Nhất Minh quả thật không nghĩ tới, chính mình trong quá trình sử dụng đao ý mang ra để đối địch thế mà còn có loại chuyện tốt này?
Mà nghĩ lại cũng phải, dù sao thì bản thân của hắn vẫn đang gắng gượng để phá tan công kích của cô nàng kia đây, thế công hung mãnh vô cùng, cô nàng này tựa như biến thành một người khác vậy, thật không thể hiểu nổi a.
“Sử ma!”
“Cuối cùng cô nàng kia cũng hóa ra bản thể của chính mình, các ngươi xem, thiếu niên kia hẳn là không chống được bao lâu nữa!”
“A! Đây chính là sử ma của cô nàng này hay sao? Thật là ma mị nha!”
“Hắc hắc! Huynh đài tốt nhất đừng có mơ tưởng, nếu không sẽ không biết mình chết như thế nào đâu, Huyễn Ma Tộc không phải bình thường Ma tộc có thể so được.”
Một đám võ giả tại trên bình đài không ngừng bàn luận vô cùng sôi nổi, trong mắt bọn hắn, thiếu niên Minh Tôn kia quả thật là còn quá sớm để tiến vào top mười đi.
Tiểu Hà mang một mặt vô cùng lo lắng nhìn về ca ca của chính mình đang không ngừng chật vật ngăn cản công kích, một nắm tay nhỏ giờ khắc này đã không tự chủ nắm chặt vào nhau, không nói lên lời.
Nàng mặc dù đã từng nghe ca ca nói qua, đây chỉ là giả bộ mà thôi, nhưng hiện tại trông cũng quá thật đi nha, cái này liền khiến nàng không cách nào bình tĩnh cho được.
“Ca ca cố lên a!” tiểu Hà hét lớn một câu, nàng đã vận dụng toàn bộ năng lực để cỗ vũ, nhưng cũng không cách nào lấn áp được tiếng ồn ào xung quanh.
Tất cả mọi người dường như đã chắc chắn một điều rằng, tên thiếu niên này sẽ thua, bởi vì ai ai cũng thấy thấy trên người thiếu niên chồng chất đầy rẫy vết thương, một thân lực lượng không ngừng thúc dục để ngăn chặn từng đoàn thuật pháp mang theo từng tia ma khí đánh tới.
Mà giờ đây, Âm Quỳnh nhìn thấy chính mình sau khi hóa ra sử ma cũng không cách nào khiến cho thiếu niên này bại trận, điều này khiến nàng có chút kinh ngạc không thôi, không hổ danh là thiên kiêu bước vào bậc xếp hạng này a.
“Nhưng cũng chỉ có như thế mà thôi, cứ tiếp tục đánh xuống dưới, ta xem ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu?” thanh âm lành lạnh của nàng bỗng chốc vang lên, một mặt vô cùng hờ hững nhìn về phía thiếu niên trước mắt, công kích lại hung mãnh thêm mấy phần.
Nhất Minh nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hắn cũng không có đi phản bác cái gì, vì giờ này hắn đang ẩn ẩn cảm giác được bình chướng thập nhị mạch đang không ngừng rung động kịch liệt.
Cỗ lực lượng kỳ lạ của cô nàng này sau khi tiến vào bên trong thân thể liền bị “giọt tí tách” cho luyện hóa không còn, hình thành một dòng lực lượng vô cùng trong suốt, thần kỳ là có thể khiến cho linh lực trong cơ thể chính mình có một chút biến hóa kỳ lạ.
Hắn đang tập trung không ngừng tiếp nhận thế công của cô nàng, hắn cũng không còn né tránh làm cái gì nữa, một thân một mình xông thằng về phía trước, đón đỡ từng đoàn công kích tựa như thiên hà vạn lũ ào ào mà tới.
Một đám người bên ngoài nhìn thấy cảnh này liền chấn động không thôi, tên này quả thật là điên rồi đi, ban nảy còn cố gắng tránh né, bây giờ lại không làm như thế nữa, đây là đi chịu chết hay sao?
