Không gian rèn luyện, bên trong rừng rậm hoang sơ.
Nhất Minh nhìn một đám Thanh Mãng trước mặt, ánh mặt lộ ra chiến ý vô cùng nồng đậm, hắn không nghĩ tới, chính mình lần đầu tiên đi vào lịch luyện lại sắp đứng ở bờ sinh tử như thế này.
Rất may là đám Thanh Mãng này không có ý định tiến lên, hắn không biết đây là vì cái gì, nhưng đây rõ ràng là một chuyện tốt.
Nhất Minh từ sớm tới giờ chiến đấu đã không biết bao lâu thời gian, tính ra thì hẳn là không còn bao lâu nữa là chính mình liền có thể rời khỏi nơi này, đối với điều này, hắn rất là bất đắc dĩ.
Hắn đã dùng mọi cách để câu thông với khí linh của Thiên Đài để mang chính mình ra ngoài, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ đáp lại nào, đây không thể nghi ngờ là phải chờ thời gian rèn luyện kết thúc mới được a.
Chính mình hoàn toàn không biết quy tắc nơi này là cái gì, tiến đến nơi này một sát na, liền có một đám yêu thú vây công chính mình không kịp thở, bây giờ vẫn không hề thoát thân ra được, hắn cũng không biết phải làm thế nào, đành chờ thời gian rèn luyện kết thúc vậy.
Nhất Minh cảm nhận được một khối trung phẩm linh thạch đã tiêu hao phần lớn, hẳn là không còn bao lâu nữa sẽ bị chính mình hấp thụ hoàn toàn, hắn cần phải “sống sót” cho đến khi thời gian tới mới được.
Nghĩ như vậy, Nhất Minh quét mắt nhìn đám Thanh Mãng bên dưới một chút, quần áo rách rưới tả tơi, vết thương trên người của hắn giờ khắc này tan tác không chịu nổi, vết thương lộ ra các đường vết rách ở bên trong, huyết dịch ở bên trên được một tầng khí huyết bao phủ lại, không cho máu tươi tiếp tục chảy ra bên ngoài.
Toàn thân khí lực của hắn bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu, hắn tơi tả như vậy, đám Thanh Mãng kia cũng không hề dễ chịu một chút nào, thậm chí còn có những con Thanh Mãng không biết lượng sức liền bị Nhất Minh trảm dưới đao.
Đương nhiên, cũng có những con khác chỉ bị hắn chém bị thương mà thôi, vết thương cũng không coi là sâu, nhưng chỉ cần như vậy, đám Thanh Mãng này cũng biết được tên nhóc này khủng bố đến cỡ nào.
Lấy thân một người đứng tại bên trong khí độc đánh tất cả chúng nó, điều này khiến bọn nó có một chút e ngại, dù sao thì từ đầu tới giờ, tên nhóc này vẫn không hề lộ ra vẻ thoái ý một chút nào, chúng nó cũng không dám mang tính mạng của chính mình ra cược với tên điên này.
Cho dù là bất kỳ ai đi chăng nữa cũng không có khả năng liều mạng như vậy nha, bọn nó trước kia cũng gặp không ít người tiến vào nơi này, nhưng đa phần đều mạnh hơn tên nhóc này rất nhiều.
Cho nên các “đại nhân” liền đích nhân ra tay, nhưng dù vậy, những người kia khi đối mặt với các “đại nhân” thì cũng chạy mất dép cả thôi, không có ai dám đứng lại cứng đối cứng như thế này.
Bọn nó cũng hiểu vì sao các “đại nhân” lại để cho chúng ta vây giết tên nhóc này, tên này hoàn toàn khác với những tên trước kia, nói đúng hơn là tên nhóc này rất là yếu, so với những người khác thì tựa như một trời một vực đồng dạng.
Cứ tưởng là mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng không ngờ phe mình lại hoàn toàn không làm gì được đối phương a, chiến lâu như vậy cũng chỉ khiến hắn thụ thương nhiều hơn mà thôi, cũng không cách nào mang tên này đánh chết cho được.
