Nhục Thân Thành Thánh

Chương 540: Ngươi muốn chết như thế nào?



Chương 540: Ngươi muốn chết như thế nào?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Khóc nhè cái đầu của ngươi!” hai má của Chúc Tình trở nên hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt ửng đỏ, bàn tay đều nhịn không được đánh yêu vào lồng ngực của hắn, một bộ vừa giận vừa thương trông phi thường mềm yếu.

Ai có thể nghĩ tới, một nữ chiến binh trên chiến trường thế mà lại có biểu hiện như thế này!

Những người khác biết tới uy danh của nàng, chính là tại chiến trường bên kia hiển lộ thần uy.

Ai ai cũng đều biết được một nữ chiến binh thân mang bạch y, tay nâng trường thương tại giữa chiến trường xông pha, mỗi nơi đi qua đều là gió tanh mưa máu nổi lên, thây ngang khắp đồng, ngay cả những tu sĩ của Linh tộc gặp phải nàng, cũng đều phải cẩn thận ứng đối.

“Ta có nhìn lầm hay không? Chúc Tình cô nương thế mà lại còn có một bộ như thế này, ta đây là trúng phải huyễn thuật rồi hay sao?”

“Ta dường như cũng trúng phải huyễn thuật rồi, tiểu ma đầu Nhất Minh kia thế mà lại là một võ giả, còn cùng với Chúc Tình cô nương dính chung một chỗ, chẳng lẽ ta bế quan lâu quá bế luôn đầu óc của ta đi đâu mất rồi, chẳng lẽ nữ tử bây giờ đều yêu thích võ giả?”

Trong lúc nhất thời, thanh âm bàn tán ồn ào náo nhiệt vang lên, các tu sĩ của Nhân tộc cũng nhịn không được mà xuất ra lưu niệm thạch ghi lại một màn này.

Nếu để cho tất cả mọi người đều biết tiểu ma đầu Nhất Minh chỉ là một võ giả, còn đối với Chúc Tình cô nương có tình ý, không biết những người ái mộ nàng sẽ phản ứng như thế nào đây.

“Buông ta ra!” Chúc Tình nàng lấy lại tinh thần nói khẽ một tiếng, thân hình uốn éo dường như muốn thoát khỏi ma trảo của Nhất Minh, lại nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn lấy chính mình, khiến cho nàng thập phần xấu hổ!

Nhất Minh nhìn nàng muốn thoát liền cười híp mắt: “Không buông!”

“Ngươi!” Chúc Tình cắn răng không ngừng giãy dụa, một bộ thật sự muốn tránh thoát bộ dáng, nhưng sau vài lần giãy dụa bất thành, nàng cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, hai mắt chớp chớp nhìn về Nhất Minh thầm hỏi: “Ngươi thật chỉ là một võ giả?”

“Nàng cảm thấy thế nào?” Nhất Minh cười cười hỏi ngược lại, cũng không có ý định giải thích.

Chúc Tình nàng cảm giác ra được, với khí lực của bản thân bây giờ, cho dù là chân nguyên cảnh sơ kỳ cũng không cách nào mang nàng vây khốn, chớ nói chi là một võ giả.

Với cái nhìn của đám người bên ngoài mà nói, một nữ tu sĩ biểu lộ mềm yếu không ngừng giãy dụa thoát đi, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi ma trảo của một tên võ giả, điều này thật sự có thể sao?

Đương nhiên là không thể nào, vậy chỉ có thể nói lên một điều, Chúc Tình cô nương thật sự đối với tiểu ma đầu này có ý tứ, nếu không thì với thực lực của cô nàng, làm sao lại không thể thoát khỏi vòng vây của hắn được chứ.

Đám người Tư Ngọc Nam nhìn thấy một màn này cũng không khỏi giơ lên một ngón tay cái, ngay cả Hoàng YY cũng nhịn không được mà xoay người sang chỗ khác, cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ như thế này.

Mộ Dung Thiên ngồi ngay ở bên cạnh lặng lẽ hớp một miếng rượu, thần sắc thường thường không có gì lạ, nhưng ngay tại trong đầu lại vang lên một đợt thanh âm.

“Tên nhóc này thật sự không bình thường a, mới chỉ ngần ấy tuổi lại có thể lĩnh ngộ Đao Hồn nhị đoạn, thiên tư quả thật là không sai, e rằng chỉ cần cho hắn vài chục năm nữa, đao hồn tam đoạn hắn cũng không làm khó được hắn.”

“Tiểu tử ngươi cũng được xem một thiên tài kiếm đạo, nhưng tiểu tử ngươi quả thật là yêu rượu như mạng, một ngày không uống làm như tiểu tử ngươi sẽ chết không bằng, ta thật không hiểu vì sao ta lại gặp được tiểu tử ngươi đây.”

