiết 2, cậu được giao nhiệm vụ trực nhật, bèn mang giẻ lau bảng đi giặt. Nghĩ thế nào, Bách muốn nấn ná thêm một chút, khỏi phải vào lớp sớm, bèn đi vòng xuống tầng dưới, qua dãy lớp học khối D. Bước chân Bách cứ tự đưa cậu đến lớp học D5 nằm gần cuối dãy, sát cầu thang. Bách chỉ muốn đi ngang qua mà liếc nhìn Dương một chút. Giọt nắng bên ngoài hắt vào nhè nhẹ, chiếu theo từng bước chân khe khẽ của Bách.
Đi qua cửa lớp D5, Bách giật mình nhận ra cửa lớp khép hờ, cả lớp trống trơn chỉ còn những chiếc cặp sách để im lìm trên ghế ngồi. À, hóa ra tiết 2 lớp Dương học Thể dục nên đã xuống sân trường rồi. Vậy là người cần tìm lại không thấy được bây giờ rồi. Thế nhưng, trong lớp có một bóng người đang lúi húi làm gì đó. Bách chầm chậm đi qua nhưng vẫn cứ dán mắt vào trong cửa lớp.
Hình như chỗ ngồi đó, ở bàn thứ hai dãy ba, chính là chỗ ngồi của Dương, không sai. Vậy mà người đó? Bóng dáng đó đang lôi từ ngăn bàn của Dương ra một chiếc túi đỏ, rút từ trong đó ra một tấm vải. Đôi bàn tay của học sinh ấy nắm vai áo của tấm vải đó, trông ra dáng một chiếc áo dài hồng duyên dáng có thêu chút hoa đính trước ngực. Người ấy giơ cao lên một chiếc kéo. Bách hiểu người đó định làm gì và cũng rõ người đó là ai.