Nhục Thân Thành Thánh

Chương 281: Trực diện tử vong!



Chương 281: Trực diện tử vong!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Xem ra đã tới cực hạn a!” một thanh niên nhìn thấy thiếu niên bên dưới không có tiếp tục bước lên, bản thân liền cảm khái một câu.

Hắn vốn cho rằng, thiếu niên này không có cách nào có thể bước tiếp lên bậc thứ bảy mươi sáu, bởi vì nhìn thiếu niên bị tra tấn một màn kia, người thanh niên này nhăn mặt không thôi, ngay cả hắn không cần trải nghiệm cũng biết được tư vị đó như thế nào.

Bởi vì hắn đã từng thử bước ra khỏi khả năng chịu đựng của bản thân, uy áp phải nói khủng bố vô cùng, khiến cả người hắn không cách nào chịu nổi cho được.

Nhưng không ngờ a, thiếu niên lại một mạch bước tới bậc thứ bảy mươi chín, cứ tưởng đâu sẽ tiếp tục bước đi chứ, bây giờ nhìn thấy thiếu niên này dừng lại, bản thân hắn cũng bắt đầu thở ra một hơi.

Toàn bộ quá trình hắn đều nín thở nhìn xem, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, bởi vì điều này quá mức rung động, rung động đến mức khiến cho một gia chủ như hắn cũng không cách nào rời đi ánh mắt.

Mọi người xung quanh không thể nghi ngờ là cũng có ý nghĩ y như người thanh niên này, đa phần đều cho rằng thiếu niên này đã đi đến cực hạn rồi.

Quả thật là như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Nhất Minh quả thật là đã đến cực hạn của bản thân!

Cả người hắn giờ khắc này đều tê dại không thôi, quá nhiều cảm giác đau đớn đã khiến toàn bộ thân thể của hắn mất đi tri giác, quá nhiều cảm giác lẫn lộn đã khiến hắn không còn cách nào cử động cho được.

Cả gương mặt của Nhất Minh vặn vẹo không thôi, mặc dù cảm giác tê dại bao phủ toàn thân, nhưng hai mắt của hắn lại chứa đầy chiến ý nhìn lấy bậc thang phía trước!

Chỉ còn có hai mươi mốt bước nữa thôi!

Trong tâm thần của Nhất Minh chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là đạt tới một trăm bước!

Giờ khắc này, Nhất Minh đang dùng toàn bộ ý chí để chống chọi lại với cỗ uy áp cực kỳ khủng bố từ giữa hư không đang hàng lâm trên người của hắn, hắn không dám có bất kỳ sơ xuất nào, một khi bản thân lơ là mà nói, hắn không biết chính mình liền sẽ ra sao đây nữa.

Chưa thực hiện được mục tiêu của chính mình, chưa trở về gặp lại hai người phụ mẫu, hắn không có khả năng thoái lui ở nơi này!

Như phụ thân đã nói, nếu không cách nào đạt tới một trăm bước, bản thân liền hảo hảo an sinh ở giới vực đó đi thôi, đây không thể nghi ngờ là ẩn giấu một chuyện nào đó vô cùng kinh khủng ở đây.

Nếu như phụ mẫu biết mình ở nơi nào, lẽ ra phải đến đón mình trở về mới đúng, nhưng vì sao cả hai đều không hề có bất kỳ động tác nào, bây giờ phụ thân còn đặt ra điều kiện như vậy, không thể nghi ngờ là cả hai đều lâm vào tình trạng bất đắc dĩ.

Nghĩ lại khoảnh khắc cuối cùng kia, toàn bộ giới vực của chính mình đều lâm vào vây công, chính mình cũng vì đó rời xa phụ mẫu, có lẽ là đám người kia có liên quan tới chuyện này đi.

Phụ mẫu của chính mình cường đại như vậy mà còn không cách nào đón mình trở về, xem ra là đám người kia vẫn đang tìm tung tích của hai người a?

Phụ mẫu làm như vậy cũng là vì lo cho chính mình, nếu chính mình muốn đi tìm hai người họ, bản thân phải có thực lực cường đại mới được.