Mặc dù các “đại nhân” không cách nào ra tay giết tên nhóc này, nhưng đám nhất giai yêu thú bọn nó thì hoàn toàn có thể ra tay nha, dù sao thì lấy lớn hiếp nhỏ hoàn toàn là vi phạm quy tắc của “vị kia” đặt ra trong không gian rèn luyện này.
Đây không phải là khí linh điều khiển cái gì, bất kể là phòng rèn luyện nào đi nữa thì đều sẽ có những “đối thủ” mạnh hơn những thiên kiêu rất nhiều, nhưng chúng nó sẽ không được tùy tiện lấy lớn hiếp nhỏ, có thể ra tay áp lực thì được.
Tương tự như trong rừng rậm hoang sơ này, đám Lục Hổ chỉ có thể đứng ở một bên quan chiến mà thôi, áp lực thì bọn nó cũng đã làm rồi, việc còn lại thì để cho đám nhất giai yêu thú giải quyết là được.
Làm như vậy sẽ kích thích các thiên kiêu bộc lộ cực hạn của bản thân, tại ranh giới sinh tử, hầu như sinh linh nào cũng đều sẽ bộc phát ra sức mạnh không thể tưởng tượng cho được.
Mà đối với những chuyện này Nhất Minh cũng không hề hay biết, hắn cùng với đám Thanh Mãng phía trước đang giằng co lẫn nhau, không ai có ý định trước tiên động thủ, dù sao thì bọn nó cũng không muốn chết nha.
Ngay lúc một đám yêu thú ở bên ngoài đang nóng lòng thời điểm, một chiếc vòng xoáy bỗng chốc hiển hóa ngay bên cạnh của Nhất Minh.
Nhìn thấy dị biến phát sinh, Nhất Minh có chút sững sờ, ngay sau đó chính là đại hỷ!
Hắn không nói hai lời liền phi thân vào bên trong, cả người liền biến mất không thấy.
…
Trở lại bảo khố bên trong, Nhất Minh nhìn cảnh vật xung quanh một chút, thấy mọi chuyện đã kết thúc hắn liền thở dài ra một hơi, bản thân liền nằm rạp xuống mặt đất bên dưới, tâm thần liền được thả lỏng.
Hắn không nghĩ tới, chính mình chỉ vì đi phòng rèn luyện mà suýt chút nữa ngỏm củ tỏi ở bên trong, đối với điều này, hắn rất là bất đắc dĩ!
“Lần này coi như là một bài học cho bản thân, lần sau nếu có dự định tiến vào, chính mình phải cẩn thận lựa chọn một phen mới được, nếu như thời gian kéo dài hơn một chút mà nói, chính mình e rằng sẽ phải làm mồi cho đám yêu thú kia mất. “ Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.
Thở dài ra một hơi, Nhất Minh bật người ngồi dậy nhìn về khung cảnh xung quanh bảo khố, hắn quyết định hối đoái hai viên Huyết Linh Quả để bổ sung khí huyết tiêu hao, làm xong những điều này, Nhất Minh liền thoái lui ra bên ngoài bình đài, bản thân liền trở về khách điếm dưỡng thương đi.
Lần này không phải là giả bộ dưỡng thương nữa, mà hắn thật sự chân chính dưỡng thương!
Trải qua một trận lịch luyện, cả người của hắn đều đã tê rần rồi, đầu óc choáng váng không thôi, khí huyết trên thân cũng đã tiêu hao nghiêm trọng, cũng nên trở về khôi phục một hai.
Nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên Minh Tôn kia xuất hiện tại bên trên bình đài, đám người xung quanh liền nóng mắt không thôi, bọn hắn cứ tưởng đâu sẽ có một trận khiêu chiến xảy ra chứ, cho nên người nào người nấy đều rất là mong chờ.
Thậm chí số lượng võ giả xuất hiện ở bình đài so với bốn canh giờ trước phải nhiều hơn rất nhiều nha, đây không thể nghi ngờ là bọn hắn nhận được tin tức Nhất Minh đi tới bình đài, cho nên bọn hắn mới chạy đến đây xem náo nhiệt.
