Nhìn phong cảnh người người náo nhiệt bên dưới, Nhất Minh cũng không có dự định dạo chơi cái gì, một đường ngự không tiến về một phương hướng bay đi.
Không lâu sau, Nhất Minh liền đã đi tới tòa khách điếm ở Thiên Đài bên kia,
ở tại nơi này bế quan cũng coi như là đỡ một chút phiền toái, bởi vì trong phạm vi Thiên Đài sẽ không có ai dám vận dụng linh lực để làm gì.
Nhất Minh tiến vào bên trong gian phòng đóng cửa lại, bản thân liền lấy ra đấu chiến lệnh dò xét một chút, dù sao thì kể từ khi đánh bại tên thiên kiêu bảng đệ nhất xong chính mình cũng chưa có kiểm tra qua thiên kiêu điểm.
Nhìn thấy đấu chiến lệnh trong tay, Nhất Minh liền đầu nhập tâm thần vào bên trong, cẩn thận quan sát.
Nhìn thiên kiêu điểm hiện có, Nhất Minh liền nhíu mày.
Chính mình nhớ trước đó sau khi hối đoái hai viên Huyết Linh Quả để bổ sung khí huyết thì vẫn còn 21 điểm a, bây giờ nhìn lại liền chỉ còn đúng 1 cái thiên kiêu điểm, đây là tình huống như thế nào?
Hắn rất là nghi hoặc, nhưng tình hình hiện tại cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, cũng không biết phải tìm ai hỏi cho ra lẽ đi?
Mặc dù là vậy Nhất Minh hắn cũng có một chút suy đoán.
Thiên kiêu điểm của hắn đã hoàn toàn không có sau khi hắn từ bên trong phiến không gian chứa đầy băng linh khí kia đi ra, nếu nói chuyện này không có liên quan tới phiến không gian kia thì đánh chết hắn cũng không tin.
Nếu thật là như vậy thì số thiên kiêu điểm của chính mình biến mất cũng không phải là không có khả năng.
Lần trước khi tiến vào phiến không gian có tuyết bay đầy trời kia, hắn chỉ có thể ở tại bên trong đó không tới ba ngày thời gian, sau khi đánh bại khôi lỗi thì hắn đã rời đi từ lúc nào không hay.
Bây giờ chính mình lại có thể ở bên trong phiến không gian kia tu luyện những một tháng, nếu như mỗi ngày đều sẽ tiêu hao một lượng thiên kiêu điểm để duy trì thì quả thật là có khả năng này.
Dù sao thì phiến không gian đó đúng thật là một nơi tu luyện rất là lý tưởng, chính mình nếu có thể ở bên trong đó lâu hơn mà nói, tu vi của bản thân sẽ tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng.
Nhưng cái nào cũng có tốt xấu của nó, tu vi của chính mình tăng lên liên tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, căn cơ không vững sẽ khiến cho con đường sau này cũng không đi được bao xa.
Cứ mãi ở một chỗ bế quan quả thật không phải là ý muốn của hắn, từ lúc rời khỏi Quang Minh Điện tới bây giờ, Nhất Minh đều là từ trong ma luyện chém giết đi ra.
Hơn một tháng nay hắn đều là ở tại một chỗ bế quan tu luyện, thỉnh thoảng thì có luyện đao một chút, dù là như vậy Nhất Minh cũng không có thỏa mãn cho lắm.
Bây giờ còn có ba ngày thời gian để chuẩn bị cho trận đại chiến, Nhất Minh muốn tranh thủ tận dụng thời gian này lĩnh hội Huyết Thần Kinh một phen.
Vốn còn dự định nhờ vào thiên kiêu điểm để hối đoái thêm một chút Huyết Linh Quả để đề phòng việc thiếu hụt khí huyết trong quá trình chiến đấu, bây giờ xem ra là không cách nào làm được rồi.
Nhất Minh thở dài một hơi, mang đấu chiến lệnh thu cất vào bên trong, cái đồ chơi này bây giờ cũng không còn tác dụng gì, cũng không thể tiến vào không gian rèn luyện để tiếp tục lịch luyện đi?
