Nhìn thấy Độc Lãng b·ị đ·ánh bay một màn, Nhân tộc một phương sĩ khí đại chấn, võ giả nhân tộc đang có suy yếu giờ khắc này tựa như nhận được kích thích một dạng, có võ giả vọt về phía linh tộc chém g·iết, một bộ thề không c·hết không lấy tiền bộ dáng!
Linh tộc một phương nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm tự nhiên sinh ra cảm giác e ngại không thôi, thiên kiêu bên mình bị người ta đánh bay, chính mình có nên đánh nữa hay không?
Không thể không nói, "sĩ khí" hư vô phiêu miểu nhưng lại thật sự tồn tại, Linh tộc một phương giờ khắc này liên tiếp lui về phía sau, bọn hắn đến đây chủ yếu bắt cho được Nhất Minh, nhưng hiện tại, đến cả cọng lông của Nhất Minh còn không lấy được!
Lam Nhược Vũ đang cùng Thiên Đức Hải chém g·iết nhìn thấy một màn này, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra hãi nhiên thần sắc!
Nàng không nghĩ tới Độc Lãng thế mà bại, mà lại bại trước nhân tộc trong trận đấu tay đôi như thế này, đây quả thật phá vỡ nhận biết của nàng!
Dựa theo nàng biết về Độc Lãng, hắn mặc dù dùng độc không tính là cao thâm gì, nhưng trong cuộc chiến sinh tử, loại độc hắn dùng ngay cả nàng cũng không dám tiếp cận nửa bước, chứ đừng nói chỉ là một nhân tộc sử dụng quyền pháp, phải tiếp cận mới có thể chiến đấu.
Nàng cũng đã từng cùng Độc Lãng giao thủ qua, cho nên nàng biết được loại độc khiến linh lực đình trệ nguy hiểm đến cỡ nào, cho nên nàng mới không nghĩ rằng Độc Lãng sẽ bại.
Cho đến giờ khắc này, nàng nhìn thấy cái gì?
Nàng nhìn thấy Nhất Minh một quyền liền đem Độc Lãng đánh bay không còn tăm hơi, điều này làm sao không khiến nàng chấn kinh cho được.
Lúc này, Độc Lãng bại trận, xem như đè sập sĩ khí của Linh tộc một phương, đang cùng Nhân tộc chiến đấu, Linh tộc giờ khắc này không ngừng lui về phía sau đào thoát.
Nhưng mà, bọn hắn muốn đi, Thiên Đức Hải cùng Vân Hi làm sao dễ dàng buông tha như vậy được, hai người chỉ cần câu kéo thời gian đến khi Nhất Minh tới, bọn hắn thắng ắt không phải nghi ngờ.
Đặc biệt là Thiên Đức Hải, một thân thực lực không hề thua kém gì Lam Nhược Vũ, khiến cho nàng không cách nào li khai chiến trường.
Trong chớp mắt, ánh đao lấp lóe mà tới, đao quang chớp động tựa như vũ công, không ngừng tỏa ra quang mang hướng Lam Nhược Vũ chém tới.
Nhìn thấy cảnh này, Lam Nhược Vũ liền đưa một kiếm chống đỡ, trong mắt vừa sợ vừa giận, nhìn xem đằng đằng sát khí Thiên Đức Hải, gấp giọng quát!
“Các ngươi Thiên Vũ Môn thật coi là muốn đuổi tận g·iết tuyệt?”.
Nghe vậy, Thiên Đức Hải khinh thường cười khẩy một tiếng: ”Đuổi tận g·iết tuyệt các ngươi thì lại thế nào? Có bản lĩnh cứ chạy lại đây cắn ta nha!"
Thoại âm rơi xuống, song đao bộc phát trận trận ánh lửa, một đao, một đao mạnh mẽ chém xuống khiến Lam Nhược Vũ sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, dù cho nàng có trong tay Hàn Băng Kiếm nhưng nàng cũng không thể phát huy ra một thành sức mạnh của nó, chỉ vì do tu vi không đủ a!
