Trời mưa tầm tã, thân hình của Nhất Minh chậm rãi xuyên theo lộ tuyến của một thương kia phát ra mà đi.
Trước đó, thanh niên kia phóng ra một thương đã mở ra một cái thông đạo, dường như mọi vật cản trên đường đều bị lực lượng của một thương này oanh tan thành từng mảnh, cho nên bây giờ Nhất Minh chỉ việc đi ngược lại theo con đường này mà thôi, cũng không có khó khăn cái gì.
Thân hình của hắn trong đêm tối tựa như một đầu u linh chậm rãi phi qua, Nhất Minh không dám ngự không quá nhanh, dù sao thì trong màn đêm cùng mưa tầm tã thế này, nếu không cẩn thận một chút liền sẽ rơi vào tập kích của một số độc vật.
Độc vật tại trong khu rừng không chỉ riêng là đám thực vật kia, mà còn có những sinh vật với hình thù kỳ dị không ngừng dùng những ánh mắt bén nhọn quan sát bốn phía, dường như bọn nó đang tìm kiếm lấy thức ăn một dạng.
Trong quá trình này, đoạn đường chỉ là một đường thẳng, nhưng thân hình của Nhất Minh đã có nhiều lần dừng lại, nằm xuống, bất động.
Những độc vật có đôi lần quét mắt về phía của hắn, thân hình của bọn chúng có chút dừng lại, trong miệng càng phát ra thanh âm gầm gừ trầm thấp rất là ghê rợn, một đôi mắt thâm thúy không ngừng nhìn xuyên bóng đêm, dường như muốn nhìn ra thứ gì.
Bọn chúng lẳng lặng nhìn một hồi lâu, thân thể của Nhất Minh cũng không có làm ra phản ứng, hắn dùng những cây cối xung quanh để che lấp thân hình, hô hấp được hắn điều chỉnh đến thấp nhất, thậm chí còn không cách nào nghe ra hơi thở của hắn, tựa như một người chết vậy.
Một đôi mắt mang đầy sát ý không ngừng nhìn chằm chằm về nơi này, bầu không khí dường như lắng lại, từng giọt mưa vẫn tiếp tục rơi xuống như trút nước, thẳng đến bầu trời vang lên một tiếng oanh minh thật to, hoàn cảnh xung quanh lóe sáng lên một chút, tình huống mới có một chút chuyển biến.
Nhìn thấy phương hướng kia không hề có bất kỳ vật gì, sinh vật với hai con mắt tựa như thâm uyên kia mới gầm gừ vài tiếng, thân hình to lớn chậm rãi quay người, tiếp tục bước đi.
Mãi cho đến khi bóng hình của nó tan biến vào trong hắc ám, Nhất Minh mới chậm rãi bò dậy, một đôi mắt cực kỳ linh động tại trong màn đêm không ngừng quét qua, cả người mới chậm rãi tiến về phía trước.
Bây giờ, lực lượng bên trong thân thể của hắn mặc dù có thể đối kháng với đám độc vật này, nhưng sau đó thì thế nào, hắn cũng không có khả năng hấp dẫn một đám Linh tộc chạy tới dò xét đi?
Hắn tinh tường một điều, một khi nơi này xảy ra động tĩnh thêm lần nữa, đám Linh tộc kia hẳn là sẽ có người chạy tới dò xét, tới lúc đó, bản thân hắn coi như xong con bê.
Trên đoạn đường này, hắn cảm thấy có một cỗ khí tức âm lãnh để lại, điều này hiển nhiên là đã từng có Linh tộc đi qua nơi này, chính vì vậy mà bản thân của Nhất Minh mới cẩn thận từng li từng tí chậm rãi tiến lên.
Đối với khí tức của Linh tộc, hắn rất dễ để nhận ra.
Cho dù là tại xung quanh khu rừng có tràn ngập độc khí, nhưng cỗ khí tức mà Linh tộc phát ra nó tựa như một đầu cá tanh, khí tức rất là nồng nặc cùng chán ghét.
Dưới tình huống không phát ra bất kỳ một chút thanh âm nào, cho dù là nhỏ nhất, hắn tận lực để bản thân thu liễm hơi thở đến cực hạn, bản thân chỉ ngự không cách mặt đất không đến một trượng, lực lượng trong người âm thầm thúc dục vừa đủ để có thể khiến bản thân phi hành.
Càng là tiến về phía trước, khí tức chán ghét kia lại càng trở nên nồng nặc hơn rất nhiều, điều này càng khiến tâm tình của Nhất Minh càng chìm vào đáy cốc.
Tình huống xấu nhất xảy ra, chính là thanh niên kia đã mệnh táng hoàng tuyền.
Nếu là như vậy, hắn chỉ còn cách rời đi nơi này, tìm một nơi cẩn thận tu dưỡng đi, dù sao thì bản thân hắn hiện tại cũng không có tốt lành gì, thương thế vẫn còn tại trong người vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
“Nhưng nếu thanh niên vẫn còn một tia sống sót…” nghĩ tới đây, đôi mắt của Nhất Minh lộ ra từng tia lãnh mang, nắm tay càng nắm chặt thân thương, dù là như vậy, khí tức trên người của hắn cũng chẳng có mảy may ba động nào, hòa vào tự nhiên, tận lực để cho chính mình không bị phát hiện.
Đại phong thổi vào, cảm giác lạnh buốt thấu xương rơi vào trên người của hắn, nhấc lên huyết y không ngừng tung bay, ngay cả tóc đen cũng phiêu khởi trong gió, nhưng lại không cách nào thổi đi mùi cá tanh chán ghét kia, hơn nữa lại càng nồng nặc thêm mấy phần.
Gió đêm, mang theo mùi cá tanh nồng nặc thổi tới, trường thương tựa như khát máu Linh tộc không ngừng run lên, nắm chặt trường thương trong tay, hắn có thể cảm nhận được trường thương cũng ẩn giấu một cỗ sát ý vô cùng mãnh liệt.
Một thân huyết y chậm rãi phiêu phù bay qua, trên tay còn có hắc thương mang theo sát ý lẫm nhiên mà tới, phảng phất như sứ giả tử vong, du tẩu tại bên trong một khu rừng đầy quỷ dị và chết chóc.
Trong bóng đêm, sứ giả tử vong không ngừng tiến lên, phảng phất muốn mang toàn bộ sinh cơ đều đoạn tuyệt chôn vùi, sát ý không ngừng hội tụ, nhưng lại không hề bộc phát đi ra.
Một đôi mắt vô cùng linh động không ngừng quét bốn phương tám hướng, mọi gió thổi cỏ lay đều không trốn thoát được ánh mắt của hắn, hắn chậm rãi phi hành tại đó, giống như tử thần dạo bước nhân gian, quyết định hết thảy mọi sinh mệnh đang chìm trong tuyệt vọng kia.
Cho đến khi, tại trước đó xa xa, hắn thấy được một cái thân ảnh, bởi vì do nước mưa quá lớn cùng với sương độc che phủ, tầm nhìn của hắn có chút hạn hẹp, muốn nhìn rõ thân ảnh phía trước cũng là không cách nào làm được.
Nhìn thấy cảnh này, thân hình của Nhất Minh bỗng dừng lại, cảm nhận được trên trường thương truyền tới ba động kịch liệt, ánh mắt của hắn mới chậm rãi nhìn xuống, một đôi mắt ẩn chứa hàn mang quét qua, thanh âm đè thấp đến cực điểm, thì thào nói nhỏ.
“Ngươi yên tâm, nếu hắn còn sống, ta nhất định sẽ ra tay cứu hắn, ta cần ngươi yên tĩnh một chút, có được hay không?”
Nói ra lời này, ngữ khí của Nhất Minh có chút băng lãnh, không biết có phải vì gặp phải Linh tộc tại nơi này hay không, hắn đối với cái chủng tộc này quả thật là không có một chút hảo cảm nào, loại khí tức kia, khiến hắn chán ghét đến cực điểm.
Trường thương khi nghe được lời này cũng liền lâm vào yên tĩnh, sát ý vẫn còn ẩn chứa ở đó, tựa hồ đang cố gắng kìm nén trở lại, không có bộc phát đi ra.
Nhìn thấy trường thương bắt đầu yên tĩnh, thân hình của Nhất Minh mới chậm rãi lướt lên phía trên một gốc cây to cách đó không xa, thân hình càng là ẩn giấu vào bóng tối, ngay cả khí tức cũng thu liễm toàn bộ, ánh mắt đảo qua tình huống bên dưới.
Tại nơi đó, có hai thân ảnh đang đứng bất động đối đầu lẫn nhau, dường như rất là kiêng kỵ nhau bộ dáng, điều này khiến Nhất Minh có chút sững sờ!
Hắn không hiểu, hai người này vì sao lại không động thủ, mà lại đứng nhìn nhau như thế?
