Một đường chiến đến tận đây, Nhất Minh nhận ra một điều, đa phần những võ giả xếp hạng trước vạn đều có riêng phần mình bí thuật trong người, cho dù là Yêu tộc hay là Ma tộc, bất cứ ai cũng có riêng phần mình chiêu thức liều mạng.
Chính bởi vì bên trong đấu chiến đài sẽ không hề thương tổn đến tính mạng, cho nên đa phần những võ giả này đều không có kiêng kỵ cái gì.
Những trận đấu mà Nhất Minh bắt buộc phải kết thúc sớm để Hổ lão cược thắng thì hắn đều phải tốc chiến tốc thắng, mới vừa ra tay đều là sát chiêu trùng vây, khiến những võ giả này đều không cách nào phản ứng kịp cho được.
Điều này khiến ấn tượng của những võ giả này đối với Nhất Minh đều dâng lên một cái cấp độ mới, bọn hắn trước giờ còn chưa nhìn thấy bất kỳ tên võ giả nào ra tay đều là sát chiêu như vậy.
Cho dù là vậy, vẫn có võ giả phản ứng lại kịp, tốc hành làm ra ứng đối, nhưng cũng không cách nào chiến thắng cho được, trong phòng ba phút muốn chiến thắng những võ giả này quả thật là không có cách nào.
Cho nên cũng có không ít lần Nhất Minh thất thủ, khiến Hổ lão phải tổn thất một bộ phận tài nguyên.
Đối với điều này, Nhất Minh cũng không có chú trọng quá nhiều, dù sao thì cả hai đã thỏa thuận từ trước, trừ khi hắn tiến vào Thiên Kiêu bảng và có nhiều người tiến đến đặt cược hãy tăng cường số lượng linh thạch, còn không thì cứ cân nhắc mà làm thôi.
Hổ lão đối với chuyện này rõ ràng là thông thạo vô cùng, cho nên cũng không có tổn thất bao nhiêu, đổi lại, trong một ngày này lại kiếm lời thêm được một bút linh thạch.
Hơn nữa, những võ giả ở đây đều là đặt cược bằng hạ phẩm linh thạch mà thôi, nếu lão đặt quá nhiều cũng không có ai có thể chấp nhận cho được.
Giờ khắc này, Nhất Minh đã tiến vào trước ngàn, hắn không biết những võ giả ở đây có thay đổi gì hay không, nhưng quy tắc của đấu chiến đài lại lần nữa phát sinh biến hóa.
Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là giới hạn khiêu chiến còn lại hai mươi vị, nếu cứ tính như vậy, muốn tiến vào Thiên Kiêu bảng top 100 cần phải chiến thêm 45 trận.
Điều này quả thật là phải hao phí thêm một đoạn thời gian a!
Nhất Minh âm thầm lắc đầu, từ lúc chiến đến bên giờ đã gần hai ngày không ngủ, mặc dù hắn có thể chất vượt xa người thường, nhưng chiến đấu trong thời gian dài với những đối thủ không yếu này thì quả thật là không dễ chịu chút nào.
Nhất Minh hiện tại đang ở bên trong đấu chiến đài, xuất hiện trước mắt chính là một bình nguyên vô tận, đồng cỏ xanh tươi, gió mát rười rượi, hắn cảm giác được, chính mình nếu thả mình ở đây nằm xuống, hít sâu một hơi, cảm nhận từng làn gió mát đổi vào trên người, quả thật là không có cái gì có thể chê a!
Mặc dù hắn rất mong tiến vào Thiên Kiêu bảng, nhưng tình trạng hiện tại cũng không phải là toàn thịnh, gần hai ngày liên tục chiến đấu với cường độ cao khiến bản thân của hắn cũng cảm nhận được mệt mỏi quấn thân.
Mục tiêu của hắn chính là bằng tốc độ nhanh nhất đăng lâm Thiên Kiêu bảng, dù sao hắn đã quan sát bảo khố bên trong, có rất nhiều vật phẩm mà hắn muốn tự tay đạt được.
