Nhục Thân Thành Thánh

Chương 13: Kinh lịch



Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Đúng rồi.

“Ta tiến đến nơi này mấy ngày hôm nay không hề thấy được đám yêu thú nào, lão Bát ngươi có biết đây là vì sao?”

Nhất Minh cầm trong tay cái xương cá lấy thức ăn dính trong răng, vu vơ hỏi.

“Cái này tiểu đệ cũng không biết, theo lý bình thường nơi này nếu không có yêu thú thì cũng phải có thú hoang dã gì đó, tiểu đệ đến Đoạn Mộc Lâm này mấy hôm nay cũng không thấy được vết tích của bọn chúng.

Cái này chắc có lẽ là do võ giả xuất hiện quá nhiều, nên đám thú hoang không dám lộ ra chăng?”

Lão Bát trầm ngâm nói ra.

“Thôi được rồi, mặc kệ nó dù sao chuyện trước mắt là ta phải tìm cách rời khỏi nơi này đã, Lão Bát ngươi có tính toán gì?”

Nhất Minh khom người đứng dậy, phủi phủi trên người bụi đất, vươn vai một cái.

“Cái này… nếu được thì đại ca cho tiểu đệ đi cùng, dù sao bên ngoài đám Linh tộc kia cũng không ít, tiểu đệ nguyện vì đại ca sai đâu đánh đó, lên núi đao…”.

“Im lặng!”

Lão Bát lời nói chưa dứt liền bị Nhất Minh cắt ngang vội vàng ngậm miệng lại.

Soẹt soẹt!

Ngay lúc này.

Phía sau hai người xuất hiện một đám võ giả y phục không đồng nhất, nhìn có vẻ như là không phải người lương thiện gì.

Nam có nữ có, đa phần đám võ giả này chủ yếu dùng kiếm, dùng đao cũng có một vài người!

Thấy cảnh này, Nhất Minh cùng lão Bát theo bản năng nhất thời lui về phía sau một bước, chăm chăm nhìn đám người trước mắt, nếu bọn chúng có cử động gì không bình thường thì lặp tức đào tẩu dáng vẻ.

“Hai người các ngươi là ai? tông môn nào?”

Có thanh niên bước từ trong đám người bước ra nhìn về phía Nhất Minh hai người quát hỏi.

Thanh niên này trên người mặc một bộ thanh y, dáng vẻ nho nhả, bên hông mang một thanh kiếm cũng không phải hạng xoàng gì. Nhìn vào liền ngay lập tức nhận biết được đây là một công tử ca của nhà nào đó thế lực.

“Chúng ta chỉ là đến nơi này săn bắt thú rừng mà thôi, các vị thiếu hiệp xem ra là có việc trên người, chúng ta lập tức ly khai nơi này.”

Nhất Minh chắp tay đáp lễ, cười nói.

Võ giả Tôi thể cảnh cơ bản là không có hiển lộ khí tức ra bên ngoài, cho nên nhìn bề ngoài sẽ không khác phàm nhân là bao, đám người nhìn hai người trước mắt, một nhỏ một béo không giống như là cao thủ gì.

“Các ngươi nói đến đây săn bắt thú rừng? Có ai săn bắt thú rừng lại chạy đến lãnh địa của yêu thú bao giờ, các ngươi thật ra là ai?” thanh niên nhìn về phía hai người tay từ từ chạm vào thanh kiếm bên hông nói ra.

Thanh niên này biết được đêm qua có không ít linh tộc cùng võ giả tiến về nơi này, bọn họ đều có cùng mục đích giống như hắn, chính là tìm kiếm tên Nhất Minh kia.

Nhưng hai người trước mắt trông có vẻ không giống linh tộc cho lắm, cũng không phải đám võ giả trong tông môn kia.

Dù sao, mục đích hắn tới nơi này là truy tìm đệ nhất Tiềm Long bảng, ai tranh đoạt với hắn đều là n·gười c·hết!

“Hắn, hắn là Nhất Minh!”

Bỗng nhiên, trong đám người có võ giả chỉ tay hướng về phía Nhất Minh quát to.

