Nhục Thân Thành Thánh

Chương 319: Ngươi xác định đó là đao hồn sao?



Chương 319: Ngươi xác định đó là đao hồn sao?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn thấy trên người thiếu niên truyền tới một cỗ uy áp khiến bản thân không cách nào chống lại cho được, sắc mặt của Bắc Huyền bỗng dưng biến đổi!

Ngay khi thiếu niên kia bộc phát ra cỗ lực lượng kinh người kia, tâm thần của hắn tựa như bị người gõ một chùy đồng dạng, khiến toàn bộ khung cảnh trước mắt đều nhòe đi, thân hình suýt chút nữa liền đã ngã xuống bên dưới, nhưng rất may là hắn vẫn còn có thể trụ lại được, nhưng sắc mặt đã trắng bệch không thôi.

Đây là không phải là lần đầu tiên hắn trải nghiệm loại cảm giác này, đây chính là một loại cảm giác khi hắn đối đầu với những tu sĩ kia, nhưng lần này nó lại hoàn toàn không giống, loại cảm giác này có một chút khác biệt rất là rõ ràng.

Đối mặt với những tu sĩ cường đại kia, hắn dù ít dù nhiều cũng không có bị ảnh hưởng tâm thần mạnh như vậy, ít ra hắn còn có thể giữ vững tâm thần của chính mình mà không bị xao động, mặc dù thân thể cũng y nguyên bị trấn áp như cũ, nhưng dù sao so với loại cảm nhận bây giờ phải tốt hơn rất nhiều.

Nhưng lần này, đối mặt với cỗ uy áp kinh người từ trong người thiếu niên phát ra, hắn có cảm giác chính mình giống như chuẩn bị khuất phục đồng dạng, ánh mắt tối sầm xuống, thân hình muốn đứng thẳng cũng không cách nào đứng lên cho được.

Bắc Huyền có thể cảm nhận rõ ràng, thân thể của chính mình mặc dù không có bị uy áp tác động đến, nhưng bản thân lại không cách nào có thể đứng vững cho được, thân thể không tự chủ được chùng xuống một chút, không thể nghi ngờ, cỗ lực lượng vô hình này chính là đến từ việc giác tỉnh đao hồn sao!

“Thật là mạnh!” ánh mắt của Bắc Huyền toát ra một cỗ ý chí cực kỳ lăng lệ, bản thân muốn dùng kiếm ý chém tan cỗ lực lượng này, nhưng cho dù hắn làm thế nào đi nữa cũng là không có tác dụng.

Vô số đạo kiếm ý của hắn khi va chạm với cỗ lực lượng này một sát na, bản thân cảm nhận được chính mình tựa như hòn đá nhỏ đụng phải cự sơn đồng dạng, rất nhanh liền tan thành mảnh nhỏ, quả thật là khác biệt một trời một vực.

Tất cả những cảm nhận này chỉ diễn ra trong vài cái hô hấp mà thôi, chỉ trong vài cái hô hấp, Bắc Huyền liền biết được chính mình cùng với thiếu niên này chênh lệch lớn như thế nào, hắn cũng minh bạch tại sao cô nàng ma nữ kia lại bị đánh bại chỉ trong một khoảnh khắc như thế.

Trong nhất thời, Bắc Huyền cũng không biết đây là lực lượng gì, nhưng hắn ẩn ẩn có chút suy đoán.

Hắn mặc dù chỉ một kiếm tu, nhưng bản thân cũng đã giao chiến với rất nhiều thiên kiêu sử dụng đao, cho dù là như vậy thì bất kỳ thiên kiêu sử dụng đao nào cũng không ai có thể phát ra lực lượng cường đại như vậy cho được.

Một thiên kiêu sử dụng đao mạnh nhất mà hắn từng giao thủ qua, chính là tên thiên kiêu xếp hạng đệ nhất trước đó, hiện tại tên kia cũng đã tấn thăng Chân Nguyên cảnh rồi.

Khi hắn lần đầu tiên nghe được những đao tu còn có thể “giác tỉnh đao hồn” hắn rất là hứng thú, nhưng hầu như không có một võ giả nào có thể làm được việc này, điều này khiến hắn có chút thất vọng.