Tôi thể cảnh không thể nào kháng cự được hàn khí của kiếm, nếu như nó bộc phát ra ngoài, võ giả e rằng phải bị đóng băng ngay lập tức!
Mặc cho nàng phẫn nộ đến cỡ nào, cũng không có biện pháp tránh thoát, theo nàng một kiếm chém ra, hàn khí bộc phát hai trượng xung quanh.
Theo hàn khí bộc phát một sát na này, nàng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, lập tức quay người thoát thân.
Thiên Đúc Hải nhìn thấy hàn khí đang hướng về phía mình lao tới, hắn không nói hai lời, lập tức quay người lui về phía sau.
Lam Nhược Vũ cưỡng ép sử dụng một chút uy lực của hàn băng kiếm khiến nàng trọng thương không nhẹ, nhìn thấy một màn này, Thiên Đức Hải cũng không có cách nào, đành phải nhượng nàng thoái lui khỏi nơi này.
Ánh mắt quét qua toàn bộ chiến trường xung quanh, Hỏa Đao cũng đào thoát không còn tăm hơi, cả tràn diện chiến đấu dần dần trở nên an tĩnh rất nhiều.
Vân Hi cùng Thiên Đức Hải tìm kiếm Nhất Minh thân ảnh nhưng hắn đã biến mất không còn, điều này khiến hai người không khỏi cười khổ, xem ra là tính cảnh giác rất mạnh a!
Nói đùa cái gì!
Không chạy lẹ, chẳng lẽ còn ở lại để đám nhân tộc này hảo hảo chiếu cố mình hay sao?
…
Nhất Minh hiện tại đã không biết trận chiến kết thúc, hắn cũng không có hứng thú biết rõ chuyện này, chuyện hắn cần làm lúc này chính là tìm một nơi bế quan khôi phục thương thế.
Tuy Nhất Minh chiến thắng trong trận chiến này, nhưng là hắn cũng b·ị t·hương không nhẹ, những ngoại thương thì không đáng nhắc tới, với cường độ khôi phục của hắn thì dưỡng vài ngày liền có thể khỏi hẳn.
Kinh mạch trong cơ thể Nhất Minh hiện giờ đang có hiện tượng co rút lại, hắn có thể điều động linh lực trong cơ thể, nhưng so với trước kia phải yếu hơn rất nhiều.
Hiện tại, Nhất Minh cơ bản có thể nói là một phế nhân cũng không sai biệt lắm, chiến đấu với cường độ vượt qua sức chịu đựng của nhục thân, kinh mạch, đây chính là cái giá phải trả!
“Không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương!”
Có người âm thầm ngấp nghé bảo thạch trong tay mình, đúng thật là phiền toái, nếu như có thể làm lại lần nữa, ta nhất định sẽ không thèm chiến đấu với con hầu tôn đó, tranh thủ thời gian chạy lẹ, có khi không phải gặp phiền phức như thế này.
Tìm một nơi ít người lui tới, Nhất Minh ẩn nấp thân hình, xuất ra linh thạch, không ngừng tu bổ linh lực trong cơ thể.
…
Không biết trải qua bao lâu.
Tin tức Nhân tộc thiên kiêu chiến thắng Linh tộc tại Đoạn Mộc Lâm không ngừng lan truyền rộng khắp khu vực phía Đông, đặc biệt là Thương Minh Thành!
Càng làm cho người ta chấn kinh đó là tin tức Nhất Minh một mình chiến thắng Độc Lãng.
Phải biết
Độc Lãng chính là đệ tử thân truyền dưới trướng Linh chủ, một thân thực lực không phải bình thường có thể so sánh, đừng nói chi là, bản thân hắn kế thừa y bát của Lão Tà - một cao thủ dùng độc có tiếng tại Tây vực bên kia.