So với không gian rèn luyện, hắn vẫn muốn ra bên ngoài chém giết Linh tộc hơn.
Dù sao thì ở nơi nào rèn luyện cũng là như nhau mà thôi, bên trong không gian rèn luyện có những con yêu thú cường đại, bên ngoài thì có địch nhân cường đại, hai bên cũng không có khác biệt bao nhiêu.
Lắc lắc đầu, Nhất Minh liền bình phục lại tâm thần, bản thân liền xuất ra Huyết Thần Kinh cầm ở trên tay từ từ mở ra, từng dòng văn tự cổ xưa không ngừng hiện rõ ở trước mắt.
Những trang phía trước đều đã được Nhất Minh xem qua cả rồi, nội dung của những trang này đều đã được hắn ghi tạc trong đầu, cho nên cũng không cần xem lại để làm cái gì.
Theo hắn lật tới những trang cuối cùng, từng cái văn tự cổ bỗng dưng biến hóa thành loại văn tự mà hắn có thể nhìn và hiểu được, chuyện này không phải xảy ra lần đầu cho nên hắn cũng không có quá kinh ngạc, bản thân bình thản ngồi xếp bằng chậm rãi quan sát.
Ngay vào lúc này, Nhất Minh cảm thấy trong cơ thể của chính mình có một loại lực lượng đang không ngừng tiêu hao đi, tốc độ tiêu hao rất là nhanh chóng.
Thời gian chỉ không đầy nửa chén trà đã khiến đầu óc của hắn ong ong không thôi, cảm giác bị choáng lại lần nữa ập đến, Nhất Minh cũng không có ngừng lại, tiếp tục quan sát từng câu từng chữ tại bên trên quyển công pháp này.
Ngay khi Nhất Minh mang một chữ cuối cùng của quyển Huyết Thần Kinh nhìn xong một sát na, trong đầu của hắn liền bỗng dưng có một đạo kim quang bắt đầu hiện ra.
Đạo kim quang này không ngừng lan tỏa bên trong tâm thần của hắn, hình thành một cái hình chữ nhật tựa như một "cái khung" đồng dạng, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất kỳ thứ gì ở bên trong.
Không đợi làm ra phản ứng, từng dòng văn tự cổ xưa tại bên trên quyển Huyết Thần Kinh dường như có từng đạo kim quang không ngừng lấp lóe, nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh không khỏi sững sờ một chút!
“Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Hắn còn không kịp minh bạch đây là xảy ra chuyện gì thì dị biến phát sinh!
Chỉ thấy toàn bộ những kinh văn tại bên trên quyển Huyết Thần Kinh không ngừng ly khai bay lên, từng cái văn tự cổ đều có kim quang ẩn hiện, tất cả chúng nó đều tựa như có được sinh mệnh một dạng, tất cả đều bắt đầu xoay vòng ở trước mắt.
Từng cái văn tự cổ không ngừng lơ lửng tại giữa không trung, mỗi cái văn tự cổ đều tự mình tìm một cái vị trí đứng yên ở đó, quá trình này kéo dài một khoảng thời gian vẫn chưa dừng lại khiến Nhất Minh đều nhìn ngây người tại chỗ!
Hắn không nghĩ tới chính mình sau khi nhìn xong quyển Huyết Thần Kinh này lại có dị biến như vậy a.
Thời gian trôi qua, những cái văn tự cổ có kim quang bao trùm bên ngoài không ngừng tìm vị trí dần dần sắp xếp, bây giờ nhìn lại, Nhất Minh liền có thể thấy được những cái văn tự cổ này dường như đang sắp xếp thành một cái chữ gì đó.
Hắn chăm chú nhìn kỹ từng cái văn tự cổ không ngừng bay lên, sau đó chèn vào từng cái lỗ hổng.
Thẳng đến một thời khắc, toàn bộ những văn tự cổ tại bên trong Huyết Thần Kinh đều đã thoát ly ra bên ngoài, chúng nó hình thành một dãy kinh văn rất là dày đặc.
