Chuyện Nhất Minh bị người cho theo dõi hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Giờ khắc này hắn thân đang trên phi kiếm hướng về phủ thành chủ bay đi.
Từ trên cao nhìn xuống Thương Minh Thành bên dưới, hắn có cảm giác vô cùng mới lạ!
Đây chính là cảm giác phi hành sao!
Thật là vi diệu quá đi!
Đứng trên phi kiếm, Nhất Minh không ngừng nhìn đông rồi nhìn tây, tận hưởng cảm giác được bay trên không, phải nói thật là sảng khoái vô cùng.
Thanh phi kiếm độn tốc với tốc độ kinh người, chẳng mấy chốc liền đến một toà cung điện nguy nga lộng lẫy!
Nhất Minh lần đầu tiên được thấy toà cung điện tráng lệ như thế này!
Thấy được Nhất Minh tựa như hài tử lần đầu đi dạo phố bộ dáng, Bách lão cười cười một tiếng giải thích nói:
"Đây chính là ngoại viện của phủ thành chủ, dùng để rèn luyện võ giả trở thành Thương Minh Vệ.
Một lát tiến vào bên trong mới là nội viện, nơi thành chủ cư ngụ bên trong".
"Thì ra là vậy! Bách tiền bối cho phép tại hạ mạo muội hỏi một câu, thành chủ là một người như thế nào?
Tại hạ cũng vừa mới đến thành này không lâu, cũng chưa gặp qua thành chủ.
Nhưng nhìn thấy bách tính an cư lạc nghiệp, Bách tiền bối hẳn là dụng không ít tâm huyết ah!".
Nói, Nhất Minh tiện thể vuốt mông ngựa một cái.
"Haha, tiểu huynh đệ nói đùa, ta cũng chỉ là một ông lão quản việc vặt trong phủ mà thôi, cũng không có đóng góp quá nhiều sự vụ trong thành.
Thành chủ là người như thế nào thì đến lúc đó gặp được tiểu huynh đệ sẽ biết."
Bách lão cười cười khoác tay áo nói ra.
Nhìn thấy Bách lão không muốn nói nhiều, Nhất Minh cũng cười cười cho qua, bốn người một đường phi hành rất nhanh liền tiến nhập cung điện vòng ngoài.
Nhìn các loại kiến trúc được xây dựng bằng loại thạch sáng bóng khiến Nhất Minh hai mắt toả ánh sáng!
Nếu như mà "nhặt" một ít ra ngoài hẳn là kiếm được không ít nhỉ.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu liền ngay lập tức bị cho ném ra ngoài.
Nói đùa cái gì! Đây không phải là ngại sống lâu hay sao!
Nhất Minh nhìn hoàn cảnh xung quanh hắn cảm khái không thôi.
Đây là lần đầu tiên mà hắn tiến nhập một nơi nghiêm trang thế này.
Các chiến sĩ xung quanh tạo thành hàng dài hai bên đứng dọc theo con đường rộng chừng sáu trượng.
Rất nhanh hắn liền tới một cánh cửa, trước đó có hai chiến sĩ canh gác nghiêm cẩn.
Nhưng khi nhìn thấy một đoàn thanh quang đáp xuống, lộ ta thân ảnh Bách lão thì hai chiến sĩ này liền nhanh chóng cho qua.
Hai chiến sĩ nhìn thấy Nhất Minh thân ảnh cũng không khỏi nhìn nhiều một chút nhưng cũng không có ngăn chặn ý tứ.
Thông qua cánh cửa.
Nhất Minh liền tiến nhập một nơi vô cùng rộng lớn!
Các đài cao thấp khác nhau tạo thành vòng tròn bao bọc một quảng trường rộng lớn chính giữa.
"Nơi này chính là ngoại viện." nhìn thấy Nhất Minh tò mò Bách lão liền giải thích một câu.
Sau đó lão phất tay một cái, một đoàn thanh quang bao bọc hai người ngự không hướng về một phương hướng tiến đến.
Từ trên cao nhìn xuống, Nhất Minh liền thấy rõ được cảnh sắc nơi này quả thật hùng tráng vô cùng.
Đoàn thanh quang rất nhanh liền bay đến dưới chân núi phụ cận, nơi đây có không ít chiến sĩ canh gác nơi này.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này không khỏi tặc lưỡi một cái.