Hơn nữa nói.
Thiên bảng ban thưởng cho hắn bộ công pháp không phải bình thường công pháp có thể so sánh, chính vì thế, tin tức Nhất Minh đánh bại Độc Lãng khiến cho nhân tộc một phương vô cùng hứng thú!
Một gian tửu lâu nào đó, có võ giả không khỏi cảm khái:
“Ta đi! tên nhóc Nhất Minh này vừa lên Tiềm Long bảng không bao lâu, liền có thể độc chiến đánh bại tên thiên kiêu Độc Lãng kia? Thật hay giả đây?”
“ Đương nhiên là thật rồi, ta còn nghe nói Độc Lãng chính là đồ đệ cưng của Lão Tà, e rằng tên nhóc Nhất Minh này sắp tới phải bị lão Tà để mắt tới.”
“Ngươi cũng đừng có quên, các vị Thần Quân cũng không phải ăn chay!”
“Với lại, tuổi trẻ thiên kiêu tự có thiên kiêu giải quyết, trẻ con đánh nhau lão già ra mặt thì còn đánh cái mẹ gì nữa!”
“Ngươi nói đúng! Nhưng ta phải công nhận tiềm long bảng thật là lợi hại, tiểu tử này mới lên bảng không bao lâu, một thân tu vi đã cường đại như vậy!”
“Đúng a!”
…
Mà từ khi nghe được tin tức này, có lời đồn đại cho rằng, một khi đăng lâm Thiên bảng đều sẽ nhất phi trùng thiên!
Tựa như Nhất Minh trên bảng đệ nhất kia một dạng, cho nên từ giờ khắc này, có không ít võ giả trẻ tuổi không ngừng được tông môn gia tộc thao thao luyện luyện!
Khiến bọn hắn khóc không ra nước mắt!
Con mẹ nó, chúng ta có lỗi gì a, ngươi lên bảng thì lên bảng, đừng có lôi chúng ta vào cuộc có được hay không!
Một ngày ngoại trừ ăn, ngủ ra thì đó chính là tu luyện, trưởng bối bọn họ luôn cho là, sẽ có một ngày Thiên bảng sẽ giáng lâm một lần nữa, do vậy, bọn hắn giờ khắc này mới hảo hảo thao luyện bọn tiểu bối, để mong có cơ hội đăng lâm Thiên bảng!
…
Thương Minh Thành, Hoàng gia phủ đệ.
Nơi đây chính là một tòa trạch viện có diện tích không lớn, nhưng đối với người dân sinh sống ở đây, nơi này có thể xem như không nhỏ.
Giờ khắc này, một nữ nhi hấp ta hấp tấp cầm một tờ giấy trên tay từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào.
“Ca ca! Ca ca!” liên tiếp tiếng gọi lớn vang vọng cả trạch viện, một thiếu nữ chạy vào bên trong không ngừng thở dốc.
“Có chuyện gì mà muội lại hấp ta hấp tấp như vậy?” Hoàng Anh hướng về phía muội muội của mình là Hoàng YY nói ra.
“Huynh xem, có tin tức của Nhất Minh sư đệ!” Hoàng YY cầm một tờ giấy đặt trên bàn.
Nghe vậy, Hoàng Anh nhanh chóng tiến tới cầm lên tờ giấy, nhanh chóng xem xét, đây chính là báo mới mà sáng nay Hoàng YY đi dạo trong thành tình cờ thấy được.
Nghe được tin tức này, Hoàng YY liền nhanh chóng mua một tờ gấp rút chạy về đưa tin cho ca ca mình.
Từ khi tách ra lúc rời khỏi thị trấn, hai huynh muội bọn họ cùng Tư Ngọc Nam liền đi cùng với nhau, khiến đám võ giả kia không dám vọng động, hơn nữa, mục tiêu của bọn hắn không phải là ba người, cho nên cả ba mới an toàn tiến về Thương Minh Thành bên trong.