“Ha ha, Kiếm Hoàng tiền bối nói vậy là sai rồi, chính vì ta yêu rượu như mạng mới có thể tìm được chỗ kia a, nếu không thì tiền bối có chờ đến thiên băng địa liệt cũng không ai mò tới chỗ khỉ ho cò gáy đó.”

“Hừ!”

Thanh âm kia chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không còn nói cái gì, bởi vì sự thật chính là như vậy, cũng không cách nào phản bác.

Nghe được thanh âm hừ lạnh trong đầu, Mộ Dung Thiên cũng không khỏi tự mình bật cười, hớp một miếng rượu, tiếp tục quan sát đại chiến ở bên ngoài, nhưng ánh mắt lại không cách nào rời khỏi mười khỏa bạch quang ở tại nơi xa kia.

“Muốn sao? Muốn thì đứng lên mà tranh đoạt a.” thanh âm trong đầu lại lần nữa vang lên, “Thiên địa ý chí của giới vực này đã mang các ngươi vào trong đây, cũng không chỉ để các ngươi đứng ngoài nhìn xem như vậy, nếu như có khả năng mà nói cùng với những tên nhóc kia tranh đoạt cơ duyên, mới thật sự là chỗ tốt.”

“Kiếm Hoàng ngài không nói đùa chứ?” Mộ Dung Thiên sạm mặt lại, “Lấy thực lực bây giờ, ta làm sao có khả năng chống lại loại uy áp này, e rằng còn chưa kịp tiền vào đoạt đạo chi lộ liền đã bị uy áp đánh cho không còn hình người a.”

“Ha ha ha ha, một mình ngươi thì không được, nhưng ngươi bỏ quên lão già ta rồi à, cho dù bây giờ ta chỉ là một sợi tàng hồn, cũng so với đám nhóc con đang vật lộn ngoài kia mạnh không biết bao nhiêu lần.”

“Tiểu tử ngươi nếu như không có cái ý định tranh đoạt, vậy thì bỏ đi, cứ ngồi ở đây nhìn xem tên nhóc này từ từ bỏ xa ngươi là được, ta nhìn thấy trong mắt của hắn nổi lên hưng phấn, e rằng hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.”

Mộ Dung Thiên lần nữa đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy Nhất Minh vẫn còn đang ôm lấy Chúc Tình cười nói vui vẻ, thế là lần nữa dời đi ánh mắt, cũng không còn để ý tới.

Bất quá, khoảnh khắc vui vẻ cũng không được bao lâu, Tần Minh đứng ở bên cạnh sắc mặt cũng trở nên biến ảo không ngừng, chính mình không biết đã gặp qua bao nhiêu nữ tử, khó khăn lắm mới bắt gặp một cô nàng có tính cách mạnh mẽ như thế này, nhưng sự thật lại phiến cho chính mình một cái tát, thật mẹ nó nghĩ chính mình dễ khi dễ đến vậy hay sao?

Thế là hắn cũng không khỏi lộ ra một vệt nụ cười chế giễu: “Đệ nhất Tiềm Long, ta thấy cũng không gì hơn cái này.” Tần Minh lắc lắc đầu, “Tất cả mọi người ở nơi này cũng đều có thể nhìn thấy, cho dù là người có tu vi thấp nhất ở nơi đây, cũng so với cái gọi là đệ nhất Tiềm Long vượt xa ngàn dặm, quả thật là khiến người khác chê cười!”

Lời này vừa ra, hầu như tất cả mọi người ở nơi đây, cho dù là Nhân tộc hay là Linh tộc, tất cả đều nhìn về phía Nhất Minh với ánh mắt quái dị, cẩn thận dò xét.

Trong lúc nhất thời, những người nơi này đều lâm vào yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có từng tiếng xì xào bàn tán vang lên, khiến Nhất Minh cũng nhịn không được nhìn qua Tần Minh, biểu lộ cổ quái.

Hắn nhớ, chính mình dường như cũng không có đắc tội tên này a?

“Ngươi là ai? Ta nhớ dường như không có đắc tội ngươi a?” Nhất Minh nhíu mày hỏi.

“Ta nói như vậy không đúng hay sao?” Tần Minh giang ra hai tay nhếch miệng nói, “Ta cũng không có ý kiến về thứ tự xếp hạng trên Tiềm Long bảng, nhưng thân là đệ nhất tiềm long, ngươi thế mà còn so với mọi người ở nơi này đều kém, ngay cả chân nguyên còn chưa bước vào, ta chỉ cảm thấy điều này quả thật là làm mất mặt của những tiềm long như chúng ta mà thôi.”

“Ngay cả Linh tộc bên kia nhìn vào chúng ta cũng cảm thấy khinh thường, ngươi xem, đây không phải là làm mất mặt Nhân tộc chúng ta thì là cái gì?”

