Nhục Thân Thành Thánh

Chương 535: Thần cảnh đại chiến



Chương 535: Thần cảnh đại chiến

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Gần hai mươi đạo khí tức mạnh mẽ phóng lên tận trời, Lương Hạo đưa mắt nhìn qua Ngưng Vũ khẽ cười một tiếng: “Thất đệ đến bây giờ vẫn còn ưa thích che giấu vi huynh sao?”

Ngưng Vũ lung lay bạch phiến trong tay, một mặt ngu ngơ: “Nhị ca nói cái gì, đệ nghe không hiểu!”

“Ha ha ha ha! Đúng ra, đệ hẳn là cùng Lục muội hoán đổi vị trí, khi đó ta gọi đệ là Lục đệ, hẳn là sẽ thích hợp hơn.”

Lương Hạo cười lên ha hả, cũng không còn tại trên vấn đề này nói tiếp, thân hình chậm rãi lăng không lên cao, trong nháy mắt liền đã hóa thành một vệt trường hồng phá không bay đi, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn ngay tại nguyên địa.

“Ta biết đệ chỉ ưa thích tự do tự tại, cho nên có một số chuyện bất đắc dĩ không thể thực hiện, nhưng hôm nay vi huynh cần đệ trợ giúp một tay, đổi lại vi huynh sẽ tự tay ủ một vò hảo tửu mừng ngày đệ cùng với tiểu nha đầu kia kết thành phu thê, như thế nào?”

Ngưng Vũ nghe được lời này, bạch phiến trong tay bỗng dưng dừng lại, ánh mắt nhìn về Đông Nguyên Thành bên kia, hộ thành đại trận đang nổi lên từng tia vết nứt, xem ra là đã chuẩn bị đạt tới cực hạn.

Trầm ngâm chốc lát về sau, bạch phiến trong tay nhanh chóng khép lại, thân hình lăng không bay lên, một bước bước ra, thân hình bỗng dưng hoàn toàn tan biến.

Mà tại nguyên địa vừa rồi, nhiệt độ bỗng dưng cấp tốc hạ xuống, hình thành băng sương tựa như từng điểm tinh quang, càng là có một thanh âm thì thào quanh quẩn nơi đây.

“Đạp Tuyết Vô Ngân!”

Vào thời khắc này, Huyết Kiếm vẫn đang tỏa ra sát khí nồng nặc không cách nào tưởng tượng, dưới sát trận tự hành vận chuyển, Tô Hàn Anh cùng mười bốn người khác cũng không còn cách nào, tiếp tục lấy thân ra sức ngăn chặn huyết sắc trường kiếm lao xuống, nhưng dáng vẻ cũng không còn chật vật như trước.

Bởi vì bây giờ, bên ngoài Phong Sát Liên Hoàn Trận, đã chiến thành một đoàn!

“Ha ha ha ha, bọn hắn rốt cuộc đã tới, thật mẹ nó để cho lão tử chờ đợi quá lâu, suýt chút nữa ta đã nghĩ đám người này chạy trốn luôn rồi chứ.” Phạt Hữu Chiến nhìn thấy người tới lập tức cuồng tiếu, nhưng thần sắc đột nhiên có chút khó coi.

“Bọn hắn ở bên ngoài đánh nhau sung sướng như vậy, còn chúng ta phải ở trong đây ngăn chặn cái sát trận chó má này, công bằng ở đâu? Thiên lý ở đâu?”

Càng nói, ngữ khí của hắn càng thêm giận dữ, phảng phất như một đầu hùng sư tức giận truyền ra tiếng gầm, khiến toàn bộ tu sĩ ở đây đều nhịn không được nhíu mày, cảm giác rất là chói tai!

“Ngươi nếu muốn đánh, vậy thì phải ra sức nhiều hơn một chút, nhanh chóng phá tan cái hạch tâm đại trận này, chúng ta mới có cơ hội tham chiến.” Tô Hàn Anh nhàn nhạt nói ra, ngữ khí cũng không hề có một chút ba động nào, đối với tình huống bây giờ đã không còn nguy hiểm gì nữa.

Trước khi đến Đông Nguyên Thành, nàng đã được lão tổ căn dặn một câu, cộng thêm trong khoảng thời gian này nàng cảm giác được một loại nguy cơ tiềm ẩn tới gần, càng là chứng thực lời khuyên của lão tổ không sai.

Thế là nàng mới cùng với những vị Thần cảnh từ khắp bốn phương tám hướng này tiến hành họp bàn một trận, cuối cùng mới quyết ra một cái phương án.

“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp đằng sau!”

Một nửa số người ở lại Đông Nguyên Thành sinh hoạt như bình thường không có gì lạ, một nửa còn lại thì âm thầm truyền tống đến Thương Minh Thành, sau đó liền làm một cú hồi mã thương lẳng lặng chờ đợi.

Nếu như buổi đấu giá không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều là hoan hỷ, nhưng nếu thật sự có biến cố ập đến, vậy thì một nửa số người này chính là mấu chốt.

Bởi vì ngay cả lão tổ cũng không biết rốt cuộc là nguy hiểm đến từ nơi nào, nhưng nếu chỉ cần thôi diễn có hay không gặp được nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì cũng không hao tốn bao nhiêu tuổi thọ.

Đối với những người ở cấp bậc lão tổ như thế này, một lần xuất thủ đồng nghĩa với một lần tiêu hao đại lượng thọ nguyên, chỉ khi tông môn hay gia tộc gặp phải nguy cơ diệt vong, bọn họ mới đích thân xuất hiện trợ giúp cho hậu bối một lần cuối cùng.

Rất nhiều tu sĩ ở bên trong Đông Nguyên Thành chứng kiến được một màn này về sau, tất cả đều chấn kinh không gì sánh được, viện binh rốt cuộc cũng đến rồi a, hơn nữa viện binh toàn là Thần cảnh cường giả, số lượng lại không hợp thói thường.

Có tu sĩ lập tức nhận ra một vài người, thanh âm kinh ngạc hô lên: “Người kia, chẳng phải chính là trưởng lão của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay sao, ta nhớ vị tiền bối này đã vào thành từ trước kia rồi a!”

“Huynh đài nói không sai, ta phi thường ấn tượng với nhan sắc của vị tiền bối này, lúc kia hồn của ta dường như bị vị tiền bối này cướp đi, ha ha ha ha!”

“Không những như vậy, các ngươi nhìn xem, đó là trưởng lão của Hoàng thế gia, còn kia là trưởng lão của Nam thế gia, ngay cả trưởng lão của Tư Không thế gia cũng ở trong đó… “

“Những vị này, đây là đã tính toán từ trước rồi hay sao, nếu không thì làm sao có thể đồng thời xuất hiện kịp thời như vậy được cơ chứ.”

Nhất thời, thanh âm bàn tán chứa đựng kinh hỷ vang vọng khắp nơi.

Rốt cuộc thì Hoàng YY, Tư Ngọc Nam hay là những hậu bối của gia tộc khác cũng minh bạch, bọn họ rốt cuộc cũng minh bạch vì sao những vị trưởng bối này lại rời khỏi Đông Nguyên Thành.

Đây là đã lên trước kế hoạch đánh cho đám Huyết Ma Đường này trở tay không kịp a!

Quả đúng như bọn hắn nghĩ như thế, bên ngoài sát trận vào thời khắc này đã loạn thành một đoàn, chân nguyên hùng hồn có thể bài sơn đào hải lan tràn khắp nơi, lực lượng cuồng bạo ngang nhiên bộc phát, đánh cho đại địa tạc khai rung động, sơn phong sụp đổ, phong vân vũ động khắp trời.

Dưới áp lực kinh khủng như thế này, nếu không phải có Tô Hàn Anh và Phạt Hữu Chiến đám người này ngăn cản dư ba, e rằng hộ thành đại trận liền đã tan thành tro bụi.

“Ha ha ha ha, tới tới tới, cái đồ chơi này đã bắt đầu yếu bớt rồi!” Phạt Hữu Chiến mừng rỡ kêu to, hắn nhận ra được, uy lực thanh cự đại huyết kiếm kia đã có dấu hiệu suy giảm, chỉ cần cố gắng kéo dài thêm một chút, bản thân liền sẽ có thể thoát khốn.

Mà tại một bên khác, Lương Hạo mặc dù chỉ là Thần cảnh trung kỳ, nhưng thân pháp biến ảo khó lường, giơ tay nhấc chân đều là có kim quang óng ánh truyền ra, phối hợp với trưởng lão của Thiên Vũ Môn Cáp Lực hướng về Lục trưởng lão Huyết Ma Đường đánh tới.

Thiên Vũ Môn Cáp Lực, chính là một trung niên với cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm song đao, mỗi một chiêu một thức đều là tán ra ba động phi thường khủng bố, nếu không có hắn tại chính diện cùng với Lục trưởng lão đối kháng, e rằng Lương Hạo cũng không có khả năng dây dưa quá lâu.

Mà Huyết Chủ bên kia, đương nhiên là có cường giả đỉnh phong tiến hành chăm sóc, chính là một vị nữ tử thân khoác váy dài màu lam, cùng với công công liên thủ đối kháng Huyết Chủ, song phương xuất thủ phi thường ác liệt, không qua bao lâu, chiến trường ở trên không dần dần đang có dấu hiệu rời khỏi Đông Nguyên Thành đi xa.

Điều này chứng tỏ các vị tiền bối đang hoàn toàn chiếm được ưu thế, nếu không thì không cách nào có thể mang chiến trường dời đi ra xa, miễn cho dư ba tác động đến hộ thành đại trận bên này.

Có thể giao phong diễn ra đã qua một khoảng thời gian, thế nhưng lực lượng của Phong Sát đại trận chỉ yếu đi hai thành mà thôi, điều này cũng không khỏi khiến cho Phạt Hữu Chiến gầm lên giận dữ!

“Một đám cẩu tặc chó chết, các ngươi rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu đại giới đây hả!”

Trung niên này phẫn nộ vô cùng, dưới tình huống mười lăm người đồng thời tiêu hao, cộng thêm Huyết Ma Đường bên kia không còn thao túng trận pháp, thế mà vẫn không cách nào mang cái sát trận này đánh tan, không lẽ đám người điên này mang toàn bộ gia tài đều góp vào trong đây?

Nếu như Phạt Hữu Chiến biết được đám người điên này đích thật là mang toàn bộ gia tài đều góp vào bên trong, không biết hắn sẽ có ý nghĩ gì, chắc hẳn là sẽ mắng đến cấu huyết lâm đầu, mang nước bọt đều nhấn chìm đám người này vào bên trong.

Hắn nhìn lên Thiên Binh Huyết Kiếm vẫn còn tỏa ra huyết quang dày đặc, tâm tình càng là cay cú đến cực điểm, hắn muốn phát tác cũng không cách nào làm được, bởi vì hắn còn đang ra sức ngăn chặn hư ảnh của huyết kiếm rơi xuống đâu.

Đại trận mạnh hay yếu, là quyết định bởi đẳng cấp của trận pháp và tài nguyên đầu nhập đi vào.

Không thể nghi ngờ, đại trận có thể mang Thần cảnh đỉnh phong tiến hành diệt sát và phong cấm thì không thể yếu đi nơi nào, cho dù không có người thao túng nhưng chỉ cần tài nguyên đầy đủ, đại trận vẫn có thể tự động vận hành tung ra toàn bộ uy năng.

Chỉ bằng điều này cũng có thể nhìn ra được, Đại Hộ Pháp của Huyết Ma Đường rốt cuộc có tạo nghệ trên Trận Đạo kinh khủng tới mức nào!

Hơn ba mươi thân ảnh không ngừng chém giết, thân hình xê dịch biến hóa, chân nguyên huy sái phun trào.

Trong lúc nhất thời, song phương cũng không ai làm gì được ai, mãi cho đến nửa ngày trôi qua, Huyết Chủ chật vật gầm lên một tiếng: “Tất cả, trở về!”

Theo thanh âm của Huyết Chủ phát ra, huyết hà quanh thân ầm ầm dũng động, hình thành tấm chắn bao quanh trước người, nhưng không đầy hai cái hô hấp liền nổ tung không còn, thân hình cũng đã vận dụng huyết độn trốn chạy đi xa.

Còn một bên khác, hộ pháp và trưởng lão của Huyết Ma Đường đang nhau túi bụi, nhân số của song phương mặc dù kém hơn một chút, nhưng bọn hắn đã bước vào cảnh giới như thế này, chênh lệch cũng không còn xa bao nhiêu, một khi liều mạng thì còn chưa biết hưu chết vào tay ai.

Chính vì vậy mà những trưởng lão của các gia tộc này cũng không dám bức ép quá mức, một khi khiến cho đám người điên này lâm vào tử cục, vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra tình huống đồng quy vu tận.

Bọn hắn, cũng không muốn điều này xảy ra.