Vào đến trong thành, Hoàng YY cùng Tư Ngọc Nam liền báo cáo chuyện xảy ra cho gia tộc, nhưng vì Linh chủ tiến đánh Trung vực, cho nên hai gia tộc bọn họ không cách nào phái người tiến về Đoạn Mộc Lâm giải cứu Nhất Minh cho được.
Cho đến giờ khắc này, Hoàng Anh cùng Tư Ngọc Nam hai nhà đều nhận được tin tức Nhất Minh một mình chiến thắng Độc Lãng, khiến bọn hắn vui mừng không thôi!
Không phải vì Độc Lãng bại trận, mà là Nhất Minh vẫn còn sống!
Hơn nữa còn đánh bại đồ đệ của một trong tứ đại linh chủ: Lão Tà!
Tin tức này không những làm Nhân Tộc một phương cao hứng, còn khiến Linh tộc một phương mặt đen như đáy nồi, bọn hắn liền rút quân khỏi Trung Vực, bởi vì tiếp tục đánh xuống cũng không có ý nghĩa gì.
Có thể nói trận chiến này bởi vì Nhất Minh mà bắt đầu, cũng bởi vì Nhất Minh mà kết thúc!
…
Tây Vực Độc Lâm.
Giờ khắc này, một thân ảnh vĩ ngạn đang ngồi tại chủ vị nhìn về một tên võ giả phía bên dưới.
Thân ảnh này mặc dù không có tỏa ra uy thế, nhưng cũng khiến cho tên võ giả này run rẩy không thôi, hắn đem toàn bộ những gì mình chứng kiến được tại Đoạn Mộc Lâm cáo tri những người xung quanh.
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” thân ảnh ngồi tại chủ vị thanh âm đạm mạc vang lên, tên võ giả không khỏi thở phào một hơi, cung cung kính kính lui về sau ba bước sau đó quay người rời đi.
Thân ảnh ngồi tại chủ vị nhàn nhạt hỏi: ”Các ngươi nhìn việc này nên xử lý thế nào?”.
Một lão giả ngồi bên trái hừ lạnh một tiếng nói ra: ”Ta nghĩ chuyện này không nên bỏ qua cho tên nhóc Nhất Minh đó, dám đả thương thiên kiêu tộc ta, kẻ này ắt phải c·hết không thể nghi ngờ!”.
“Độc Vân Phi trưởng lão nói không sai, nhưng hiện tại không phải thời điểm để giải quyết chuyện này, chúng ta vừa trải qua một trận chiến, tổn thất không nhỏ.
Với lại, Nhất Minh tiểu tử kia dùng sức một mình đánh bại thiên kiêu tộc ta, cũng là quang minh chính đại một trận chiến, Độc Lãng vừa thua trở về, chúng ta những lão già này lại ra mặt, chẳng phải khiến tộc ta càng thêm mất mặt?
Theo ta, chuyện này tạm thời để qua một bên, tình hình trước mắt chúng ta nên chuẩn bị cho cơ duyên sắp tới thì hơn.” Độc Thiên Nhai trưởng lão không nhanh không chậm nói ra.
Lão Tà thân tựa chủ vị nhìn về hai người không ngừng đưa ra ý kiến, lúc này mới nói: ”Ta nghĩ chuyện này cũng không cần phải gấp gáp cái gì, cơ duyên sắp đến, ta cũng không biết nó sẽ xuất hiện tại nơi nào.
Cho nên chuyện của Lãng nhi cứ để hắn tự mình giải quyết đi thôi, cũng sẽ tốt cho tâm cảnh của hắn, trận chiến này bại, hắn cũng nên nhận ra vị trí của bản thân, đó là điều tốt nhất.”
“Được, nếu Linh chủ đã nói như thế thì ta sẽ không can thiệp” Độc Vân Phi gật gật đầu nói.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” lão Tà khoác khoác tay.
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!
Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều.