Nhục Thân Thành Thánh

Chương 530: Lương Hạo



Chương 530: Lương Hạo

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Tại bên ngoài cổng thành, từng đạo thân ảnh tại trong Xa Liễn chậm rãi bước ra, kèm theo đó chính là một thanh âm có chút quái dị vang lên, như nam như nữ, truyền vào trong tai tựa như đấm vào thính giác, khiến cho những người ở đây cũng nhịn không được lấy hai tay che lại.

“Thật là ngại quá, đây quả thật là lần đầu tiên nô gia điều khiển Xa Liễn, cũng không phải muốn ra oai phủ đầu gì hết, mong Tô gia chủ cũng đừng có hiểu lầm, ta rất nhanh liền sẽ thu hồi mà!”

Theo từng đạo thân ảnh bước ra, đi đầu chính là một vị thanh niên nam tử, quần áo lộng lẫy phi phàm, khí chất siêu quần bạt tụy, trên thân chỗ nào cũng có hào quang lấp lánh, khí tức toàn thân trên dưới đều lộ ra uy thế không gì sánh kịp, nhưng chỉ hiện lên trong nháy mắt liền biến mất không còn.

Đương nhiên, là Thần cảnh không sai!

Có thể khí tức đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng tại bên trên y phục, từng đường kim văn tại dưới Thái Dương tựa như từng khỏa tinh thần lấp lánh, chiếu vào trong mắt mỗi người, khiến ai nấy đều khó tránh đi ánh mắt, đều bị hấp dẫn nhìn lên phía trên.

Người thanh niên nam tử kia, phảng phất như thần tử hạ bước phàm trần, chói lọi lóa mắt.

Mà đi theo bên cạnh, chính là một lão nhân mặc y phục thái giám, có chút bất phàm, thanh âm vừa rồi vang lên chính là từ lão mà ra, ánh mắt nhìn về Tô Hàn Anh nơi đó, lộ ra mỉm cười, sau đó bàn tay chậm rãi phất lên, Xa Liễn dưới chân liền biến mất không thấy, hiển nhiên là được lão thái giám này thu hồi.

Lúc này, thanh niên nam tử mới chậm rãi bước lên một bước, đồng dạng cũng lộ ra tiếu dung, chắp tay chào hỏi.

“Tại hạ Lương Hạo, nghe nói Tô gia gia chủ tài sắc song toàn, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền!”

Tô Hàn Anh nghe vậy cũng đồng dạng khách khí vài câu, sau đó liền dẫn đường mang theo hai người tiến nhập Đông Nguyên Thành, hướng về phủ thành chủ nơi đó bay đi.

Sự xuất hiện của Nhị hoàng tử đã khiến cho những tu sĩ ở đây hiếu kỳ vô cùng, rất nhiều người chỉ nghe nói mà chưa từng gặp qua, không biết diện mạo của vị Hoàng Tử này như thế nào.

Nhưng vì cố kỵ thực lực của vị này, cho nên rất nhiều tu sĩ cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám tới gần.

Không biết vô tình hay là cố ý, tại lúc ba người nhanh chóng bay qua, Lương Hạo và lão thái giám đều đưa mắt hướng về một vị trí nhìn tới, nơi đó, thình lình chính là vị trí của Ngưng Vũ và Tiểu Thất đứng chung một chỗ.

Tiểu Thất biểu lộ cứng đờ, ngay khi nhìn thấy hai người này hướng về chính mình nhìn tới, thần sắc của nàng có chút hốt hoảng, ánh mắt cũng nhịn không được né qua, không dám nhìn thẳng.

Ngưng Vũ thì không đồng dạng, bạch phiến chậm rãi phe phẩy trên tay, ánh mắt nhìn về Lương Hạo nơi đó, khẽ gật đầu.

Mặc dù Lương Hạo cũng không có biểu hiện cái gì, nhưng lão thái giám cũng không dám lãnh đạm, đồng dạng cũng là nhẹ gật đầu đáp lại, trong mắt càng là dâng lên một loại cung kính chi ý, rất nhanh liền tiêu tán không thấy.

Tất cả những điều này, chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt mà thôi, ngay cả Tô Hàn Anh cũng chỉ ẩn ẩn cảm giác có chút khác thường, cũng không có để ý tới.

Hầu hết mọi người nơi đây cũng không biết được chuyện gì xảy ra, vẫn nhìn theo bóng hình của ba người nhanh chóng bay xa, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Chờ khi ba người biến mất về sau, bầu không khí mới nhẹ nhàng trở lại, thanh âm huyên náo dần dần vang lên, Tiểu Thất nàng nghe được náo nhiệt mới chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ bộ ngực.

“Dọa chết ta rồi!”

Ngưng Vũ thấy nàng biểu hiện như vậy cũng không khỏi bật cười: “Tiểu Thất cô nương áp lực như vậy?”

“Đương nhiên là áp lực a!” Tiểu Thất một bộ đương nhiên nói, “Bị hai vị Thần cảnh nhìn qua như vậy ai mà không áp lực a, huynh không áp lực sao?”

Thần sắc của Ngưng Vũ bỗng dưng biến đổi, làm ra một bộ vừa trải qua cảm giác chết đi sống lại, thanh âm đồng dạng cũng run rẩy vang lên: “Ta… ta cũng sợ nha!”

“Ha ha ha ha, huynh diễn thật là tệ nha!” Tiểu Thất cười lên vui vẻ, khoảnh khắc này phảng phất như dừng lại, nhìn thấy tiểu cô nương cười lên xinh đẹp như vậy, tựa như đóa hoa đang nở rộ ở trước mắt, khiến ánh mắt của hắn cũng trở nên nhu hòa, tràn ngập triều mến.

“Huynh đang thất thần cái gì đấy?” Tiểu Thất phất phất tay tại trước mặt của hắn, nhìn thấy Ngưng Vũ hoàn hồn trở lại, khóe miệng cũng không khỏi cong lên: “Đi thôi, Tiên Vũ Lâu hẳn là ở bên kia.”

Nói xong, Tiểu Thất liền dẫn đầu hướng về bên kia chạy đi, bộ dáng dường như không thể chờ đợi khiến Ngưng Vũ lần nữa bật cười, bước nhanh sau theo.

Hai người rất nhanh liền đi đến trước cổng của Tiên Vũ Lâu, nhìn thấy dòng người ra ra vào vào, tất cả đều là võ giả và tu sĩ, trông tấp nập vô cùng.

“Oa! Không ngờ tửu lâu này lại có nhiều người như vậy a, chắc hẳn là thức ăn ở nơi này sẽ rất là ngon, mùi hương quả thật là không tệ, cái này là mùi gì đây… thơm như vậy!”

Tiểu Thất liên tục ngửi ngửi, mùi thơm của thức ăn tung bay bốn phía, khiến cho nàng vô pháp chống cự, chiếc lưỡi nhỏ cũng nhịn không được nếm môi một cái, nuốt một ngụm nước bọt, vọt thẳng vào bên trong.

Ngưng Vũ lắc lắc đầu cười cười bước nhanh theo sau, nếu không phải cảm nhận được chân nguyên ba động từ trên người của nàng tỏa ra, e rằng hắn đã cho rằng đây chỉ là một tiểu cô nương bình thường mà thôi, hoàn toàn không có phong phạm của tu sĩ một chút nào a!

Nhìn người ta xem, những chân nguyên cảnh khác đều là hành sự bất đồng, dù ít dù nhiều thì cũng có một loại phong thái của cường giả tỏa ra, còn nhìn lại cô nàng này mà xem, chẳng khác nào là một tiểu nữ hài mới bước ra đời a!

“Xin hỏi khách quan đi mấy người?” Tiểu Thất vừa mới bước vào bên trong, liền có một thanh niên thân mặc áo gai, tay cầm mảnh vải bước nhanh đến hỏi.

“Chúng ta đi hai người, chỗ này của ngươi có tiết mục nào đặc biệt hay không? Ví dụ như có người kể chuyện hay bàn tán gì đó, ta cũng muốn nghe!”

Tiểu Thất nhìn quanh một vòng, nhìn thấy bên dưới tầng này mặc dù có nhiều người, nhưng tất cả đều là mạnh ai nấy nói, hoàn toàn không có cái gì đặc biệt, cũng giống như bao tửu lâu khác, khiến nàng cũng có chút thất vọng.

Tên tiểu nhị nghe vậy liền cẩn thận quan sát hai người, nhìn thấy công tử bước đi theo sau trông rất là bất phàm, hắn liền nở ra nụ cười chậm rãi nói ra.

“Tiên Vũ Lâu chúng ta trong khoảng thời gian này tiếp đãi không ít quý khách, đặc biệt là có một gian lầu chung dành cho các vị tu sĩ chân nguyên cảnh hội tụ, không biết ý của tiểu thư như thế nào?”

Tiểu Thất nghe vậy liền lập tức đáp ứng, dù sao thì những võ giả ở nơi này không nói về nữ nhân thì cũng nói về nữ nhân xinh đẹp, nàng quả thật là không có cái gì hứng thú, ngược lại càng đối với gian lầu chỉ tiếp đãi chân nguyên cảnh càng phát ra hứng thú hơn.

Thế là dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị, Tiểu Thất và Ngưng Vũ liền rất nhanh tiến lên tầng thứ ba, đại môn mở ra, rất nhiều ánh mắt liền hội tụ về nơi này nhìn tới.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Tiểu Thất bỗng dưng có chút áp lực, nhưng nàng cũng rất nhanh bình thường trở lại, bởi vì những người này cũng không có tỏa ra ác ý, chỉ là hiếu kỳ nhìn về phía chính mình mà thôi.

Thế là Tiểu Thất bước vào bên trong mỉm cười giơ tay chào hỏi: “Xin chào xin chào, ta là Tiểu Thất mới vừa tới nơi này, ách… các vị vì sao lại nhìn ta như vậy?”

Nụ cười của Tiểu Thất bỗng dưng ngưng lại, ánh mắt tại bốn phía nhìn qua, sau đó liền nép sang Ngưng Vũ nhỏ giọng hỏi: “Ngưng Vũ huynh, trên mặt của ta có dính cái gì hay sao, vì sao bọn họ lại nhìn ta như vậy?”

Ngưng Vũ cười cười: “Trên mặt của Tiểu Thất cô nương quả thật là có dính!”

Tiểu Thất nghe vậy lấy tay sờ sờ hai má, nhưng bởi vì nơi này cũng không có gương để soi, cho nên nàng cũng không còn cách nào kiểm chứng, thế là hướng quay lưng ra phía sau, thần sắc có vẻ lúng túng.

Nhìn thấy nàng biểu hiện như vậy, Ngưng Vũ cũng không khỏi cười lên ha hả: “Trên mặt của Tiểu Thất cô nương, quả thật là có dính sắc đẹp ở bên trên, những vị đạo hữu này nhìn thấy cũng vô pháp chống cự, ta nói có phải hay không?”

Gò má của Tiểu Thất không khỏi đỏ lên, hai tai đỏ rần, giọng nói cũng không cách nào bình tĩnh: “Huynh… huynh đừng có nói bậy!”

Những người ở đây, có nam có nữ, nhưng đa phần các nam tử đều bị nhan sắc của Tiểu Thất làm ngây cả người, bởi vì những nữ tử mà bọn họ gặp qua, không có ai lại có nét hồn nhiên dễ thương như vậy, quả thật là đây là lần đầu tiên a!

Cô nương xinh đẹp đều là mỗi người một vẻ, có thanh lãnh, có sắc sảo,... còn có vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên như thế này, mỗi khi nhìn qua, đều khiến cho người ta có một loại cảm giác rất là thoải mái, tựa như dáng vẻ hồn nhiên chào hỏi của cô nàng mới khi bước vào, đã in sâu vào trong tâm trí của những người khác.

Thế là có người lấy lại tinh thần, bắt đầu đứng lên đáp lời chào hỏi, có người thứ nhất liền có người thứ hai, sau một phen giới thiệu đơn giản về sau, Tiểu Thất và Ngưng Vũ mới chọn một bàn tại gần đại lộ ngồi xuống, sau đó liền điểm một vài món chiêu bài và rượu ngon, bắt đầu nghe mọi người ở đây trò chuyện.

Nơi này mặc dù có không ít người, nhưng cũng còn không ít bàn trống, thanh âm của mọi người cũng không nhỏ, Tiểu Thất nàng đều có thể nghe rõ rõ ràng ràng.

Đương nhiên, những người chọn bước vào gian lầu này đều là những người muốn kết giao bằng hữu, cho dù không thân thiết, nhưng chí ít cũng hỗn cho quen mặt, về sau hành tẩu trên chiến trường có gặp gỡ lẫn nhau thì còn có mà chiếu cố.

Đã có dịp gặp mặt tu sĩ từ khắp nơi như vậy, Tiểu Thất nàng thật phi thường kích động, chiếc tai nhỏ cũng không khỏi vểnh lên, nghe lấy mọi người trò chuyện.

Ban đầu, mọi người đều đang bàn tán về một chủ đề gì đó mà nàng nghe không hiểu, dường như có liên quan đến Thần Cung, chắc là đang nói về việc đột phá Thần cảnh, nàng cũng cẩn thận lắng nghe một chút.

Nhưng theo thời gian trôi qua, càng nghe càng cảm giác có gì đó không đúng, thế là nàng mở miệng hướng về Ngưng Vũ dò hỏi: “Ngưng Vũ huynh, bọn hắn đang nói về cái gì a, ta nghe mà không hiểu gì hết?”

“Cái này sao, chuyện này liên quan tới Thần Cung chuẩn bị mở ra, Tiểu Thất cô nương có thể xem như là một cái bí cảnh do Thần Quân cường giả để lại, bên trong có rất nhiều cơ duyên to lớn cho tu sĩ tranh đoạt.”

Nhìn thấy biểu hiện kích động ở trên mặt của Tiểu Thất, Ngưng Vũ mặc dù không đành nhưng cũng phải nhắc nhở một câu.

“Tiểu Thất cô nương cũng không nên nghĩ nhiều, Thần Cung một khi mở ra, đó chính là chiến trường của Thần cảnh cường giả, ngay cả Linh tộc bên kia cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, có lẽ cũng sẽ có tu sĩ chân nguyên cảnh đánh liều một phen, nhưng là có toàn thân trở ra hay không, vậy thì không biết được rồi.”

Tiểu Thất nghe xong liền cảm giác như bị người tạt một chậu nước lạnh, toàn bộ kích động đều biến mất hầu như không còn, tiếp tục vểnh tai lắng nghe, cuối cùng cũng để cho nàng nghe được một kiện sự tình rất có ý tứ.

Thế là thuận theo ánh mắt nhìn qua, mở đầu sự tình này lại là một người trông khá là quen thuộc, dường như nàng đã nhìn thấy nữ tử này lúc ở cổng thành, tên gọi Hoàng YY.

Lúc này Hoàng YY đang cùng hai người khác chính là Hoàng Anh và Tư Ngọc Nam ngồi chung một bàn, lời nói của nàng phảng phất như vô tình nói ra, cũng không có mang chủ đích gì, nhưng lại vô tình khiến cho một số người cũng cảm giác có chút bất ngờ, truyền ra thoại ngữ:

“Trưởng bối của cô nương, cũng căn dặn như thế?”

Hoàng YY nghe vậy đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy người hỏi chính là một thanh niên mà chính mình cũng không hề quen biết từ trước, bản thân cũng cảm thấy hiếu kỳ: “Không lẽ trưởng bối của huynh cũng căn dặn như vậy?”

Người thanh niên kia gật gật đầu, cuộc đối thoại của hai người vô tình hấp dẫn tất cả mọi người xung quanh, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thế là có người đứng lên dò hỏi.

Nhìn thấy mọi người muốn biết như vậy, Hoàng YY cảm thấy cũng không phải là sự tình gì đáng để che giấu, thế là chậm rãi nói ra.