Mặc dù là thiên khung vẫn như cũ âm trầm, từng cơn gió lạnh bao trùm toàn bộ thành Liễu Tây vào bên trong, nhưng cũng không có bất kỳ người nào lộ ra khó chịu cái gì, trên mặt người nào người nấy đều rất là hưng phấn.
Nhưng để bọn hắn bất ngờ là, Nhất Minh xuất hiện với toàn thân rách rưới, trên người đầy rẫy các vết thương chằng chịt trên đó, thậm chí còn ẩn ẩn đi đứng không vững, khiến một đám võ giả đều kinh ngạc không thôi!
Bọn hắn cũng không biết tên thiếu niên này đây là bị cái gì, nhìn thương thế trên người hẳn là vừa trải qua một trận kịch chiến a, nhưng trước đó tên thiếu niên này đâu có khiêu chiến bất kỳ ai đâu, tại sao trên người lại thê thảm như vậy?
Những tên võ giả khác hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng những người đã bước vào thiên kiêu bảng phía trên thì đều minh bạch mọi chuyện, thiếu niên này hẳn là vừa trải qua một trận lịch luyện đi.
Ngày hôm nay tưởng đâu sẽ được quan chiến cơ chứ, ai ngờ đâu tên “Minh Tôn” này lại thụ thương nặng như vậy, xem ra là phải chờ một đoạn thời gian rồi.
Đối với phản ứng của đám người, Nhất Minh cũng không có thèm để ý tới, hắn đi còn chưa được bao nhiêu bước thì đã có hai thân ảnh chạy về phía hắn, nhìn bộ dáng kia, hai nàng hẳn là rất là lo lắng đi.
“Ca ca!” tiểu Hà với một bộ mặt vô cùng lo lắng nhìn về phía “tiện nghi” ca ca của mình chạy tới, thần sắc hốt hoảng quan sát một chút, nhìn thấy vết thương trên người ca ca chồng chất như vậy, đôi mắt nhỏ không cách nào bình tĩnh cho được, hai dòng nước mắt bỗng dưng rưng rưng trên đó.
Nhìn thấy tiểu Hà lo lắng như vậy, Nhất Minh liền ngồi thấp xuống, một tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng mỉm cười nói: “Không sao, đối với ca ca mà nói, đây chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không cần lo lắng.”
Tiểu Hà nghe vậy đương nhiên là không tin tưởng, cô nàng quan sát một chút, vết thương trên người của ca ca giống như rách ra, nhìn vào bên trong liền khiến cho sắc mặt của nàng bỗng dưng trắng bệch không thôi.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn một đường vết thương dữ tợn như vậy nha, nhưng dù vậy, tiểu cô nương cũng không có rời đi ánh mắt, nước mắt rưng rưng, khuôn mặt trắng bệch vẫn quan sát lấy, dường như muốn nhìn kỹ nó một dạng.
Tuyết Ngưng đi tới đứng ở một bên cẩn thận quan sát một chút, nàng mặc dù không có thần thức để tra xét, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy được Nhất Minh thụ thương không nhẹ, dường như đã trải qua một trận ác chiến kéo dài rất là lâu.
Mà lại, tựa hồ là gặp phải đối thủ không bình thường, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của hắn là biết, đôi mắt kia lờ mờ như muốn ngất đi đồng dạng, nhưng ánh mắt kia vẫn miễn cưỡng lộ ra ý cười ở bên trong, đây không thể nghi ngờ là không muốn tiểu Hà lo lắng đi.
Nàng cũng không có dây dưa cái gì, lập tức mở miệng nói: “Tiểu Hà a, chúng ta cùng dìu ca ca trở về nghỉ ngơi đi thôi, chúng ta cứ ở đây lâu thì vết thương của ca ca sẽ trở nên nặng thêm.”
Tiểu Hà nghe vậy liền gật gật đầu, thế là Nhất Minh rất là “giãy dụa” để cho hai cô nàng này dìu chính mình trở về, đám người xung quanh nhìn thấy cảnh này liền bĩu môi không thôi.
“Hừ! Có phúc như vậy mà không biết hưởng, còn bày đặt giãy dụa?”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!