Mặc dù tại thiên kiêu đài không thể nào chết được, nhưng nếu bản thân không còn khả năng chiến đấu thì cũng đồng nghĩa với việc thua trận rồi.
Nhìn thấy thiếu niên có biến hóa bất thường, tên này thế mà không tránh né công kích của chính mình, hắn đây là đang làm cái gì đây a?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra cái gì, nàng cũng không thèm quan tâm tới, toàn lực bộc phát, thế công lại tăng thêm một cái cấp độ, rõ ràng, trước đó nàng vẫn còn dư lực để lại, cũng không có xuất ra toàn lực.
“Thiếu niên, ngươi cũng quá không biết trời cao đất rộng, để bản tiểu thư dạy cho ngươi biết, thiên kiêu nằm trong top mười cũng không phải chỉ dựa vào kiên trì là có thể chiến thắng cho được!” thanh âm của nữ tử nhàn nhạt vang lên, mang theo một cỗ lực lượng không cách nào chống cự cho được truyền vào trong tai của hắn, hòng khiến tâm thần của thiếu niên dao động đi.
Nhất Minh cũng không thèm quan tâm tới, bản thân của hắn giờ khắc này không có dư lực để đi trả lời cái gì, dù sao thì hắn đang tại trong thời khắc mấu chốt để đánh vỡ hàng rào, khai mở thập nhị mạch.
Chỉ thấy có vô số đạo lực lượng không ngừng oanh kích trên thân thể của hắn, trường đao trong tay có thể ngăn cản phần lớn nhưng cũng không cách nào ngăn chặn toàn bộ cho được.
Mỗi một đạo công kích oanh kích trên người, Nhất Minh cảm giác được thân thể của chính mình bắt đầu tê dại, dường như nhận phải một loại lực lượng không ngừng xâm nhập vào bên trong, nhưng tất cả đều bị “giọt tí tách” đồng hóa hoàn toàn, hóa thành linh lực không ngừng du tẩu bên trong.
Lần này hắn không có vận chuyển theo lộ tuyến của Luyện Thể Quyết, mà vận chuyển toàn bộ linh lực chảy theo thập nhất mạch không ngừng luân chuyển, công phá bình chướng.
Nhục thân bên ngoài không ngừng bị đánh máu tươi đầy người, kinh mạch bên trong thì đang nhận phải áp lực cực kỳ to lớn, nếu hắn còn dám phân thần đi trả lời mấy câu nói nhảm đó, e rằng sẽ phải bại trận ngay lập tức.
Bỏi vì hắn không thể sử dụng đao hồn cho được, một khi sử dụng, toàn bộ quá trình rèn luyện sẽ không còn một chút tác dụng gì, thời khắc trọng yếu, chính là tại chỗ này!
“Ầm ầm!”
Sóng biển ngập trời, từng đạo ma khí tựa như dòng lũ không ngừng chồng chất giáng xuống bên dưới, giờ khắc này nàng đã phát ra tám thành lực lượng, thế mà tên thiếu niên này vẫn còn có thể kiên trì cho được, quả thật là biến thái mà.
Ngay lúc nàng chuẩn bị tăng thêm lực lượng vào bên trong công kích thì dị biến phát sinh!
Nàng cũng không cách nào tin vào mắt mình cho được, chỉ thấy thiếu niên vẫn đang cố gắng chống cự bỗng dưng bộc phát ra một tiếng “răng rắc” thanh âm, nếu không phải nàng chăm chú nhìn lấy, e rằng đã tưởng thiếu niên này bị chính mình đánh gãy xương rồi đâu.
Thực tế lại nói cho nàng biết, điều này không giống với tưởng tượng của chính mình, thiếu niên này thế mà… lấy mình làm đá mài đao!
