Nhất Minh cảm thấy, sau khi giác tỉnh Đao Hồn xong, chính mình dường như không có cách nào nhìn thấy được con đường tu luyện tiếp theo a, điều này khiến hắn có chút đau đầu.
Nếu như nói giác tỉnh Đao Hồn chính là bước chân đầu tiên của một đao tu, thì bước chân tiếp theo sẽ là cái gì đâu?
Đối với điều này, Nhất Minh thật là không có cách giải, xem ra chỉ còn cách tiếp tục bước lên Đao Lộ phía trên, không chừng sẽ có thêm cảm ngộ mới để tìm ra con đường phía sau không chừng.
Nghĩ như vậy, Nhất Minh liền thu hồi tâm thần xuất ra Huyết Thần Kinh cầm ở trên tay.
Trong ba tuần này hắn mỗi ngày đều xuất ra Huyết Thần Kinh để quan sát một chút văn tự ở bên trong, trước kia, sau mỗi lần quan sát, Nhất Minh đều cảm giác được có một loại lực lượng nào đó bị tiêu hao khiến đôi mắt của hắn bị mờ đi một chút.
Lúc đó hắn không biết đây là bị làm sao, nhưng trong thời gian này nghiên cứu, Nhất Minh rốt cuộc cũng biết được vấn đề nằm ở đâu.
Mà lại, bản thân hắn nhận thấy thời gian mình có thể quan sát cũng kéo dài nhiều hơn không ít, điều này càng khiến hắn chắc chắn với suy nghĩ của chính mình.
Chính là đao hồn lực lượng!
Hắn không biết gọi như vậy là có đúng hay không, nhưng quả thật là sau khi giác tỉnh đao hồn về sau, bản thân chính mình liền có thể quan sát lâu hơn rất nhiều, chỉ trong vòng ba tuần thời gian liền đã nhìn đến phần cuối của quyển Huyết Thần Kinh này rồi.
Hắn tin tường không bao lâu nữa, chính mình liền có thể hoàn tất việc “giải mã” toàn bộ văn tự bên trên Huyết Thần Kinh này, đến lúc đó, chính mình liền có thể bắt tay vào việc tu luyện quyển công pháp này a!
Càng nghĩ, Nhất Minh càng trở nên hưng phấn rất nhiều, một quyển công pháp ghi chép bằng văn tự giống y hệt trên phiến bia đá bên trong Đao Vực kia, không cần nghĩ cũng biết, quyển công pháp này hẳn là rất lợi hại a!
Quan sát một hồi lâu, Nhất Minh liền thu hồi Huyết Thần Kinh vào bên trong, bản thân liền bước ra bên ngoài khách điếm.
Ăn uống tắm rửa thoải mái về sau, Nhất Minh liền cất bước hướng về phía bình đài mà đi, có một điều khiến hắn kinh ngạc là, hôm nay tất cả mọi người dường như có gì đó cổ quái đồng dạng, sao ai ai cũng nhìn lấy chính mình vậy a?
Chẳng lẽ trên người của mình dính cái gì hay sao?
Loay hoay kiểm tra trên người một chút, Nhất Minh cũng không có cảm thấy có cái gì bất thường, bản thân chính mình vẫn mặc đồ bình thường a, cũng không có bị rách quần mà, sao ai ai cũng nhìn về phía chính mình thế nhỉ?
Ngay khi thiếu niên “Minh Tôn” vừa bước ra khỏi khách điếm một sát na, liền có tin tức truyền bá về khắp bốn phương tám hướng, không tới một khắc thời gian, trên bình đài đều đã đông hơn trước kia rất nhiều.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này không cách nào tưởng tượng cho nổi, hôm nay bộ có chuyện gì trọng đại hay sao mà Thiên Đài lại đông người như thế!
Hắn nhìn trái phải một chút, mong muốn tìm ra thân ảnh của Tuyết Ngưng cùng tiểu Hà hai người, nhưng bởi vì quá đông cho nên hắn không cách nào tìm ra cho được, thẳng đến khi Tuyết Ngưng vẫy vẫy tay với hắn, Nhất Minh mới phát hiện ra vị trí của cả hai.