Mà theo sự sắp xếp hoàn chỉnh này, Nhất Minh có thể thấy rõ ràng một dãy kinh văn trước mắt đều đã tạo thành một cái hình dáng so với chữ “Huyết” cũng không khác bao nhiêu.
Ngay vào lúc này, một mảng văn tự cổ biến thành một cái chữ “Huyết” nhanh chóng hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng vào trong tâm thần của Nhất Minh, biến cố bất ngờ xảy ra khiến hắn không kịp làm ra phản ứng, bên trong tâm thần liền truyền đến từng tia đau nhức khiến sắc mặt của hắn bỗng dưng đại biến!
Một tay của Nhất Minh ôm lấy đầu không ngừng gào thét, thanh âm đau đớn tựa như muốn mang đầu của hắn xé nứt ra đồng dạng, hai mắt đỏ rực cả lên, tràn đầy tơ máu.
Theo cái chữ “Huyết” xâm nhập vào bên trong tâm thần của hắn một sát na, nó ngay lập tức hướng thẳng về “cái khung” bằng kim quang không ngừng lao tới, dung nhập vào bên trong.
Trong quá trình này, Nhất Minh cảm thụ được tâm thần của chính mình truyền đến đau đớn rất là kịch liệt, hắn mặc dù đã trải qua không ít tra tấn về tâm thần trong lúc bước lên Đao Lộ Thông Thiên kia, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên hắn có cảm giác sống không bằng chết như vậy.
Hai mắt đê mê đến cực điểm, miệng hắn gào thét không cách nào dừng lại cho được, hai mắt tràn đầy tơ máu không ngừng tràn ngập toàn bộ tròng trắng, khiến cho đôi mắt của hắn tựa như bị huyết sắc bao phủ một dạng, rất là tà dị!
Giờ khắc này, toàn bộ khung cảnh trong mắt của Nhất Minh đều là một mảnh huyết sắc, trong đầu của hắn truyền tới đau đớn rất là kịch liệt, hơn nữa còn có một đạo thanh âm không ngừng vang vọng ở bên trong.
“Giết!”
“Hãy mau giết!”
“Chỉ có giết mới có thể khiến ngươi cảm giác thoải mái!”
“Chỉ có giết mới có thể khiến ngươi cảm giác thăng hoa!”
“Chỉ có giết mới có thể khiến ngươi trở nên cường đại!”
Chữ “Huyết” không ngừng dung nhập vào trong “cái khung” tại bên trong tâm thần của hắn, từng đạo thanh âm vang lên càng lúc càng to, khiến cho hơi thở của Nhất Minh trở nên gấp rút không thôi.
Hai mắt của hắn đã đỏ rực một mảnh, mồ hôi đầm đìa ra bên ngoài, đầu óc của hắn đã bắt đầu đê mê đến cực hạn, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến hắn phóng ra bên ngoài đem những người ngoài kia toàn bộ chém giết một dạng.
Ngay vào lúc bản thân chuẩn bị đạt tới cực hạn một sát na, Nhất Minh ngay lập tức cắn nát đầu lưỡi một cái, cảm giác đau đớn xông thẳng lên não khiến cho ý thức của hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Cảm giác được từ tràn đau đớn truyền tới, Nhất Minh hô hấp dồn dập không thôi, thân thể run rẩy không cách nào ngồi vững cho được ngã nhào về phía trước, một tay của hắn nhanh chóng chặn lại miễn cho thân thể ngã nhào xuống đất.
Hô hấp kịch liệt, đau đớn từ trong tâm thần truyền ra khiến sắc mặt của Nhất Minh vô cùng dữ tợn, đầu óc của hắn hoàn toàn trống rỗng, bản thân ngồi tại nguyên địa không biết bao lâu mới dần dần hòa hoãn trở lại.
Cảm giác đau đớn dần dần tan đi, hô hấp của hắn cũng dần dần bình ổn trở lại, tơ máu trong mắt cũng bắt đầu lặn xuống, gương mặt dữ tợn cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nhất Minh hít sâu một hơi sau đó thở ra!
“Thanh âm vừa rồi… có chút quen tai!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!