Phòng vệ thật là nghiêm ngặt ah!
Rất nhanh, hai người liền tiến vào bên trong truyền tống trận.
Hào quang loé lên một cái, hai thân ảnh liền biến mất tại chỗ.
Phía trên đỉnh núi chính là nội viện.
Nơi này có một toà đại trận hộ sơn vô cùng to lớn, bình thường tu sĩ muốn vào là việc không thể nào.
Phải mượn nhờ truyền tống trận truyền tống đi vào, nếu không sẽ được xem như cưỡng ép xâm nhập.
Tại một toà bình đài cao hơn mười trượng, hào quang loé lên một cái, hai thân ảnh liền lập tức xuất hiện bên trong.
Chiến sĩ phụ cận nhận ra động tĩnh nhất thời quay người nhìn lại, nhưng khi nhận ra Bách lão thì không ai tiến lên thăm hỏi cái gì.
Bách lão một tay phất lên, tế ra phi kiếm, một đoàn thanh quang bao bọc hai người hướng về một phương hướng bay đi.
Một lát sau, đoàn thanh quang từ phía trên đáp xuống, dừng lại ở phía trước một toà điện phủ phía trên có ghi ba chữ "Thành chủ phủ".
Nhất Minh liền biết đây là nơi ở của thành chủ không sai.
"Tiểu huynh đệ, mời đi theo ta" Bách lão nhìn sang Nhất Minh cười nói.
Nhất Minh gật gật đầu một cái liền bước theo sau.
Tiến nhập nội phủ.
Nhất Minh liền cảm giác nơi này so với dáng vẻ tráng lệ bên ngoài hoàn toàn bất đồng!
Bên ngoài cao điệu, nguy nga bao nhiêu thì bên trong phủ này lại mộc mạc bấy nhiêu!
Vừa tiến vào bên trong, Nhất Minh liền thấy được xung quanh có thanh âm nước chảy róc rách liền quay đầu nhìn sang.
Đó là một chiếc hồ nhỏ nối dài từ bên trái kéo dài sang bên phải tựa như hình thành một vòng xung quanh ngôi phủ một dạng.
Bước qua chiếc cầu nhỏ.
Nhất Minh tiến nhập một chiếc hành lang dài chừng hai mươi trượng, xung quanh có không ít tre trúc bao phủ xung quanh, khiến bản thân tựa như hòa nhập vào thiên nhiên một dạng, cảm giác vô cùng thoải mái!
“Haha, thành chủ có sở thích hòa vào tự nhiên, cho nên bên trong phủ cũng không có những đồ vật nguy nga lộng lẫy như ở bên ngoài, tiểu huynh đệ đừng lấy làm lạ.” Bách lão nhìn thấy Nhất Minh nhìn tới nhìn lui, nét mặt biến hóa liền cười ha hả giải thích một câu.
“Tại hạ cảm thấy nơi này rất tốt, rất thoải mái.” Nhất Minh cười cười đáp lại.
Hai người một đường đi qua các ngã rẽ, tiến nhập một nơi rộng chừng hai mươi trượng, phía trước có một căn phòng làm bằng gỗ, bề ngoài thập phần đơn sơ.
“Tiểu huynh đệ ở nơi này nghỉ ngơi một lát, ta đi bẩm báo thành chủ, sẽ lập tức quay lại ngay.” Bách lão chỉ chỉ vào căn phòng nói.
“Được, Bách lão xin cứ việc tự nhiên, ta ở nơi này chờ.” Nhất Minh gật gật đầu, mở miệng nói.
Nhất Minh nhìn một mảnh sân rộng rãi thoáng mát vô cùng liền hít sâu một cái.
Nhưng chưa được thư giãn bao lâu thì liền nghe thanh âm la hét như lợn bị chọc tiết một dạng.
Thanh âm ban đầu chỉ là thoang thoảng mà thôi, nhưng sau đó liền nhanh chóng trở nên lớn dần lên truyền khắp bốn phương!
“Tiểu thư tha mạng! tiểu thư tha mạng ah!”
“Các ngươi đứng lại cho ta! Không tên nào được chạy, mau tiếp ta một kiếm!” một thanh âm đanh đá “rung động” lòng người vang lên!