“Ta từng bên trong tửu lâu thấy hắn, không sai được, hắn chắc chắn là người đứng đầu Tiềm Long bảng: Nhất Minh”.



Theo tiếng nói nơi phát ra, đám người nhìn về phía hai người, ánh mắt không che giấu được nghi hoặc trong lòng.

Nhưng theo bản năng dần dần phân tích, tên mập này không thể nào là tên gọi Nhất Minh được, vì hắn tuổi tác có vẻ không phù hợp, ngược lại tên nhỏ con hơn có vẻ hơi giống.

Sau một lúc, đám người ánh mắt dần dần lộ ra tham lam thần sắc!

“Móa nó! thế mà cũng có người nhận ra, đây là cái vận khí cứt chó gì chứ!”

Nhất Minh trong lòng thầm mắng, ngay lập tức xoay người lao xuống sông đào tẩu, không một chút do dự nào.

Lão Bát thấy thế, trong lòng cũng hoảng thành một nhóm, đám người này không phải vì truy bắt đại ca mà tóm lấy ta làm con tin à nha!

Nơi này, đến chim còn không thèm ị, nói không chừng bọn hắn làm ra cử động gì khác người đem mình diệt sát thì bỏ mẹ.

Nghĩ như thế, béo ú cũng không hề do dự, lập tức nhảy xuống sông bơi liên tục liên tục!

Đám người thấy cảnh này liền không còn chờ được gì, ngay lập tức đuổi theo.

Tủm tủm tủm!

Liên tiếp là thanh âm nhảy xuống nước, có một vài võ giả không biết bơi cho nên cũng không dám đuổi theo.

Con sông tuy không lớn, nhưng muốn bơi qua cần một đoạn thời gian.

Nhất Minh thì không cần nói, bản thân hắn tuy mới mở bát mạch không bao lâu, nhưng toàn thân khí huyết không phải võ giả bình thường có thể so sánh.

Có võ giả tôi thể tam trọng tu vi bơi theo liên tục, nhưng trong lòng không khỏi chấn kinh: “Không ngờ tên Nhất Minh này khí lực lớn như thế, bản thân ta tam trọng tu vi cũng không thể đuổi kịp tốc độ của hắn, không lẽ nói, hắn cũng là tam trọng tu vi?”

Không thể nào!

Lúc này mới bao lâu?

Đồng dạng, hiện tại có một số võ giả tam trọng tu vi không khỏi chấn kinh trước tốc độ của thiếu niên trước mắt.

Bọn hắn cũng không thể nào hiểu được, thiếu niên này mấy ngày trước chỉ có Khai Nguyên cảnh hậu kì, nhưng giờ khắc này khí lực lại không thua kém gì bọn hắn.

Điều này khiến bọn hắn làm sao không chấn kinh cho được.

Một bên khác, tên mập lão Bát hiện tại đang chìm chìm nổi nổi, không thể bơi tiếp được nữa.

Bản thân hắn hiện tại đã dùng hết bú sữa mẹ khí lực để bơi rồi, nhưng vẫn không thể nào bơi lại bọn ôn thần này.

Xong!

Triệt để xong!

“Lần này lão Bát ta xong thật rồi!” lão Bát nội tâm trong lòng chìm vào đáy cốc, sau một lúc hắn bị một võ giả tóm lấy, thanh âm thảm thiết kêu lên, thân hình bắt đầu giẫy dụa, nước ở xung quanh bắt đầu tràn vào trong miệng của hắn.

Ọc ọc ọc ọc ọc!

Qua một lúc, Nhất Minh rốt cuộc cũng qua tới bờ bên kia, hắn mặc dù thở hồng hộc, nhưng vẫn ngay lập tức dùng hết khí lực chạy thẳng vào rừng.

Đám người thấy thế cũng không chịu thua, lập tức tăng tốc độ bơi thật nhanh, nếu không sẽ mất dấu không còn tăm hơi.

Nhưng có một số võ giả nhìn về khu rừng trước mắt ẩn ẩn có chút suy đoán sau đó liền lập tức xoay người bơi trở về.

Nhất Minh cũng không lo được nhiều như vậy, hắn chỉ biết nếu không trốn thì bản thân hôm nay sẽ c·hết chắc.