Âm Quỳnh vô cùng giận dữ, một tên thiếu niên thế mà dám lấy mình làm đá mài đao để đột phá, đây là sỉ nhục chính mình sao, nếu đã có khả năng đánh với chính mình một trận, làm sao lại giữ lại lực lượng để kiên trì như vậy đâu, thì ra là đang đánh cái chủ ý này.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không còn nương tay ý nghĩ, xung quanh thân thể có từng đoàn ma khí bộc phát ra vô cùng mãnh liệt, cả người đều bị lực lượng màu đen bao bọc xung quanh, một tấm mặt quỷ từng phía sau lưng của nàng bắt đầu hiện ra, gào thét một tiếng!
Thanh âm vô cùng ghê rợn truyền vào trong tay của đám người, giờ khắc này mọi người tại bình đài không còn cảm giác được ma mị cái gì, từ sâu bên trong tâm hồn, nỗi sợ hãi bỗng dưng được phóng đại rất nhiều, có cảm giác con kiến hôi đang đối diện với một ma thần đồng dạng, rất là kinh khủng!
Huyễn Ma Tộc đặc thù chính là ở chỗ này, mặc dù đám người bên ngoài không hề cảm nhận được lực lượng phát ra, nhưng chỉ bằng thị giác nhìn vào cũng khiến cho tâm thần sinh ra cảm giác sợ hãi không thôi.
Mà Nhất Minh đâu?
Hắn bây giờ đang nhìn chăm chăm một đầu ma thần trước mắt, diện mạo vô cùng dữ tợn, chỉ có một cái gương mặt từ phía sau hiện ra, cả người cô nàng đều phảng phất phát sinh thuế biến, lực lượng từ trong cơ thể cũng bắt đầu cuộn trào không thôi.
Trong lòng của hắn bỗng dưng sinh ra một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bị đao ý của Nhất Minh chém tan không còn một mảnh, thay thế vào đó chính là một loại cảm giác khoan khoái cực đã!
Thập nhị mạch, thành!
Cảm giác linh lực bên trong cơ thể có thể chứa được nhiều hơn, cảm giác lực lượng của bản thân cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều, giống như buông bỏ được một đầu xiềng xích đồng dạng, khiến cả người nhẹ hơn rất nhiều.
“Kết thúc rồi!” thanh âm của Âm Quỳnh nhàn nhạt vang lên, ánh mắt hờ hững không hề có một chút cảm xúc nào, bản thân tựa như đang nhìn một người chết đồng dạng, hai tay kết ấn.
Gương mặt quỷ dị ở phía sau lưng nàng bỗng dưng chấn động một cái, thanh âm gào thét vang vọng bốn phương, đôi mắt huyền ảo ở phía sau bắt đầu lóe sáng lên, một cỗ lực lượng vô hình bắt đầu hướng về phía thiếu niên đánh thẳng mà tới.
Ban đầu Nhất Minh cũng không hề cảm nhận được cái gì, chỉ thấy gương mặt quỷ kia lóe sáng đôi mắt lên, chính mình dường như bị một cỗ lực lượng vô hình khóa chặt vào bên trong, trước tầm mắt lại xuất hiện rất nhiều hình thể màu đen tựa như hình người đồng dạng, chỉ có một đôi mắt đang không ngừng phát sáng.
Rất nhiều “bóng ma” không ngừng hướng về phía Nhất Minh tập sát mà đến, nhưng rất lạ là, mỗi một đao vung ra, Nhất Minh liền cảm giác được không thích hợp, chính mình chém vào những bóng ma này tựa như đang chém vào không khí đồng dạng, không hề có một chút cảm giác nào.
Nhất Minh nhíu mày một cái, tại sao cô nàng kia vẫn đứng yên tại chỗ nhìn lấy chính mình?
Còn những “bóng ma” này là cái gì xảy ra? Tại sao lại xuất hiện nhiều như vậy?
Nhìn thấy hàng loạt “bóng ma” không ngừng tập sát mà đến, Nhất Minh tiếp tục vung đao lên chém về phía trước, nhưng hầu như không hề có một chút tác dụng nào, trường đao đi qua, “bóng ma” tan biến, nhưng lại không hề có một chút cảm giác nào.
“Đây là… huyễn cảnh!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!