“Binh binh bốp bốp” thanh âm ẩu đả từ phía bên ngoài truyền vào khiến Nhất Minh sửng sốt một hồi, liền nhanh chóng bước ra ngoài xem xét.
Chỉ thấy một tiểu nữ tử áo đỏ thoạt chừng 13 tuổi bộ dáng, một tay cầm thanh kiếm gỗ đang không ngừng đuổi theo những thanh niên bị đánh mặt mũi bầm dập hết cả lên.
Nhất thời một mảnh loạn lạc, một tiểu cô nương lại đem cả đám thanh niên đánh không trượt phát nào khiến Nhất Minh không hiểu ra sao.
Dường như nhận ra ánh mắt của Nhất Minh, tiểu nữ liếc mắt nhìn qua.
Liền thấy một thiếu niên nam tử, thân hình tuấn tú, một thân bạch y đang thẳng mắt nhìn nàng.
Tiểu nữ kia trừng mắt nhìn Nhất Minh, trong mắt chậm rãi nổi lên từng vệt dị sắc.
“Ngươi là người nào? Ta nhìn ngươi không giống như người ở trong phủ, làm sao lại xuất hiện ở chỗ nghỉ ngơi của ta?”
Tiểu nữ áo đỏ hướng Nhất Minh từ từ đi tới, trên tay còn cầm lấy một thanh kiếm gỗ trừng mắt hỏi.
“Tại hạ Nhất Minh, là được Bách lão dẫn tới nơi này tạm thời nghỉ ngơi. Xin hỏi tiểu cô nương tên gọi là gì?”
Nhất Minh cũng không có quan tâm đến thái độ của tiểu cô nương này, mở miệng đáp.
“Nghỉ ngơi? Bách lão kia lại dám dẫn người lạ vào chỗ của ta nghỉ ngơi? Nói đi, Bách lão dẫn ngươi tới đây là có việc gì?” tiểu nữ áo đỏ hai tay chống nạnh lên hông, hỏi.
“Chuyện này ta thật không biết. Ta đang đi dạo ở ngoài thành liền bị dẫn tới nơi này.” Nhất Minh thản nhiên nói.
“Không biết? Vậy hẳn là Bách lão dẫn ngươi vào đây để làm tạp dịch nơi này.
Đến đến đến, gần đây ta vừa học được một chiêu thức mới, ngươi bồi ta hảo hảo luyện một chút. Ngươi bồi tốt, ta sẽ có thưởng cho ngươi”
Nữ tử áo đỏ ngoắc ngoắc tay một cái, trên miệng không tự chủ nở nụ cười nham hiểm bộ dáng, nói ra.
Nhất Minh sửng sốt một chút!
Không ngờ con nhỏ này lại hiểu lầm ah!
Không biết con cháu nhà ai lại chanh chua thế nhỉ!
“Tiểu cô nương, có lẽ hiểu lầm gì đó. Khụ khụ… Ta không phải là vào đây làm tạp dịch, cáo từ” nói, Nhất Minh liền chắp tay một cái, định bước nhanh ra bên ngoài đi tìm Bách lão.
Nhưng vừa bước đi một hai bước liền nhìn thấy cây ớt nhỏ này đang ma quyền sát chưởng, xắn tay áo các kiểu muốn xông đi lên đánh bộ dáng!
“Ngươi đứng lại cho bổn tiểu thư! ngươi nói ai “tiểu”? ”.
Tiểu nữ áo đỏ ngẩng mặt, một bộ tức giận nhìn về phía Nhất Minh quát một tiếng.
“Ta không cần biết ngươi có phải là tạp dịch hay là không, chỉ cần ngươi tiến vào nơi của ta liền phải nghe ta phân phó. Được rồi, không cần nói nhảm nữa, tiếp chiêu đi!”
Một tiếng hô lớn vang lên, tiểu nữ áo đỏ liền cầm trong tay thanh kiếm gỗ đâm về phía trước, tốc độ lao tới cực nhanh khiến Nhất Minh nhất thời kinh ngạc.
Không nói tới chiêu thức như thế nào, chỉ là cái tốc độ này cũng phải để cho võ giả tôi thể nhị tam trọng phải há hốc mồm!
Ở cái tuổi của cô nàng này mà có thể có được tu vi như thế hẳn là tiêu tốn không ít tài nguyên ah!