Chỉ khi nào đăng lâm Thiên Kiêu bảng thì mới có tư cách hối đoái những vật này.
Đứng trước mặt hắn chính là một võ giả nhân tộc, người này trong tay cầm một thanh trường kiếm, bạch y tung bay trong gió, ánh mắt sâm nhiên, nhìn vào liền cho người khác cảm giác nghiêm túc vô cùng.
Nhất Minh đối với người này quả thật là có chút hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên có người chủ động khiêu chiến chính mình a!
Vốn dĩ hắn còn định trở về nghỉ ngơi một chút rồi mới chiến đấu tiếp, nhưng vì nhận được có người khiêu chiến khiến hắn có chút hứng thú, không vì cái gì khác, bởi vì thông tin có hiện rõ, người này đã chiến hơn hai trăm trận, nhưng tỉ lệ thua chỉ có một thành mà thôi.
Đây không thể nghi ngờ là một cái tỉ lệ vô cùng cao, nếu như người này tiếp tục giữ vững tỉ lệ này, sớm muộn gì cũng có thể bước lên Thiên Kiêu bảng, nhưng thứ hạng bao nhiêu thì không biết được rồi.
Bạch y nam tử trước mắt nhìn về phía Nhất Minh ánh mắt lộ ra nghiêm túc vô cùng, mấy ngày nay hắn một mực nghe được cái tên “Minh Tôn” đang làm mưa làm gió tại Thiên Đài.
Hôm nay hắn xuất hiện ở đây chính là vì chủ động chờ lấy tên “Minh Tôn” này bước vào trước ngàn, như vậy thì hắn mới có thể khiêu chiến tên này a.
Bản thân hắn xếp hạng cũng không cao, chỉ là ở sau Nhất Minh một vị mà thôi, bình thường thì không ai đi khiêu chiến người trước mình một vị như thế này, điều này không thể nghi ngờ là rất tốn thời gian.
“Tại hạ Phần Tiên họ Mộ Dung, hôm nay khiêu chiến chỉ muốn lĩnh giáo bản lĩnh của các hạ, nhưng vì không biết lần sau còn có cơ hội hay không, cho nên ta mới làm nên sự tình khó coi này, còn mong các hạ thứ tội!” bạch y nam tử chắp tay một cái, ngữ khí có chút trang nghiêm nói ra.
Bản thân là một kiếm tu đương nhiên sẽ không làm những chuyện cong cong quấn quấn, khiêu chiến một người đã cạn kiệt thể lực quả thật là có chút khó coi, chính vì vậy mà Phần Tiên mới nói ra những lời này.
Nhất Minh nghe vậy có chút sững sờ một chút!
“Mộ Dung Phần Tiên?”
“Đây có lẽ là tổ tiên gì đó của Mộ Dung huynh đi.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, bên ngoài thì vui vẻ khoác khoác tay đối với nam tử trước mặt cười nói:
“Mộ Dung huynh quá lời, tại hạ Minh Tôn, nếu ta đã chấp nhận khiêu chiến hiển nhiên là đã có chuẩn bị, chỉ mong Mộ Dung huynh không được lưu thủ mới được a, ta không thích có người cảm thấy ta suy yếu mà lưu tay, cho nên, xin mời!”
Dứt lời, Nhất Minh liền rút ra trường đao, lưỡi đao ánh lên từng trận hồng quang, nghe nói lời này, bạch y nam tử có chút kinh ngạc, không hổ là người một đường quét ngang a, chiến ý cao như vậy quả thật là bình sinh ít gặp!
Chiến tích của hắn mặc dù không gọi là cao, nhưng năng lực của bản thân muốn tiến vào Thiên Kiêu bảng thì quả thật là không thành vấn đề, từ trước tới giờ phong cách chiến đấu của Phần Tiên chỉ có một kiểu.
Cũng bởi vì kiểu chiến đấu này mà dẫn tới bản thân hắn có gần hai mươi trận thua, đối với điều này, người ngoài hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cho rằng người nam tử này chỉ là thiên kiêu bình thường mà thôi, cho dù tiến vào Thiên Kiêu bảng cũng không có thứ tự cao bao nhiêu.