Ngay cả một trăm bước cũng không cách nào bước lên nổi, bản thân mình làm sao có thể đi tim hai người họ a!

Có lẽ đây chính là ý tứ mà phụ thân muốn nói với chính mình đi!

Nghĩ như vậy, Nhất Minh không có từ bỏ, mặc dù bản thân đã đạt tới cực hạn, và đã không cách nào tiến thêm được nữa.

Hắn biết, chính mình nếu bước thêm một bước, bản thân liền sẽ bị tử vong bao phủ ngay lập tức, điều này khiến trái tim của hắn nhảy dựng không thôi.

Đứng trước lựa chọn lui lại hay là tiến lên một bước, mặc dù hắn biết, phía trước có thể chính là vực thẳm không đáy, một khi tiến lên, bản thân liền không còn cơ hội quay đầu.

Nhưng cho dù như thế thì lại thế nào?

Đứng trước tử vong bao phủ cũng giống như đang đối chiến với kẻ địch mạnh gấp nhiều lần chính mình vậy, đã không cách lui được, không bằng liều mạng một lần, cho dù có chết, bản thân cũng không có gì hối tiếc cả.

Còn vì cái gì không quay đầu lui lại chờ đợi cơ hội lần sau?

Một là bởi vì lời nói của phụ thân, hai chính là có một cái gì đó bên trong chính mình đang chuẩn bị thai nghén một dạng.

Loại cảm giác này vô cùng mơ hồ, hắn không cách nào hiểu được, nếu như bản thân bỏ qua mà nói, hắn cảm giác, muốn có lại loại cảm giác này không phải là chuyện đơn giản.

Giống như cường giả chứng đạo một dạng, thời cơ tới, bản thân sẽ tự cảm nhận được từ nơi sâu xa mách bảo bản thân, một khi bỏ qua mà nói, muốn tìm lại, có khi phải chờ trăm ngàn năm!

Đao ý của Nhất Minh đang không ngừng rung động không thôi, toàn bộ uy áp mà Đao vực gây ra quả thật là khiến hắn không cách nào giữ lâu hơn được, nhưng Nhất Minh có thể cảm nhận được, bên trong chính mình dường như có một cái gì đó đang chuẩn bị thức tỉnh đồng dạng.

Loại cảm giác này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, ngay khi hắn cố gắng “vùng dậy” trong nháy mắt, thì cảm giác này lại lóe lên một cái, nhưng bởi vì hắn không cách nào giữ được cường độ đao ý quá lâu, cho nên không cách nào cảm nhận rõ ràng cho được.

Nhất Minh biết được, nếu như chính mình dùng toàn lực cảm thụ một lần, chỉ cần chính mình có thể biết được cái loại cảm giác đó là cái gì, chắc chắn chính mình có thể phá tan gông cùm, thực lực liền sẽ thuế biến a!

Nhìn một bước ở trước mắt, toàn thân Nhất Minh rung động kịch liệt không thôi.

Giờ khắc này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được cánh tay của hắn đang không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn bộ y phục trên thân, cả người cũng không cách nào đứng thẳng được nữa, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống đồng dạng.

Nhìn một bước trước mắt, Nhất Minh có thể thấy được vực sâu thăm thẳm bên dưới, không thể nghi ngờ, nếu chính mình bước ra một bước, bản thân liền có khả năng qua đời tại chỗ.

Nhưng trong cõi u minh, loại cảm giác kỳ lạ kia đang không ngừng kêu gọi chính hắn.

Nhất Minh biết được, nếu chính mình dùng hết toàn lực bước ra một bước, bản thân có khả năng sẽ thuế biến đến một cái tình trạng không ai có thể so kịp.

Trái lại, có lẽ cũng vì đó mà qua đời tại đây không chừng.

Trong đầu của hắn do dự một hồi lâu, Nhất Minh làm ra quyết định!

Ngay lúc đám người nghĩ rằng thiếu niên này chuẩn bị thoái lui ra khỏi đây thời điểm, chỉ thấy thân ảnh của thiếu niên đang từng bước tiến tới bậc thứ tám mươi kia.