Một đám Linh tộc đang đứng xem trò vui ngon lành, thế mà tên khốn nạn này lại mang nồi nện vào đầu mình, đúng thật là vô sỉ không cách nào tưởng tượng!

Bất quá, lời nói của tên này cũng không phải không đúng, từ khi Nhất Minh bước vào nơi này, đúng thật là có rất nhiều Linh tộc nhìn hắn với ánh mắt dò xét, sau đó là cười khẩy khinh thường, hiển nhiên là cũng không có cách nào cảm nhận ra sâu cạn của hắn.

Chỉ có một số Linh tộc là cảm nhận được Nhất Minh có gì đó không đúng, cả buổi vẫn không nói lấy một lời nào, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn xem, không ai khác chính là Độc Lãng và Lam Nhược Vũ.

Bởi vì bọn hắn cảm giác ra được, khoảnh khắc cùng với Nhất Minh đối mặt lẫn nhau, tên kia đối với bọn hắn hoàn toàn không có một chút ba động nào, ngay cả ánh mắt cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua liền không để ý tới, đây chính là không để bọn hắn vào trong mắt a.

Trường hợp như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, còn khả năng đó có đúng như bản thân nghĩ hay không, vậy thì còn phải chờ quan sát mới được.

Nhất Minh đang cùng với bằng hữu tụ hợp trò chuyện vài câu, thế mà lại có con ruồi vo ve quanh quẩn bên tai, vì sao lại luôn có những tên có đặc thù đam mê làm ruồi như vậy đâu?

“Con ruồi thật là phiền.” Nhất Minh cười nhạt một tiếng phất phất tay, sau đó liền chỉ chỉ tay vào Tần Minh hỏi: “Nàng có biết con ruồi này rốt cuộc tên gọi là gì không?”

Chúc Tình nhìn thấy Nhất Minh biểu hiện như vậy, khẽ cười một tiếng, sau đó liền mang xuất thân của Tần Minh chậm rãi nói ra.

Còn Tần Minh, hắn cũng không ngờ tới chính mình đâm thọc nhiều như vậy, lại giống như đấm vào trên bông, hoàn toàn không hề có một chút tác dụng nào, mà lại, đám người bên ngoài còn đang cười trộm hắn, quả thật là khiến hắn không cách nào nhịn được, sắc mặt bắt đầu đỏ lên, hận không thể cho Nhất Minh một bàn tay hôi phi yên diệt.

Bất quá, sau khi nghe Chúc Tình nói xong, thần sắc của Nhất Minh bỗng dưng lạnh xuống, ngay cả những tiếng cười trộm ở xung quanh cũng lập tức im bặt không còn, ánh mắt nhìn qua Nhất Minh biểu lộ hồ nghi không rõ.

Cảm giác vừa rồi, dường như có một thứ kinh khủng gì đó bao trùm xung quanh, khiến toàn thân của bọn hắn đều nhịn không được run rẩy một chút, da gà đồng loạt nổi lên, rợn hết cả người.

Loại cảm giác này đến nhanh đi cũng rất nhanh, cho nên những người ở nơi đây, chỉ có một phần là cảm giác được cái gì, ánh mắt nhìn về Nhất Minh đều đã lập tức biến đổi, cũng không còn ẩn chứa thái độ khinh miệt như trước, mà là đề phòng cùng e ngại.

“Thì ra ngươi chính là Tần Minh sao!” Nhất Minh cười cười, nhưng nụ cười này từ trong mắt của Tần Minh nhìn qua, lại không hề giống như cười một chút nào.

Hắn có một loại cảm giác phi thường nguy hiểm, đến bây giờ hắn mới ý thức được một điều, chính mình trêu chọc tên tiểu ma đầu này, quả thật là một chuyện phi thường ngu xuẩn.

“Ta nhớ được cái tên này.” Nhất Minh gật gật đầu, “Mấy năm trước tại Đông Phương Trấn ngươi cho người bắn một tiễn vào ta, ta còn chưa tìm ngươi tính toán, bây giờ ngươi lại đứng ra nhảy nhót, còn nổi lên ý đồ đối với Chúc Tình, ngươi nói…”

Thân hình của Nhất Minh bỗng dưng trở nên mơ hồ, tiếp theo là một thanh âm vang lên ở bên tai của Tần Minh, khiến cho toàn bộ não hải của hắn oanh minh tột đỉnh, toàn thân cứng ngắc, đồng tử trong mắt đều bắt đầu căng ra, hai mắt mở to nhìn qua thân ảnh xuất hiện bên cạnh chính mình, tràn đầy chấn kinh!

“Ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc muốn chết như thế nào đâu?” thanh âm của Nhất Minh tràn đầy băng lãnh, bàn tay hướng vào mặt của Tần Minh đẩy về phía trước, hai chân đạp mạnh, lập tức tóm chặt đầu hắn hướng ra bên ngoài cự thạch phóng đi.