Đối với một kiếm tu như hắn mà nói, có thể được giao chiến với những đối thủ binh tu khác là một điều rất là tuyệt vời, nhất là gặp những đối thủ cường đại hơn chính mình về phương diện binh đạo.

Một khi giao chiến với những đối thủ này, hoặc nhiều hoặc ít hắn đều có thể có được cảm ngộ, từ đó khiến bản thân đối với việc lý giải kiếm đạo trở nên sâu sắc hơn một chút.

Hiện giờ, Bắc Huyền nhìn thấy một đầu tiểu long không ngừng xoay quanh trường đao của thiếu niên, trong lòng hắn liền đã lóe lên một cái ý nghĩ.

“Đây là… đao hồn sao!”

Hắn không chắc chắn đây có phải là đao hồn hay không, nhưng nhìn cỗ uy áp mà thiếu niên này phát ra, hắn hoàn toàn không biết còn có loại lực lượng nào có thể làm được điều này, chí ít là những tên võ giả binh tu khác chưa từng khiến hắn cảm giác chật vật như vậy.

Một đám tu sĩ bên ngoài nhìn thấy cảnh này liền sửng sốt một chút, bọn hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì Thiên Đài ngăn cách, cho nên bọn hắn không có cảm nhận được cái gì.

Trong mắt của bọn hắn, hai tên Nhân tộc đang hảo hảo đánh nhau liền bỗng dưng ngừng lại, tên thanh niên kiếm tu kia đang hảo hảo đứng tốt liền tự dưng không đứng nổi, thân thể tựa như sắp bị ngã quỵ đồng dạng, thật là quái lạ!

Tất cả mọi người đều nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, bọn họ rất muốn biết thiếu niên gọi Minh Tôn kia đã làm cái gì rồi, nếu nói tự dưng tên thanh niên kiếm tu này chật vật như vậy mà không có lý do thì đánh chết bọn hắn cũng không tin.

Vừa đưa mắt nhìn lại, vô số tu sĩ đang vây xem ở bên ngoài đều nhìn ngây người.

Bọn hắn cũng không thấy cái gì bất thường, chỉ thấy thiếu niên Minh Tôn kia cầm đao đứng ở nơi đó, trên thân cũng không hề có linh khí bộc phát ra bên ngoài, trên thanh đao chỉ có một con tiểu long du tẩu bên trên, chẳng lẽ điểm bất thường chính là con tiểu long này sao?

Nếu như nói con tiểu long này chính là do linh lực ngưng tụ mà thành, thì tên thiếu niên này cũng quá là biến thái rồi đi?

Một tên võ giả lại có khả năng khống chế linh lực thuần thục như vậy, ngay cả hình dáng của con tiểu long cũng có thể ngưng tụ ra được, điều này ngay cả những Chân Nguyên cảnh như bọn hắn cũng không cách nào làm được a.

Phải biết, tối đa nhất là bọn hắn chỉ có thể biến lực lượng của chính mình thành hình dáng của những thanh binh khí mà thôi, còn muốn ngưng tụ ra được một con tiểu long “sống động” như thật thế này thì có đánh chết bọn hắn cũng không cách nào làm được.

Ngay lúc đám người đang ngây ngẩn thời điểm, chỉ thấy thanh niên kiếm tu đối diện nắm chặt trường kiếm trong tay, linh lực từ trong cơ thể bộc phát mà ra, lực lượng thoải mái phun trào, toàn bộ linh lực liền ngay lập tức hội tụ thành một thanh trường kiếm sáng tỏ tại giữa không trung.

“Đến rồi!” có người kinh hô một tiếng, tên Nhân tộc vừa hô này dường như rất là kích động bộ dáng, đám người theo mắt nhìn lại, chỉ thấy tên kiếm tu quát to một tiếng, một kiếm hướng về phía Nhất Minh chém tới.

Một kiếm này dường như mang toàn bộ những gì hắn có đưa vào bên trong.