Bước chân nhấc lên vô cùng chậm chạp và nặng nề, mỗi bước ra một chút, Nhất Minh có thể cảm giác được sát ý càng trở nên hung mãnh vô cùng, sát ý tựa như một đầu mãnh long đang nhìn chằm chằm chính mình.

Giờ khắc này, bậc thứ tám mươi tựa như sống lại một dạng, hóa thành một đầu chân long hung mãnh vô cùng, long uy tràn ngập mà ra như muốn ngăn cản tên Nhân Tộc sâu kiến này tiến về phía trước.

Cả thân hình của chân long này không ngừng uốn lượn một chút, một tiếng gào thét chấn thiên vang vọng trong không gian, thanh âm này, chỉ có một mình Nhất Minh hắn mới có thể cảm nhận được, bởi vì đây chính là uy áp mà Đao vực hiển hóa mà ra.

Người ngoài không cách nào cảm thụ được, nhưng có thể thấy được thiếu niên nhỏ bé kia đang vô cùng chật vật tiến từng chút về phía trước, tình cảnh có vẻ gian khổ vô cùng.

Nhất Minh nhìn lấy một đầu chân long vô cùng hùng vĩ xuất hiện ở trước mắt chính mình, một đầu hồng long với đôi mắt vô cùng uy nghiêm đang trừng mắt với mình, từng luồng liệt diễm ở xung quanh thân nó bạo phát mà ra, hướng thẳng về phía chính mình ép tới.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt của Nhất Minh không hề toát ra vẻ sợ hãi một chút nào, bản thân hắn đã làm ra quyết định rồi, cho dù ở phía trước có là vực sâu đi nữa, bản thân cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên đứng trước uy áp này, hắn cũng không có vì đó mà cải biến chủ ý.

Hồng Long nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi càng thêm giận dữ!

Nó gào thét một tiếng!

Chưa bao giờ có một sinh linh nhỏ bé nào dám đứng trước long uy của hắn mà không quy phục xuống dưới, đừng nói là tên kiến hôi này, ngay cả những tên được gọi là cường giả kia cũng không dám làm như vậy với hắn.

Thế mà tên Nhân tộc sâu kiến này dám trừng mắt với chính mình?

Điều này quả thật là không thể nào chấp nhận được!

Chỉ thấy uy áp phát ra từ trên thân của Hồng Long càng thêm hung mãnh, liệt diễm hóa thành dòng lũ càn quét mà tới, đối mặt với cảnh tượng khủng bố thế này, cho dù là bất kỳ sinh linh nào cũng phải sinh ra một tia e sợ a!

Nhưng ngoài dự đoán của Hồng Long là, trên người của tên Nhân tộc nhỏ bé này lại không hề sinh ra một tia cảm giác sợ hãi nào.

Trực diện ánh mắt, Hồng Long chỉ thấy một cỗ ý chí vô cùng kiên định xuất phát từ thiếu niên này, một loại chiến ý tiềm ẩn ở bên trong khiến Hồng Long kinh ngạc không thôi.

Hồng Long giương lên một vệt tếu dung!

Đứng trước một đối thủ cường đại như chính mình thế mà không hề có cảm giác e sợ? Lại còn sinh ra chiến ý ở bên trong?

“Nếu đã như vậy, để xem ngươi có tư cách nắm giữ bổn tọa hay không?” dứt lời, thân hình của Hồng Long uốn lượn một cái, một tiếng gào thét vang vọng không gian, chỉ thấy một ánh hồng quang mang theo một cỗ long uy vô cùng khủng bố hướng thẳng về phía Nhất Minh lao tới!

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Nhất Minh càng toát ra chiến ý lăng lệ, khóe miệng của hắn không cẩn thận liền giương lên một nụ cười vô cùng hưng phấn nhìn về đầu mãnh long với long uy tràn ngập trước mắt.

Mà giờ khắc này, đám người ẩn giấu ở trong hư không đã nhìn thấy bước chân của thiếu niên bước ra bước thứ tám mươi!

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!