Nhục Thân Thành Thánh

Chương 415: Thiên kiếp (1)



Chương 415: Thiên kiếp (1)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Sở dĩ La Duệ Quân hắn làm ra quyết định như thế này, chính là vì hắn cảm giác được chính mình không có khả năng vượt qua cường độ lôi kiếp như vậy, một khi lôi kiếp hạ xuống, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bây giờ điều cuối cùng hắn có thể làm, chính là tận khả năng kéo theo một tên cùng với chính mình đi chết, mà lão già này cũng chính là một lựa chọn không tồi.

Không nói lão vừa trải qua một trận kịch chiến thụ thương không nhẹ, chỉ việc nhằm vào ân nhân của hắn không bỏ, hắn cũng không có khả năng để cho lão già này được sống an phận thoải mái.

Giờ này khắc này, một thương từ trong tay hóa thành bạch quang rơi xuống, tốc độ cực nhanh, uy lực cực mạnh, dường như một thương này hắn đã sử dụng toàn bộ lực lượng của bản thân luôn rồi.

Lão già cảm giác được nguy cơ sinh tử từ phía sau lưng truyền tới, thần sắc bắt đầu vặn vẹo không ngừng, thân thể ngay lập tức dừng lại, hai tay ấn niệm pháp quyết, từng vòng lại từng vòng lục hỏa nhanh chóng bao bọc toàn thân vào bên trong.

Oanh một tiếng nổ vang long trời, bạch thương đánh vào từng tầng lục hỏa bên trên, thân thể của lão ngay lập tức tung bay ra xa, máu tươi từ trên người vẫy ra, một thân khí tức càng là suy yếu đến cực điểm.

Nhìn thấy cảnh này, La Duệ Quân vừa định xông về phía trước giết tới, nhưng ngay lập tức hắn liền ngước mặt lên trời nhìn lại, chỉ thấy “con mắt” ở phía trên rơi vào trên người của hắn, một tia khí tức kinh khủng hàng lâm mà xuống.

Ầm ầm!!

Thiên lôi nổ vang, thiên kiếp hạo đãng.

Không biết có phải là vì lão già này vẫn còn đang tại bên trong phạm vi của kiếp vân hay không, cỗ uy áp từ bên trên hàng lâm lại cường hoành thêm mấy phần, khiến thân thể của hắn nhịn không được run lên một chút.

Nhưng rất nhanh hắn liền bình phục trở lại, trường thương nắm chặt trong tay, ánh mắt càng trở nên nghiêm nghị.

Thân thể lập tức hướng về phía lão già phóng tới, một thương tung ra, bạch quang tinh thuần tựa như mũi nhọn mạnh mẽ xông tới, dường như muốn mang lão già trước mắt, oanh thành từng mảnh.

Thân thể còn chưa kịp bình ổn trở lại thì đã thấy một thương lần nữa giết tới, lão già triệt để nổi điên!

Thanh âm khàn khàn vang vọng tứ phương, xông thẳng vào trong lỗ tai của hắn: “Ha ha sâu kiến, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, vậy thì cùng chết đi a!”

Dứt lời, lão già quát to một tiếng, thanh âm rung động tựa như cổ họng bị ai đó xé toạc ra vậy, hai mắt của lão xích hồng, thân hình không còn hướng về sau bỏ chạy mà lập tức hướng về phía La Duệ Quân lao tới, tốc độ cực nhanh.

Hai tay nhanh chóng ấn niệm pháp quyết, một thân khí tức càng là bắt đầu bành trướng, có thể nhìn thấy được lục hỏa quanh người bừng lên dữ dội, bản thân của lão hóa thành một ánh lục quang, gào thét mà tới.

La Duệ Quân khẽ híp đôi mắt, xem ra đây chính là thời khắc cuối cùng của chính mình rồi a, lão già này đã triệt để nổi điên, muốn cùng chính mình đồng quy vu tận.

Thế cũng tốt, chí ít có thể giúp cho Minh Tôn huynh đệ bớt đi một chút địch nhân.

