Nhục Thân Thành Thánh

Chương 339: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ



Chương 339: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nghe được Thanh huynh giảng giải một số điểm cần lưu ý khi sinh hoạt tại quan ải về sau, cả hai cũng cách doanh trại của Tiểu Hổ đội không xa.

Bình thường sinh hoạt tại quan ải cũng không có trói buộc nào, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, mỗi tu sĩ khi gia nhập vào một tiểu đội đều sẽ có riêng phần mình quy tắc cần phải tuân theo, nếu không thì mạnh ai nấy hoạt động thì còn ra thể thống gì nữa?

Chính vì điều này mà tại quan ải bên trong cũng có một số quy tắc cần phải lưu ý một chút, tựa như không được chạy loạn vào những khu vực không có phận sự, không được chủ động gây ra tranh cãi hay là đối với quân ta động thủ, bên cạnh đó còn có không ít các đầu quy tắc không được chậm trễ quân tình, không được hành xử lỗ mãng làm hỏng chiến cuộc,... vân vân và mây mây.

Những đầu quy tắc này đều được vị Thanh huynh này nói qua một lần, Nhất Minh cũng âm thầm mang những điều này nhớ kỹ trong lòng, miễn cho về sau phạm vào những quy tắc này.

Đối với những tu sĩ phạm vào quy tắc đều sẽ có tương ứng trừng phạt, nặng thì tại chỗ chém giết, nhẹ thì quét dọn chiến trường, khấu trừ chiến công,...

Nơi này là chiến trường, sơ hở một chút liền sẽ có khả năng vạn kiếp bất phục, chính vì điều này mà quy tắc cùng với quản hạt rất là sâm nghiêm.

Mặc dù tại bên trong quan ải này cũng chẳng có ai quản hạt, nhưng mỗi tu sĩ đều có riêng phần mình một khu vực cư trú, mỗi một khu vực cư trú đều sẽ có đội trưởng quản lý, các khu vực này cũng không coi là rộng, mỗi một thành viên chỉ có một gian mật thất dùng cho việc tu luyện cùng với nghỉ ngơi mà thôi.

Bình thường cũng không có ai chạy loạn để làm gì, thời gian là vàng là bạc, ai ai cũng đều muốn chính mình trở nên mạnh hơn, cho nên phần lớn võ giả cùng với tu sĩ đều đã tại bên trong mật thất bế quan.

Nhất Minh chỉ thấy được những dược đồng này chạy tới chạy lui, cùng với khá nhiều trận pháp sư đang không ngừng tiến hành bày bố đại trận, rất nhiều đường vân lít nha lít nhít được vẽ ra tại bên trên tường thành, nhìn thấy cảnh này trong lòng Nhất Minh cảm khái không thôi!

Ngoài ra còn có không ít các tu sĩ khác đang phân chia khu vực gác đêm tại quan ải, có điều gì bất thường xảy ra thì bọn hắn sẽ ngay lập tức phát ra cảnh báo ngay lập tức.

Đây là những tin tức cơ bản về quan ải mà thanh niên tên Thanh đã nói cho Nhất Minh biết, không đầy bao lâu thời gian cả hai liền đã xuất hiện tại khu vực của Tiểu Hổ đội.

Theo ánh mắt nhìn xuống bên dưới, hai đạo thân ảnh lập tức từ bên dưới bay vọt lên không trung, một người trong đó chính là lão giả người còn lại là một nữ tử không phải là Hổ lão cùng với Linh Nhi thì còn ai vào đây.

“Minh Tôn huynh đệ đã tới a!” Linh Nhi nhìn thấy người tới là Nhất Minh liền nhanh chóng chào hỏi một tiếng, hai mắt của nàng lóe lên từng vòng ý cười, dĩ nhiên là đối với hắn rất có hảo cảm.

Nàng cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt một chút, đã nói là bế quan đột phá đâu?

Tại sao chính mình lại không hề cảm nhận được tên này có bất kỳ biến hóa nào hết a?

Nàng vẫn không tin tà, tiếp tục dùng thần niệm dò xét thiếu niên trước mắt một chút, nhưng cho dù nàng có dò xét thế nào cũng không cảm nhận ra cái gì, điều này khiến nàng có chút nghi hoặc không hiểu.

Rõ ràng là trước đó chính mình có cảm nhận được bên trong tòa khách điếm kia truyền ra một trận linh khí rất là mãnh liệt a, nếu như không có đoán sai mà nói, tên thiếu niên này đã bế quan một trận nhưng vẫn không hề có bất kỳ biến hóa nào.