Hắn cất bước tiến về phía hai người đi đến.
Chỉ thấy tiểu Hà miệng lớn miệng nhỏ đang ăn cái gì đấy, tiểu cô nương này ăn cũng thật là khỏe a, lúc nào cũng có thể ăn vặt cho được, trong thời gian này để Tuyết Ngưng cô nàng này trông nom, chính mình làm ca ca quả thật không được a!
Nhìn thấy ca ca đi tới, tiểu Hà vô cùng hưng phấn lao tới, còn cầm lấy một chiếc bánh bao nhỏ đưa ra hỏi Nhất Minh có ăn hay không.
Nhất Minh thấy thế liền mỉm cười xoa xoa đầu của nàng, cả hai liền tiến về chỗ ngồi bên cạnh Tuyết Ngưng ngồi xuống, Nhất Minh liền có cảm giác quái quái, xung quanh cô nàng này dường như không ai dám lại gần thì phải a!
Hắn cũng không có quan tâm quá nhiều về vấn đề này, chỉ là nghi hoặc một chút mà thôi, hơn nữa, còn có một chuyện hắn rất là không hiểu đây.
Nhất Minh ngồi tại bên cạnh Tuyết Ngưng, một mặt mờ mịt không hiểu ra sao hỏi: “Tuyết Ngưng cô nương, dường như hôm nay người đông hơn mọi ngày thì phải?”
Tuyết Ngưng nghe nói lời này liền che miệng bật cười!
Đây không phải là do “hảo tiểu đệ” của nàng gây ra hay sao?
Nhưng dù vậy, nàng cũng không có trắng trợn nói toàn bộ sự thật đi ra, mà uyển chuyển nói khéo một chút:
“Nhất Minh công tử có chỗ không biết, từ khi công tử đánh hạ thiên kiêu của Mộ Dung thế gia về sau, thanh danh lại càng trở nên cường thịnh rất nhiều, tại khu vực trung tâm thành này, không ai là không biết đến cái tên “Minh Tôn” này cả!”
“Vì lẽ đó mà có rất nhiều người tiến về nơi này nghe ngóng bát quái, cho nên mới có một màn này xuất hiện a!”
Tuyết Ngưng cười khanh khách một tiếng, tiểu Hà ngồi ở trên đùi Tuyết Ngưng cũng không có quan tâm tới hai người nói chuyện, nàng lẳng lặng làm “chiến sĩ diệt mồi” không ngừng quan sát các tu sĩ chiến đấu ở đấu chiến đài bên trên.
Tuyết Ngưng quan sát Nhất Minh một vòng, ngày hôm nay nhìn thấy so với ba tuần trước quả thật là khác nhau một trời một vực a!
Nàng không hiểu, rõ ràng cảnh giới không có thay đổi, vì sao trên người thiếu niên này lại cho nàng một loại cảm giác sâu không lường được đâu?
Không nên a!
Một Chân Nguyên cảnh như nàng lại không cách nào nhìn ra môn đạo gì, đây quả thật là không thể tin nổi!
Trước kia nàng còn có thể đánh giá thiếu niên trước mắt này sâu cạn, nhưng trải qua ba tuần không thấy, ngày hôm nay trên người thiếu niên có một loại biến hóa nào đó mà ngay cả nàng cũng vô pháp nhìn rõ.
Nàng ẩn ẩn cảm thấy, trên người thiếu niên đã phát sinh biến hóa, còn biến hóa như thế nào thì nàng không biết được rồi.
“Thiếu niên này… quả thật là khiến người ta tò mò a!” Tuyết Ngưng thầm nghĩ trong lòng, nàng không biết trong ba tuần qua thiếu niên này đã làm cái gì, chẳng lẽ nói, hắn ngộ ra thứ gì đó ở bên trong quyển Huyết Thần Kinh kia?
Đây quả thật là không phải không được, dẫu sao thì cũng chỉ có cách nghĩ như thế này mới giải thích được mà thôi a!
Đối với điều này, nàng càng cảm thấy công cuộc tìm hiểu ra bí mật của cấm địa càng thêm mấy phần chắc chắn, nội tâm của nàng ẩn ẩn có cảm giác kích động không thôi.