Mang theo suy nghĩ như vậy xông tới, hai ánh hào quang từ giữa không trung nhanh chóng tiếp cận, nhưng không đợi hai người tới gần, một ánh hồng quang từ bên dưới phóng lên tận trời, bên trong còn có một cái thân ảnh hiển hiện ở trong đó, chắn chính giữa hai người bọn hắn.

La Duệ Quân nhìn thấy cảnh này, thân hình lập tức dừng lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc nồng đậm thầm hô một tiếng: “Minh Tôn huynh!”

Mà lão già bên kia khi nhìn thấy Nhất Minh xuất hiện trước mặt của mình, khóe miệng càng phát ra âm tàn cùng hung hãn, thanh âm rách rưới gào thét tựa như một đầu quỷ dữ nhìn thấy kẻ thù vậy.

“Sâu kiến, ha ha, ta không nghĩ tới thời khắc cuối cùng lại có thể gặp lại ngươi, nếu đã như vậy thì chết cùng với ta đi!”

Tiếng nói vừa dứt, khí tức trên thân của lão càng phát ra dữ đội, cả người đều bành trướng phồng lên, không cần nghĩ cũng biết, lão già này chính là đang chuẩn bị tự bạo đây mà.

Nhất Minh quét mắt nhìn sang La Duệ Quân bên kia, cũng không có thời gian đáp lại mà quăng cho hắn một cái ánh mắt "huynh cứ yên tâm" bộ dáng.

Cũng trong khoảnh khắc này, bàn tay của Nhất Minh chậm rãi hướng về phía lão già trảo một cái, Huyết Thần Kinh cấp tốc vận chuyển, lần này lão già này thụ thương nhiều như vậy, còn thêm muốn chuẩn bị tự bạo, lão không có khả năng khống chế được lực lượng trong cơ thể của chính mình, đây chính là một cơ hội tốt.

Chỉ thấy bàn tay của Nhất Minh nhẹ nhàng trảo một cái, toàn thân của lão giả dường như bị một cỗ lực lượng nào đó cho bao quanh vậy, đại lượng huyết dịch từ trong thân thể nhanh chóng trào ra, ngay cả lực lượng đang bắt đầu bành trướng cũng lấy mắt thường mà tiêu hao không còn, thân thể bắt đầu biến nhỏ trở lại.

Cảm giác được huyết dịch trong thân thể điên cuồng trào ra, hai mắt của lão giả giờ khắc này đã toàn là hoảng sợ, lão nhanh chóng thúc dục lực lượng trong người, cố gắng ngăn cản huyết dịch không chảy đi ra.

Nhưng trong một cái chớp mắt, một quyền mang theo từng cảm giác gai nhọn hướng về phía lão đập tới, thanh âm gào thét xuyên thấu vào trong tai khiến lão nhịn không được thầm hô “không tốt!”

Bản thân ngay lập tức thúc dục lực lượng trong người, làm ra ngăn cản, nhưng với thương thế bây giờ, lão làm sao có thể ngăn cản cho nổi, thân thể ngay lập tức bị oanh bay ra xa, máu tươi từ trên không trung vẫy xuống bên dưới.

Nhất Minh cũng không có chần chờ, thân hình nhanh chóng vọt theo, lại tiếp tục là một trảo vồ tới, đại lượng huyết dịch điên cuồng từ trong thân thể xông ra.

Cảm giác được đại lượng sinh cơ nhanh chóng biến mất, ngay cả lực lượng của bản thân cũng không cách nào điều động, tròng mắt nổi lên từng tia tơ máu, hận không thể mang tên sâu kiến này chôn cùng với mình a.

Lão nhanh chóng điều động lực lượng còn lại trong cơ thể của mình, ngăn chặn huyết dịch trào ra, nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích.

Một thân thực lực giờ khắc này gần như đã suy yếu đến cực hạn, muốn từ trong tay của hắn vùng vẫy giãy dụa, quả thật là không có khả năng.