Bắc Huyền biết hắn sẽ không cách nào chiến thắng cho được, nhưng đối với một kiếm tu mà nói, kiếm thà gãy không cong, cho dù tên thiếu niên này có cường đại thì lại thế nào?

Nếu như bản thân chính mình cam chịu khuất phục thì e rằng kiếm đạo của chính mình cũng sẽ dừng lại tại đây mất.

Bắc Huyền hắn không cách nào chịu được những điều này, cho nên dùng toàn lực chém ra một kiếm, cho dù chính mình có thua đi chăng nữa, “thanh kiếm” của mình sẽ mãi mãi không thua!

Nếu thua, thì chỉ là do bản thân mình lĩnh ngộ Kiếm chưa đủ mà thôi, nhưng từ khi cảm nhận được cỗ uy áp kinh khủng kia, Bắc Huyền liền cảm nhận được “thanh kiếm” ở bên trong chính mình tựa như rung động đồng dạng, sau trận chiến này, Kiếm Đạo của chính mình chắc hẳn sẽ tiến thêm một bước a!

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Bắc Huyền ẩn ẩn có chiến ý phun trào, hắn rất muốn biết sau khi “đao hồn giác tỉnh” về sau sẽ là cái tình trạng gì.

Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn được chiến đấu với người có thể bước ra một bước kia, hắn rất muốn biết, chính mình cùng với thiếu niên đối diện chênh lệch lớn đến cỡ nào.

Chỉ thấy tay trái của thiếu niên Minh Tôn khẽ động một cái, trường đao nương theo thân hình của hắn tiến về phía trước, một đao trực tiếp nghênh tiếp kiếm quang.

Một cỗ lực lượng cùng với uy áp vô hình không cách nào nhìn thấy hàng lâm mà tới, trường đao trong tay của Nhất Minh ẩn ẩn có tiếng long ngâm vang vọng trong tâm thần của hắn, một cỗ ý chí tựa như thiên uy không cách nào kháng cự cho nổi, hai chân của Bắc Huyền giống như nhũn ra, bắp đùi run rẩy không thôi, nhưng cũng không cách nào khiến cho hắn quỳ xuống cho được.

“Quả không hổ là Kiếm Tu!” Nhất Minh nhìn thấy người thanh niên này thế mà có thể tại dưới uy áp của đao hồn mà vẫn có thể đứng vững được, điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Phải biết, bản thân hắn trước kia cũng trải qua cỗ uy áp kinh khủng như vậy một lần rồi, đó là lần hắn bước lên Đao Lộ thông thiên trước kia, người thanh niên này nếu như có thể “đứng lên” được sau trận chiến này, e rằng trong tương lai sẽ có thể trở thành một tôn kiếm tu vô cùng cường đại a!

Bắc Huyền nhìn thấy toàn bộ linh lực của chính mình cùng với Kiếm Ý dồn vào bên trong cũng không cách nào ngăn nổi một đao kia, kiếm quang chỉ chống không đầy ba cái hô hấp liền nổ tung không còn, điều này khiến hắn rung động không thôi!

“Thật mạnh!”

Nhất Minh ngay lập tức từ trong vụ nổ phóng ra bên ngoài, một đao lướt ngang mà qua, thân hình của Bắc Huyền không cách nào chống lại cho được, thản nhiên bị một đao này đánh bay ra xa, thân hình tại giữa không trung rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới vang lên một tiếng động vô cùng to lớn.

Bụi mù văng khắp nơi!

Bốn phía bình đài đều là một mảnh kinh hô!

Thiên kiêu đệ nhị bảng, đó không phải là quả hồng mềm mặc cho ai muốn nhào nặn thì nhào nặn a!

Tuy nói những tu sĩ này đa phần là từ hai tộc khác tiến đến, nhưng đối với võ giả thiên kiêu bảng bọn hắn đương nhiên là có lý giải qua, dù sao thì tên thanh niên kiếm tu này có thể cùng với thiên kiêu của Long tộc không ngừng tranh phong đâu.