Nhất Minh nghe được lời cô nàng này giải thích liền im lặng không nói, chẳng trách hôm nay lại có nhiều người đến nơi này như vậy, xem ra là cả đám bọn hắn đều đang chú ý động tĩnh của chính mình a!
Chính mình đã ba tuần rồi không có xuất hiện, hôm nay vừa ra khỏi cửa liền có hàng tá người tụ tập, tin tức quả thật rất là linh thông a, linh thông đến nổi chính mình còn không thể ngờ tới cơ mà!
Nhất Minh âm thầm cảm khái không thôi!
Hắn nhìn sang khu vực đặt cược một chút, tại nơi đó, Nhất Minh liền nhìn thấy ba thân ảnh vô cùng quen thuộc ngồi ở bên trên, điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi.
“Nữ tử kia… thế mà cũng tại bên trong?”
Không thể nghi ngờ, hai thân ảnh trong đó chính là Hổ lão cùng Mai Ngọc Long, còn một thân ảnh quen thuộc còn lại chính là Lan Hoa cô nàng này, Nhất Minh đối với nữ tử này vẫn rất là khắc sâu ấn tượng, dù sao thì duy nhất cô nàng này khiến hắn phải chiến gần một canh giờ cơ mà.
Thu hồi ánh mắt, Nhất Minh liền lấy ra đấu chiến lệnh quan sát một chút, thứ hạng của chính mình thế mà rơi ra khỏi một ngàn!
Không cần suy nghĩ Nhất Minh cũng biết đây là có chuyện gì xảy ra, chính mình không có chiến đấu trong vòng ba tuần, thời gian này có rất nhiều võ giả từ bên dưới khiêu chiến lên trên, người ở phía trên bị thua trận liền sẽ rơi xuống một vị, thứ hạng của chính mình cũng vì đó mà rơi xuống đi theo.
Minh bạch những điều này, Nhất Minh liền tìm một đối thủ bắt đầu khiêu chiến.
Tên võ giả sau khi nhìn thấy cái tên “Minh Tôn” cùng với chiến tích hiện rõ ở phía sau, ngay lập tức liền lộ ra kích động, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập cả lên!
Hắn vốn định ở nơi này ngồi đặt cược một phen nhưng không ngờ tới lại bị tên thiếu niên này khiêu chiến tới a!
Đây chẳng phải là trời ban cơ hội cho chính mình hay sao?
“Phát phát phát phát a!” trong lòng của thanh niên này nhấc lên sóng to gió lớn ở bên trong, không thể nghi ngờ, nếu như chính mình có thể chịu được ba mươi giây mà nói, đây chẳng phải là một bút phát con mẹ nó tài a!
Đa phần mọi người đều nghĩ tới, tên “Minh Tôn” này hẳn là trong vòng một khắc rời khỏi chiến trường, cho nên phần lớn đều đặt cược ở đây, có một số người thì lựa chọn đặt cược trong vòng ba phút, nhưng không có bất kỳ người nào đặt trong vòng một phút cả!
Bởi vì thời gian này quá ngắn!
Đấu chiến đài có một cái quy tắc, trong vòng ba mươi giây đầu tiên sẽ không được chủ động “nhận thua”, điều này tránh cho những võ giả tiến vào liền không đánh đấm gì liền lui ra bên ngoài, tối thiểu phải chống chọi được ba mươi giây a.
Hơn nữa, những võ giả đã có thể xếp hạng trước ngàn trở lên, không ai là quả hồng mềm cả, toàn bộ đều có át chủ bài của riêng mình, muốn chiến thắng trong vòng một phút e rằng chính là si tâm vọng tưởng a!
“Chính mình chỉ cần chịu đựng được ba mươi giây và nhận thua, chẳng phải toàn bộ những số tiền đặt cược đều sẽ rơi trên người của mình, con mẹ nó thời tới rồi a!” tên thanh niên nghĩ tới điều này liền kích động không thôi, cả khuôn mặt của hắn đỏ rực cả lên, người bên cạnh nhìn thấy tên này kích động như vậy liền vội vàng né né ra xa.
Tên này lên cơn điên rồi a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!