Cái miệng của lão dường như đang muốn nói cái gì, thân thể lập tức va chạm với mặt đất bên dưới, kéo theo một đoạn vết tích mới miễn cưỡng dừng lại.

Cả người của lão giả bằng mắt thường cũng có thể thấy được mà trở nên héo úa, sinh cơ trên người nhanh chóng trôi qua, phảng phất như cỏ dại đứng trước vùng đất khô cằn, chỉ có thể cúi đầu tàn lụi.

Hai mắt tràn đầy xích hồng của lão giờ khắc này cũng trở nên trắng bệch, không còn bất kỳ một đấu chí nào, tất cả chỉ là một mảnh mơ hồ cùng ngơ ngơ ngác ngác, thân thể càng là không cách nào có thể nhúc nhích, đại lượng huyết dịch cứ thế mà bị Nhất Minh sinh sinh rút ra bên ngoài.

Một tia ý thức cuối cùng cũng theo giọt huyết dịch mà rời khỏi thân thể, trả lại một bộ da bọc xương nằm ở nơi đó, lẳng lặng mà im ắng.

Một Chân Nguyên cảnh cường giả cứ thế mà bị một tên sâu kiến biến thành bộ da bọc xương, ngay cả cử động cũng không cách nào làm được, sinh cơ đã thoải mái trôi qua, nhẹ nhàng mà tràn đầy hung hãn, muốn ngăn, cũng không cách nào ngăn được.

Nhận lấy một khối huyết cầu ở trong tay, khóe miệng của Nhất Minh càng là nhếch lên một vệt nụ cười.

Sau khi luyện hóa xong huyết dịch của đám Linh tộc võ giả kia, thân thể của hắn cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, hơn nữa còn ngưng tụ ra thêm một sợi huyết tơ, đến hiện tại tổng cộng đã có 1023 sợi.

Nhìn thấy khỏa huyết cầu trong tay, hắn không biết sau khi chính mình luyện hóa xong huyết dịch của lão già này, bản thân liền có thể ngưng tụ ra thêm bao nhiêu sợi huyết tơ đây nữa.

Dù sao thì lão già này cũng là một Chân Nguyên cảnh cường giả, mặc dù tinh huyết đã hao tổn không ít, nhưng lực lượng còn lại so với đám võ giả kia phải mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Càng nghĩ, ánh mắt của hắn càng phát ra lửa nóng!

Nhưng cũng vào lúc này, phát giác được bản thân có một chút không ổn, Nhất MInh liền lung lay cái đầu, khiến cho tinh thần của bản thân trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Dù là như vậy, hắn cũng không có cảm giác tốt hơn chút nào, thế là hắn không có ngần ngại mà cắn nát đầu lưỡi một cái, cảm giác đau đớn xông thẳng lên não mới khiến cho toàn bộ tâm thần của hắn triệt để bình tĩnh.

Ánh mắt nhìn vào khối huyết cầu trong tay, không hiểu sao hắn lại có một loại cảm giác phi thường không tốt, dường như có chuyện gì đó sắp phát sinh với chính mình vậy.

Hắn cũng không biết đây là có chuyện gì, một loại cảm giác nguy cơ tràn ngập trong lòng của hắn, khiến Nhất Minh không khỏi hít sâu một hơi.

Hắn quả thật không biết loại cảm giác nguy cơ kia rốt cuộc là tới từ chỗ nào, có lẽ là xuất phát từ khỏa huyết cầu trong tay, cũng có thể là xuất phát từ kiếp vân ở bên trên.

Nghĩ tới kiếp vân, Nhất Minh đưa mắt nhìn lên phía trên.

Nơi đó có một thân ảnh nắm chặt trường thương, một đôi con ngươi tràn đầy nghiêm nghị, một thân khí thế càng là bộc phát đi ra, trực chỉ thương khung, hướng về phía Lôi Nhãn ở bên trên quát to một tiếng.

“Tới đi!”