Mang ngọc có tội!



Đặc biệt là bản thân hiện tại không có năng lực lấy một chọi một đám như thế, hắn vẫn còn tỉnh và đẹp trai lắm!

Chính vì vậy, mặc kệ là phía trước có cái gì, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, theo bản năng liên tiếp tiến về phía trước.

Hoàn cảnh xung quanh bắt đầu lui về phía sau, cánh rừng màu xanh dần dần chuyển thành màu nâu đỏ, hắn biết, bản thân đây là chạy đến một nơi không nên chạy rồi a, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.

Xung quanh không ngừng có tiếng động xào xạc, chứng tỏ nơi này có không ít sinh linh sinh sống, mặc dù nói là sinh linh, Nhất Minh cũng không biết hắn đã chạy đến nơi này, hắn chỉ biết một đường hướng Bắc chạy trối c·hết mà thôi.

Cành lá xum xuê bao phủ trên không, thân cây vô cùng cao lớn, xung quanh còn có không ít thanh âm gào rú của yêu thú nơi này, bản thân không khác gì con kiến hôi cả.

Trong không khí còn có không ít sương mù chưa tan, trên đường phía trước lộ ra thập phần quỷ dị vô cùng.

Thẳng đến một thời khắc bên phải truyền đến một loạt động tĩnh.

Xà xà!

Một con mãng xà cao hơn một trượng hướng về phía hắn, giương chiếc răng nhanh nhọn hoắt bổ tới.

Nhất Minh ngay lập tức lăn một vòng né tránh đòn t·ấn c·ông, con mãng xà với cái hai chiếc răng sắc nhọn trong miệng bổ hụt vào không trung, hắn ổn định thân hình xoay người nhìn lại.

Yêu thú!

“Con mẹ nó, đúng thật cầu được ước thấy, lúc nảy không thấy được yêu thú, giờ khắc này thấy thật rồi!”

Nhất Minh hoài nghi, chính mình có phải hay không thuộc loại vận khí cứt chó loại kia, hắn chỉ là tò mò không có yêu thú thôi a, không cần phải nhảy ra một con hàng thật vậy chứ!

Mãng xà liên tiếp hướng về phía Nhất Minh lao tới, chiếc đuôi cong một vòng, lập tức quét ra, từng trận cuồng phong cuốn theo lá cây bay mịt mù lên không.

Vù vù!

Thấy thế, hắn liền dặm chân bật nhảy lên không trung, thân hình lắc một cái né tránh chiếc đuôi, nhưng không đợi hai chân chạm đất, đầu mãng xà lập tức hướng về Nhất Minh dùng sức ầm vang một tiếng.

“Không ổn!”

Nhất Minh lấy hai tay che chắn trước người, nhưng cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn đòn t·ấn c·ông, thân thể lập tức bay ngược ra xa đâm sầm vào các thân cây trực tiếp gãy làm hai nửa.

Cơ thể truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.

Cảm giác đau nhức khiến hắn không khỏi tỉnh táo lại nhìn về phía trước, chiếc đuôi của mãng xà to lớn đang không ngừng quét một vòng về phía hắn.

Nhất Minh không kịp nghĩ nhiều, hai chân đạp trên thân cây.

Thân thể không ngừng tiến về phía trước, một chưởng vỗ ra, đây là chưởng lực hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh bản thân.

Thôi Tâm Chưởng!

Ầm vang một tiếng, một chưởng cùng chiếc đuôi v·a c·hạm vào nhau, phát ra thanh âm chấn động xung quanh, thân thể Nhất Minh lập tức b·ị b·ắn ngược về sau, trên tay không khỏi truyền đến cảm giác đau thấu đến xương cốt bên trong.

Thật mạnh!

Con mãng xà này nếu không lầm, thì với khí lực của nó không kém hơn võ giả tứ trọng, ngũ trọng!

Nhất Minh biết được, cho dù hiện giờ mình có đánh thế nào cũng không thể g·iết được con mãng xà này.

Lập tức, Nhất Minh quay người liền chạy, mãng xà thấy thế ngay lập tức truy đuổi theo.



Không thể không nói, con mãng xà này tốc độ thật là nhanh biến thái!