Điều này có thể sao?

Một võ giả tu luyện dưới linh khí nồng nặc như thế ít nhiều gì cũng sẽ có một chút tăng lên, đây là điều vô cùng hiển nhiên, nhưng bây giờ xem ra thiếu niên này lại hoàn toàn trái ngược a, hoàn toàn không hề có một chút tăng lên nào luôn.

Hổ lão đứng ở một bên cũng cười vui vẻ ra mặt, lão cứ tưởng đâu là vị công tử này sẽ không đến kịp cơ chứ, dù sao thì chuyện bế quan đột phá cũng không thể khống chế thời gian cho được, chậm trễ một chút cũng là bình thường vô cùng.

Bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng quá nhiều, lão nhìn sang thanh niên bên cạnh Nhất Minh chắp tay mỉm cười nói: “Làm phiền Thanh đạo hữu đã tự mình dẫn công tử tới đây, Hổ lão ta xin đa tạ!”

Thanh niên nghe vậy liền khoác khoác tay: “Không có việc gì, tiện đường mà thôi!”

“Ta đến đây cũng có việc quan trọng cần với đạo hữu thương lượng một chút, không biết bây giờ đạo hữu có thời gian hay không?”

“Nếu đã như vậy thì mời vào bên trong rồi nói!” Hổ lão mỉm cười đưa ra một tay thủ thế xin mời, sau đó liền trước tiên hướng vào bên trong doanh trại đi đến.

Nhất Minh cùng với Linh Nhi cũng là theo sát phía sau đi vào bên trong.

Doanh trại của Tiểu Hổ đội được an trí tại phía tây của tòa quan ải này, ngoài ra còn có không ít các tiểu đội khác được an trí tại đây.

Xuất hiện trước mắt chính là một tòa tựa như gian nhà làm bằng đá đồng dạng, từ bên ngoài nhìn vào liền có thể thấy được loại thạch dùng để xây lên gian nhà này cùng với quan ải cũng không khác là bao nhiêu, lộ ra rắn chắc vô cùng.

Bước vào bên trong cũng không có trưng bày cái gì, có chỉ là vô số gian mật thất kéo dài về phía trước được xây dựng ở hai bên, chính giữa chính là một lối xuyên thẳng vào bên trong.

Ngay khí bốn người bước vào bên trong một sát na liền có không ít ánh mắt đưa về phía này nhìn lại, nhìn thấy người đến là Hổ lão cùng với Linh Nhi thì có không ít võ giả đứng lên mỉm cười chào hỏi.

“Các ngươi triệu tập mọi người làm xong chuẩn bị rồi chờ ta một chút.” Hổ lão đối với đám người tại nơi này phân phó một phen rồi tiếp tục dẫn ba người tiến vào bên trong.

Đi qua không biết bao nhiêu gian mật thất về sau, Nhất Minh liền thấy được một khu vực khá là rộng rãi, chính giữa chỉ có một chiếc bàn cùng vài cái ghế được bày sẵn ở đó.

Cả bốn người lần lượt ngồi xuống, Hổ lão chậm rãi lấy ra một bộ ấm trà bắt đầu pha chế một phen, mùi hương nước trà thoang thoảng bay lên, bên trong còn ẩn chứa một chút linh khí khiến cho tâm thần của mọi người đều thư giãn không ít.

Thông thường mà nói những võ giả sẽ không có tư cách ngồi tại nơi này để họp bàn, nhưng vì Linh Nhi cùng với Nhất Minh khác biệt, cả hai đều có chiến lực không thua kém gì Chân Nguyên cảnh tu sĩ cả, cho nên cũng ngồi tại đây tham gia náo nhiệt.

Nhất Minh hắn lần đầu tiên tới nơi đây cho nên rất muốn biết tình hình hiện tại như thế nào, tham gia cuộc họp nho nhỏ này cũng có thể giúp cho hắn có thêm một chút kiến thức trong cuộc tuần tra sắp tới, điều này đối với hắn cũng không có chỗ xấu gì.

Trong cả cuộc thương lượng diễn ra, Nhất Minh cùng với Linh Nhi chỉ là lẳng lặng ngồi nghe Hổ lão cùng với thanh niên nói chuyện, hai người cũng không có xen vào.

Nội dung của cuộc thương lượng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trong lần tuần tra này có thay đổi một chút, vốn dĩ tuyến đường tuần tra Độc Lâm của hai đội là khác nhau, nhưng bây giờ Thanh huynh lại tỏ ý hoán đổi một phen.