Phía bên trái chính là một tên Linh tộc có tướng mạo như một nữ tử, trên thân tản mác ra khí tức so với võ giả ngưng luyện tám giọt nguyên dịch cũng không chênh lệch bao nhiêu, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải Chân Nguyên cảnh cường giả chạy tới đây là được, Chân Nguyên cảnh bên dưới hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Mà giờ khắc này, dưới chân của nữ tử Linh tộc này đang có một vòng quang mang màu xanh lục hiển hóa ở dưới, một vòng ánh sáng có lít nha lít nhít những phù văn không ngừng ẩn hiện ở bên trên, tạo thành màn sáng, bao trùm nữ tử Linh tộc vào bên trong, giống như phong cấm một dạng.
Nữ tử Linh tộc đứng tại bên trong màn sáng không có nhúc nhích, bản thân thì không ngừng thúc dục lực lượng trên người, dường như muốn thoát khỏi trói buộc vậy.
Nhìn như thế nào đi nữa, trong thời gian ngắn hẳn là nữ tử này không cách nào thoát khốn ra được.
Đưa mắt nhìn sang người phía bên phải, đây cũng là một nữ tử với toàn thân bạch y, trên đôi tay kia còn sáng lên từng đoàn hào quang, bên dưới còn có từng vòng từng vòng đồ án rất là phức tạp, tại trong đêm tối này lộ ra từng tia sáng lờ mờ, rất là thu hút.
Trên đôi ngọc thủ trắng noãn kia đang phát ra từng làn lục quang nhàn nhạt, lực lượng trên người liên tục truyền vào màn sáng bên trên.
Mà ngay tại phía sau bạch y nữ tử, một thanh niên đang nằm sấp tại đó, không có nhúc nhích.
Cẩn thận quan sát một chút, thân thể vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù hô hấp có chút miễn cưỡng, nhưng trên người của thanh niên này vẫn còn một chút hơi thở, nếu như không có đoán sai, đây hẳn là chủ nhân của thanh trường thương này đi.
Cẩn thận đánh giá tình hình một phen, bạch y nữ tử này hẳn là đang bảo vệ thanh niên kia khỏi độc khí ăn mòn, nhìn từng vòng đồ án bên dưới, cô nàng hẳn là Trận Pháp sư hay là Linh Văn sư gì đó.
Nhìn sắc mặt kia, có vẻ cô nàng này không còn cố chịu được bao lâu nữa, từng vòng đồ án dưới chân đã bắt đầu chập chờn, dường như bất cứ khi nào cũng có thể dập tắt đi đồng dạng.
Càng là như vậy, hắn lại càng nhìn thấy rõ vẻ kiên trì trên gương mặt xinh đẹp kia.
Một gương mặt trắng tinh như ngọc, cho dù là tại màn đêm không nhìn rõ mọi vật như này, hắn cũng có thể nhìn thấy được làn da kia sáng bóng đến lạ.
Ngũ quan cân đối, đôi môi đỏ mọng của nàng không ngừng mím chặt, thân thể càng là phát ra từng trận rung động rất nhỏ, dù là như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt dò xét của hắn.
“Ha ha ha, ngươi còn cố chấp đến khi nào, dựa vào tình hình hiện tại, ngươi e rằng không còn chịu được bao lâu nữa, bản thân ngươi cũng sẽ bỏ mạng tại nơi này.”
“Ta thật không hiểu đám Nhân tộc các ngươi vì sao lại nặng tình nặng nghĩa đến như vậy, hai người các ngươi chẳng lẽ là tình lữ hay sao? Hay là đồng môn?”
“Tại giữa nơi hoang vắng đến như vậy, ngươi lại ra sức bảo vệ một người sắp chết, cho dù ngươi có bảo vệ hắn nhất thời thì có làm được cái gì?”
“Không nói tới khoảng cách từ đây về tới quan ải của các ngươi không gần, bản thân hắn e rằng đã bị độc khí nhiễm đến tâm mạch, không qua bao lâu, hắn chắc chắn sẽ chết, ngươi bảo vệ hắn, có tác dụng không?”
“Chậc chậc chậc, người có tình có nghĩa thì có làm được cái gì, muốn giúp người khác phải trước tiên giúp bản thân mình trước đã, ngươi cố gắng giúp hắn sống sót, bây giờ lại khiến bản thân lại rơi vào hiểm cảnh, có đáng hay không?”
“Nghe ta một lời, giải trừ cấm chế, ta sẽ để cho ngươi rời khỏi nơi này, thế nào?”