Biểu hiện của Phần Tiên không thể nghi ngờ là khiến các trưởng bối nhăn mặt không thôi, rất nhiều trưởng bối trong gia tộc đều sứt đầu mẻ trán can ngăn, không vì cái gì khác, ngươi tiến vào Thiên Kiêu bảng thì đánh cho đàng hoàng đi a, đừng có chiến theo cái kiểu đó nữa!
Mặc dù được rất nhiều trưởng bối khuyên bảo, nhưng Phần Tiên vẫn thích làm theo ý mình, bản thân hắn không quan tâm cái gì gọi là Thiên Kiêu hay không, chính bản thân hắn chỉ đang tìm một thứ, mà thứ này, trong cõi u minh đều đang mách bảo hắn, chỉ có làm như vậy mới có thể ngộ ra được.
Cho nên, Phần Tiên mới mỉm cười lắc lắc đầu nói ra: “Minh Tôn huynh không cần phiền phức như vậy, ta có một kiếm, chỉ mong Minh Tôn huynh đánh giá một chút, nếu như ta không cách nào làm thụ thương đến huynh, chứng tỏ bản thân ta luyện kiếm chưa tới, ta liền sẽ nhận thua!”
Nghe được lời này, Nhất Minh có chút sững sờ, hắn không nghĩ tới, người nam tử này lại kỳ lạ như vậy, khiêu chiến chính mình chỉ để tung ra một kiếm?
Ngay khi Nhất Minh còn đang không hiểu ra sao, trường kiếm trong tay bạch y nam tử trước mắt đã động!
Chỉ thấy từ trong người của Phần Tiên toát ra một cỗ khí thế vô hình vô cùng áp bách, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những cọng cỏ xung quanh đều đang bị đứt thành hai nửa, một cỗ khí thế vô cùng sắc bén hướng thẳng về xung quanh bao quát mà đi.
Cảm nhận được điều này, đôi mày của Nhất Minh bắt đầu nhíu lại, ánh mắt của hắn chưa bao giờ lộ ra ngưng trọng như vậy, cỗ khí thế này hắn vô cùng quen thuộc, chính mình tựa như đã được cảm nhận ở chỗ nào rồi thì phải?
Nhất Minh ngay lập tức điều động khí huyết bên trong cơ thể, tạo thành một cỗ chiến y, cỗ khí thế kia đánh thẳng vào người Nhất Minh liền cùng với khí huyết bắt đầu dao động lẫn nhau, nhìn thấy điều này, hai mắt của bạch y nam tử liền tỏa ánh sáng.
Quả không hổ là người nắm giữ chiến tích không bại một trận nào a!
Không đợi Nhất Minh suy nghĩ quá lâu, chỉ thấy trường kiếm trong tay Phần Tiên bắt đầu chỉ thẳng trước người, trên thanh kiếm vẫn không hề có bất kỳ cái gì khác thường, nhưng theo thanh kiếm di động, Nhất Minh cảm giác được một cỗ khí thế cực kỳ lăng lệ đang bắt đầu hội tụ mà thành.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng không khí xung quanh cũng đã biến đổi rất lớn, cảm giác cực kỳ áp bách hướng thẳng về phía Nhất Minh đánh tới, khiến trái tim của hắn rung động kịch liệt không thôi!
Cảm nhận được khí huyết dâng trào, khóe miệng của Nhất Minh bắt đầu giương lên, một gương mặt vô cùng hào hứng lộ rõ trước mắt Phần Tiên, một cỗ chiến ý từ trong cơ thể của Nhất Minh bộc phát mà ra, chính mình có thể cảm nhận được, nếu tiếp một kiếm này, chiến lực của mình hẳn là có thể tăng thêm một bậc a!
Trường đao trong tay nắm chặt, từng tiếng tim đập cũng vì đó mà bắt đầu phanh phanh trực nhảy!
Đây không phải là sợ hãi, đây… chính là cảm giác hưng phấn!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!