Lý do là bởi vì tuyến đường kia nghe nói có không ít độc vật nguy hiểm, một mình hắn không cách nào đảm bảo an toàn cho toàn bộ đội viên, nếu theo như phân phó đi làm thì e rằng hao tổn lực lượng sẽ có chút lớn.

Tiểu Hổ đội bên này lại được đặc cách có thêm một vị Chân Nguyên cảnh gia nhập cho nên tính nguy hiểm cũng là giảm bớt rất nhiều, so với đội của hắn tuần tra tuyến đường bên kia thì Tiểu Hổ đội đảm nhiệm sẽ an toàn hơn.

Đối với điều này Hổ lão cũng không có lý do cự tuyệt, dù sao thì đội của mình quả thật là có thêm một vị Chân Nguyên cảnh gia nhập ở bên trong, điều này đồng nghĩa với việc đảm nhiệm trọng trách cũng sẽ nặng hơn bình thường cũng là chuyện đương nhiên.

Cả hai rất nhanh liền đã đạt thành thỏa thuận, Hổ lão cũng không có ý định kéo thêm thời gian, dù sao thì đội viên ở bên ngoài cũng đã tập hợp xong, chỉ chờ hắn tuyên bố chỉ lệnh rồi cả đội cùng nhau tập kết bắt đầu hành động.

Nhất Minh hắn không có xếp trong đám người võ giả bên dưới mà đứng tại bên cạnh của Hổ lão, một đám võ giả nhìn thấy một thiếu niên nhỏ hơn chính mình thế mà không xếp hàng, điều này khiến bọn hắn có chút không vui.

Những người này đa phần đều là từ nơi khác điều tới quan ải rồi được phân chia ngẫu nhiên cho các tiểu đội, cho nên đa phần cũng không biết cái tên “Minh Tôn” này đại biểu cho cái gì.

“Đội trưởng, không phải là ta gây chuyện, tại sao một tên võ giả còn chưa ngưng luyện nguyên dịch như hắn lại có thể đứng ở bên ngoài như vậy?” một tên thanh niên thoạt chừng mười tám mười chín tuổi, ngữ khí có chút chất vấn chỉ vào thiếu niên bên cạnh Hổ lão mở miệng hỏi.

Bản thân hắn dù sao cũng đã ngưng đọng bảy giọt nguyên dịch, nếu thả tại thiên kiêu bảng bên trên hẳn là có thể xếp vào trước 50.

Phải biết, mỗi võ giả khi xếp hàng đều sẽ có thứ tự phân chia, thực lực càng cao thì sẽ xếp ở phía trước, những người tựa như Linh Nhi và Hổ lão thì không cần phải nói, có thể đứng tại phía trên bọn hắn đều là những tu sĩ Chân Nguyên cảnh cả.

Hắn mặc dù không phải là người có thực lực mạnh nhất, nhưng để một tên võ giả “yếu” như thế vượt lên trước mắt thì hắn quả thật là không cách nào chịu đựng được.

Hắn không hề cảm nhận được trên người thiếu niên này phát ra một chút chân nguyên ba động nào, điều này nói rõ tên này còn chưa ngưng luyện nguyên dịch, một tên võ giả yếu kém như thế lại có thể đứng ở phía trên đồng cấp với đội trưởng, đây là đùa sao?

Cô nàng Linh Nhi kia thì hắn không có nói tới, người ta dù sao cũng là Chân Nguyên cảnh cường giả, nhưng lần này khác biệt, một tên nhóc còn chưa cai sữa lại có thể đứng ở trên kia, nếu hắn không ra mặt hỏi cho rõ thì quả thật là hết nói nổi.

“Đúng đó đội trưởng, tên nhóc này làm sao lại có thể đứng ở trên đó?”

“Ta nhìn hắn không khác gì võ giả bình thường cả, ngay cả ngưng tụ nguyên dịch còn chưa làm đến, hắn còn không mau mau cút xuống đây xếp hàng sao?”

Một lời vừa ra liền đã khiến rất nhiều võ giả bên dưới biểu thị bất mãn, bọn hắn đương nhiên là cũng cùng thanh niên này có chung ý nghĩ, muốn đội trưởng của bọn hắn cho một câu trả lời thỏa đáng mới được.

Mà trong đám võ giả này cũng có người trầm mặc không nói, bên ngoài cũng không có biểu hiện ra cái gì, bản thân liền âm thầm đứng lấy chờ coi kịch hay sắp bắt đầu.

“Hắc hắc, đúng là một đám không biết trời cao đất rộng, các ngươi quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy bụng phệ chưa hết hồn!”