Nhưng với chừng này tốc độ thì Nhất Minh cũng không coi vào đâu được.
Rất nhanh.
Thân hình nhoáng một cái, một đạo tàn ảnh hiện ra, thân hình Nhất Minh liền biến mất không thấy.
Nữ tử áo vàng đâm xuyên qua tàn ảnh hướng thẳng vào cột gỗ đâm tới.
Nhất thời nữ tử áo vàng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn lại xung quanh.
Nhìn đông một cái, nhìn tây một cái.
Sau đó xoay ra phía sau nhìn một cái, đều không thấy được Nhất Minh ở đâu!!
Tìm kiếm xung quanh không thấy, nàng liền theo bản năng ngước đầu lên nhìn.
“Ngươi ăn gian! Ngươi có giỏi đừng có bay lên đó!” tiểu nữ áo đỏ nhất thời giận tím mặt, dãy đành đạch mắng to một tiếng!
Nhất Minh ở trên nóc nhà nhìn xuống không khỏi cười khổ một cái.
Rõ ràng là mình được mời tới nơi này, không ngờ lại được tiểu cô nương này đem ra làm bia ngắm.
Quả thật hắn không biết phải đi tìm ai để nói lý lẽ đây nữa!
Bách lão a bách lão, người đi đâu rồi ah!
Theo quan sát của hắn, những lời nói vừa rồi của tiểu cô nương này nói ra hắn liền đoán được tiểu cô nương này lai lịch không nhỏ.
Chí ít là bên trong phủ này nàng rất có lai lịch.
Còn cụ thể là con cháu của ai thì hắn không được biết rồi, nhưng hẳn là tám chín phần là con của thành chủ không sai.
Nhìn thấy thiếu niên kia vẫn không để ý đến lời nói của mình, nữ tử nhất thời càng thêm tức giận trong lòng, nhưng sau đó tròng mắt nàng xoay chuyển một cái dường như đang nghĩ cái gì.
“Muốn ta không đánh với ngươi cũng được! Nhưng mà…” nói tới đây nàng liền ngừng lại, đôi mắt tựa như hai quả tinh quang lấp la lấp lánh nhìn hắn.
Nhất Minh nghe lời này nhất thời cảm giác có gì đó không ổn, hỏi: “Nhưng mà cái gì a?”.
“Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện là được!” nữ tử áo vàng nói ra.
“Điều kiện gì? tiểu cô nương không ngại nói thẳng là được, trong phạm vi năng lực ta có thể làm được sẽ không chối từ”.
Nhất Minh liền muốn nhanh thoát ly nơi này, cho nên cũng không ngại nói ra.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không yêu cầu quá phận! Chỉ cần ngươi dạy ta thân pháp vừa rồi, ta liền không đánh ngươi nữa.” tiểu nữ áo đỏ hai mắt tỏa ánh sáng nói ra.
Nhất Minh nghe vậy nhất thời giật mình một cái, sau đó liền cười khổ!
Hắn làm sao dạy ah!
Thân pháp này là hắn nhận được từ cảm ngộ, không có tâm pháp khẩu quyết làm sao dạy ah!
“Cái này.. Không phải ta không dạy, mà là ta có dạy cô nương cũng không học được a!
Đây là trong một lần cơ duyên ta đạt được cảm ngộ, cho nên không có khẩu quyết để mà dạy!” Nhất Minh ngừng một chút, nói.
Nghe thế, tiểu nữ áo đỏ cũng không vội từ bỏ, tiếp tục nói:
“Ta mặc kệ là có học được hay không, ngươi nói, ngươi có dạy hay không?”
“Được, ta dạy là được chứ gì!” Nhất Minh cười khổ một cái, nhoáng một cái, thân hình liền đã ở phía sau nữ tử áo đỏ, nhưng tàn ảnh vẫn còn hiện hữu trên nóc nhà.
Vài hơi thở qua đi, tàn ảnh mới dần dần biến mất.
Lúc này, nữ tử áo đỏ mới giật mình, nhìn tới nhìn lui mới nhìn thấy thân ảnh của Nhất Minh không biết khi nào đã xuất hiện sau lưng nàng.
Điều này khiến mắt của quả ớt nhỏ này càng thêm lóe tinh quang!