Cho nên khi nhìn thấy thanh niên kiếm tu thế mà bị thiếu niên gọi Minh Tôn kia một đao cho chém, bọn hắn không cách nào tưởng tượng cho được, tên Minh Tôn kia lợi hại như vậy sao?

Trong lòng của rất nhiều người ngứa ngáy không thôi, bọn hắn ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hai người chiến đấu mà không cảm nhận được cái gì, điều này khiến bọn hắn có chút khó chịu.

Ngay cả những tu sĩ như bọn hắn cũng không biết tên thiếu niên kia là làm sao làm được?

Nếu nói tên Minh Tôn này chỉ bằng phổ thông một đao mang một tên thiên kiêu đệ nhị bảng cho chém, đánh chết bọn hắn cũng không tin, nếu như tin tưởng đây là sự thật, chẳng lẽ nói thiên kiêu của Long tộc cũng phế vật như vậy hay sao?

Ngay lúc đám người đang rất là kinh ngạc thời điểm, một thanh âm từ ở phía trên bình đài vang lên!

“Đó… đó là đao hồn!”

Thanh âm này vừa vang lên, một đám tu sĩ của tam tộc đều đưa mắt về phía thiếu niên nhìn kỹ một lần, nói đúng hơn là nhìn về phía con tiểu long đang không ngừng xoay quanh bên trên trường đao kia.

Ban đầu bọn hắn cũng không có hướng về phương hướng này nghĩ tới, dù sao đi nữa thì một tên võ giả lại có thể thức tỉnh đao hồn, đây là người có thể làm được sao?

“Ngươi xác định đó là đao hồn?” một tên Yêu tu bỗng dưng mở miệng hỏi, bản thân hắn là Yêu tộc cho nên cũng không có tu luyện đao kiếm cái gì.

Nhưng bằng kiến thức của hắn cũng có thể biết được những binh tu của Nhân tộc có thể thức tỉnh một loại khả năng đặc thù, mà cái gọi là “Đao Hồn” chính là một trong số đó.

Đối với điều này, hắn đương nhiên là biết đến, nhưng dù là vậy thì hắn chỉ là nghe nói mà thôi, dù sao thì những đao giả có thể thức tỉnh đao hồn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nghe nói, vị Đao Thần Vương kia cũng là một trong số đó!

Có không ít tiền bối Yêu tộc giao chiến với vị Đao Thần Vương kia mà bị đánh đánh mặt mũi bầm dập, nhưng đây dù sao cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không có ai tận mắt chứng kiến qua, bọn hắn cũng chỉ biết được thông qua các vị tiền bối giảng giải cùng với những thư tịch để lại.

Ngày hôm nay nhìn thấy được cái gọi là “đao hồn” điều này khiến cho một đám tu sĩ đều rất là kinh ngạc!

Đao hồn, chính là có hình dáng như vậy sao!

Tên tu sĩ kia vừa hô lên liền bị một tên Yêu tộc chất vấn, hắn cũng không có giấu diếm cái gì, dù sao thì chính mình cũng hô lên rồi, nhất quyết gật đầu cho xong việc, thế là hắn hung hăng gật đầu một cái.

Chính bản thân hắn cũng không biết đó có đúng thật là đao hồn hay không, nhưng dựa theo những gì mà hắn đọc trong thư tịch để lại, những binh tu sau khi bước ra một bước kia, bản thân liền có thể ngưng tụ “ý chí” thành thực thể.

Mặc dù nhìn con tiểu long này rất là nhỏ bé, bản thân của nó cũng không có trở thành cái gọi là “thực thể”, nhưng từ khi con tiểu long này xuất hiện trên trường đao của thiếu niên kia, chênh lệch của cả hai ngay lập tức được kéo dài ra ngay lập tức.

Điều này khiến hắn đối với loại thuyết pháp này càng thêm vững tin hơn rất nhiều, cho nên hắn mới dám xác định như thế.

P/s: Ài, lượng công việc của ta nhiều quá, không cách nào viết hai chương cho được, mong các vị đạo hữu thông cảm cho ta.

Cảm tạ các vị đạo hữu rất nhiều!

Các đạo hữu có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!