Không lẽ đám yêu thú nơi này đều là như vậy?

Nếu thật là như thế thì bản thân mình gặp rắc rối lớn rồi.

"Xà xà!" mãng xà vừa đuổi theo, vừa gương chiếc lưỡi về phía trước, nó không ngừng hấp thu lấy tín hiệu "con mồi" phía trước.

Nhất Minh dùng hết bú sữa mẹ khí lực liên tục đào tẩu, nhưng dù có chạy như thế nào thì con mãng xà này cũng đuổi theo không ngừng.

Thẳng đến một thời khắc, mãng xà bỗng nhiên dừng lại.

Thấy thế.

Nhất Minh trong lòng nghi hoặc không thôi, hắn vừa định thở phào một hơi, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra có điều không ổn!

Con mãng xà này mạnh như thế nhưng lại không tiếp tục truy đuổi hắn, chẳng lẽ nói ta hiện tại đã tiến vào địa bàn của con yêu thú khác?

Nghĩ đến đây, Nhất Minh toàn thân mát lạnh!

Cuồng phong nổi lên xung quanh.

Một tiếng ưng khiếu vang vọng trời cao!

“Con mẹ nó, giờ lại đến chuyện gì nữa đây!”

Nhất Minh nhìn lên bầu trời thấy một con chim ưng vô cùng to lớn, chỉ một bên cánh của nó đã to lớn hơn chiều dài con mãng xà lúc nảy.

Không phải chứ!

Nhất Minh nhìn lấy một màn này liền cảm giác tê cả da đầu!

Nhưng rất may, con chim ưng này không có chú ý đến hắn.

Không đợi bao lâu, liền có một con chim khác tiến về nơi này, ngay lập tức, chim ưng toàn thân vỗ cánh một cái, cuồng phong nổi lên bốn phía, Nhất Minh hắn ngay lập tức bám vào thân cây gần đó, nếu không hắn coi như có mười cái mạng cũng không đủ sống.

Tiếng chim ưng và con chim lạ không ngừng vang vọng không trung, sau một khắc, cả hai lao vào chiến thành một đoàn.

Cuồng phong nổi lên bốn phía, gió lốc không ngừng cuốn các yêu thú bay tứ tung lên không.

Nhất Minh thấy cảnh này không ngừng ra sức bám chặt vào thân cây, nhưng sau một khắc cuồng phong bạo vũ, Nhất Minh ngay lập tức bị cơn gió cực lớn cuốn bay về một phương hướng không rõ.

Trên không, Nhất Minh mới có thể nhìn thấy được toàn bộ hình dạng của hai con chim, nhưng vì thân thể không thể tự do di động, cho nên tầm mắt của hắn không ngừng quay mòng mòng, chóng hết cả mặt.

Một con chim ưng to hơn năm trượng toàn thân lông vũ có màu trắng xám, đôi cánh màu đen trông nó cực kì bắt mắt.

Còn lại hắn không biết là loại chim gì, kích thước không thua kém gì con chim ưng kia, toàn thân vàng óng vô cùng chói mắt.

Nhưng không đợi hắn nhìn được bao lâu, liền có một trận cuồng phong thổi đến bên này.

Trời đất quay cuồng, sau một lúc đến khi đạt cực hạn của phạm vi gió lốc, thân thể hắn từ từ rơi xuống với tốc độ ngày càng nhanh!

"Phải bám vào cây!"

Đây là điều mà Nhất Minh có thể nghĩ lúc này.

Răng rắc!

Tiếng cành cây gãy liên tục khi bị v·a c·hạm, thẳng đến một thời khắc ầm vang một tiếng, Nhất Minh không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi!

Cả người ê ẩm, thoi thóp không còn một chút sức lực nào, ý thức của hắn dần dần mất đi, nhưng hắn biết mình không thể mất đi ý thức ở nơi này.

Hắn cắn đầu lưỡi một cái khiến bản thân giữ tỉnh táo, nhưng hắn mới phát hiện cả cơ thể hoàn toàn không thể cử động.

Dần dần, Nhất Minh liền mất đi ý thức, nằm rạp trên đất không còn động đậy.