Nhục Thân Thành Thánh

Chương 542: Tâm tư của Chúc Tình, Mộ Dung Thiên quyết định



Chương 542: Tâm tư của Chúc Tình, Mộ Dung Thiên quyết định

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn thấy Hoàng Kỳ bị nhiều người chèn ép như vậy, Nhất Minh hắn cũng không cách nào ngồi yên cho được.

“Tốt tốt tốt, tiểu tử, xông lên a!” Tiểu Linh tại trong vòng ngọc kích động la hét, nàng dĩ nhiên là đối với loại sự tình này thập phần hào hứng!

Ban đầu nàng còn đang tức giận bởi vì bỗng dưng bị lôi kéo trở về vòng ngọc, vốn dĩ nàng đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho Tiểu Hoa tu luyện, nhưng sau khi chứng kiến sự tình ở trước mắt về sau, tức giận trong lòng liền đã biến mất không thấy, chỉ còn lại là hai con mắt không ngừng lấp lóe tinh quang.

“Tiểu tử, người kia chẳng lẽ là trưởng bối của ngươi sao, thật là mạnh a, tại dưới nhiều người vây công như vậy vẫn có thể thoát thân ra được, nhưng nếu chỉ như vậy thì không cách nào đoạt được cơ duyên a, ngươi cần phải nhanh chóng xông lên trợ giúp nha.”

Tiểu Linh đưa mắt nhìn lấy Hoàng Kỳ cật lực khổ chiến, miệng thì không ngừng bi ba bi bô, một bộ đang vì chính người thân của hắn mà suy nghĩ bộ dáng.

“Tiểu Linh, cô nhìn xem có còn món binh khí nào hữu dụng một chút không?” Nhất Minh âm thầm cùng nàng câu thông, dưới nhiều ánh mắt nhìn xem như vậy, hắn cũng không muốn bại lộ sự hiện diện của cô nàng.

“Được thôi, ngươi chờ ta một chút.” Tiểu Linh nói xong, liền tranh thủ dò xét một phen.

Nhìn thấy Nhất Minh biểu hiện tức giận rõ ràng như vậy, đám người bên ngoài cũng hiếu kỳ nhìn qua, nhưng phần lớn đều là ôm tâm thái xem kịch vui, cũng không có ý định bàn tán sau lưng của hắn.

Dù sao, hạ tràng của tên Tần Minh kia vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt đâu, cho nên cũng không có ai dám biểu lộ ra mặt, nhưng trong lòng đang nghĩ cái gì, vậy thì không ai biết được rồi.

Ngược lại, bọn hắn càng hứng thú với một chuyện, đó là không biết Nhất Minh sẽ làm ra lựa chọn như thế nào, dù sao thì vừa rồi Nhất Minh đã biểu hiện ra chiến lực không hề tầm thường, ai cũng không biết hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

Độc Lãng nhìn ra chiến trường bên ngoài quan sát chốc lát, liền âm thầm nhỏ giọng đối với Lam Nhược Vũ thì thào: “Nhược Vũ muội muội, nếu như để muội vận dụng Băng Cơ Ngọc Cốt, muội có bao nhiêu thành nắm chắc có thể đoạt được thứ kia?”

Lam Nhược Vũ nhìn hắn nhíu mày, bước chân bỗng dưng cách xa mấy bước, ngữ khí băng lãnh truyền ra thoại ngữ: “Ngươi tốt nhất nên cách xa ta một chút, cũng đừng thách thức giới hạn của ta.”

“Được được được, ta không đến gần muội là được chứ gì.” Độc Lãng nghe vậy ngay lập tức nhượng bộ, nhưng bản thân thì lại không hề lui lại chút nào, còn hướng về phía nàng tiến thêm một bước, cười hì hì nói ra.

“Được rồi, muội có thể trả lời câu hỏi của ta sao?”

“Băng Cơ Ngọc Cốt mặc dù uy lực khó lường, nhưng với tu vi hiện giờ của ta cũng vô pháp phát huy ra uy lực chân chính của nó, một khi làm như vậy, đối với ta cũng không có bất kỳ chỗ tốt gì, ngược lại càng thua thiệt nhiều hơn.”

“Cho nên, ta chỉ ở nơi này quan chiến, ngươi có muốn tham chiến thì xin cứ tự nhiên, không tiễn.”

Nói tới đây, ánh mắt của nàng cũng không thèm quan tâm tới Độc Lãng, mà lại rơi vào trên thân của Nhất Minh, nàng đối với tên Nhân tộc này phi thường tò mò, mấy năm không gặp, nàng cũng không biết rốt cuộc hắn đã mạnh tới mức nào.

Nếu chỉ dựa vào một màn giao thủ ngắn ngủi vừa rồi giữa hắn và Tần Minh, thì tên Nhất Minh này hẳn là cũng so với chân nguyên cảnh hậu kỳ mạnh hơn một chút, nhưng cực hạn của hắn rốt cuộc ở nơi nào, vậy thì Lam Nhược Vũ nàng cũng vô pháp xác định.

“Nhất Minh, huynh định tham chiến sao?” Chúc Tình nhìn hắn, trong mắt không cách nào che giấu đi vẻ lo lắng trong lòng.

Ánh mắt của nàng, chứa đựng kinh hỉ cùng lo lắng đan xen vào một chỗ, dĩ nhiên là không muốn hắn mạo hiểm như vậy, dù sao thì chiến trường ngoài kia toàn là cường giả Bán Thần, cũng không phải một tu sĩ chân nguyên cảnh có thể so sánh.

Ngay cả Hoàng YY cũng định muốn khuyên bảo cái gì, nhưng cỗ xúc động này được nàng sinh sinh đè ép xuống, cũng không muốn phá hủy không gian của hai người bọn hắn.

Nhất Minh nhìn nàng gật gật đầu: “Bản thân ta dù sao cũng là đệ tử của Quang Minh Điện, bây giờ nhìn thấy Hoàng Kỳ trưởng lão bị chèn ép như vậy, nếu đã không có thực lực thì cũng thôi đi, còn nếu có, vậy thì không có khả năng không để ý đến.”

Bàn tay của hắn xoa xoa chiếc đầu nhỏ của Chúc Tình, nhếch miệng mỉm cười: “Ta không có việc gì, nàng cứ ở đây nhìn xem là được.”

Nói xong, một vòng lam quang tại chỗ bàn tay của Nhất Minh bỗng dưng lóe lên, một thanh trường thương lập tức xuất hiện trên tay, hắn nắm chặt cảm thụ một chút, sắc mặt cũng không khỏi biến ảo mấy lần, âm thầm cùng Tiểu Linh câu thông.

“Tiểu Linh, chẳng lẽ đây là thanh binh khí tốt nhất mà chúng ta có rồi sao?”

Tiểu Linh nhìn sắc mặt của hắn biến ảo như vậy, thần sắc cũng không khỏi buồn cười gật gật đầu: “Quả thật, đây chính là thanh binh khí tốt nhất ở nơi này, cố lên a!”

Tiểu Linh cổ vũ cho hắn, nhưng nhìn thế nào thì cũng không hề giống cổ vũ, càng là giống một vị bằng hữu vỗ vỗ bờ vai, biểu thị ngươi lên đường bình an a!

Khóe miệng của Nhất Minh giật giật mấy lần, cũng không còn cách nào, Huyền binh thì Huyền binh đi, dù sao cũng so với binh khí Hoàng cấp phải tốt hơn rất nhiều, hắn âm thầm quyết định, một khi rời khỏi này, nhất định phải tìm một thanh binh khí để thay thế mới được.

Mà tại trong mắt đám người, ngay khi Nhất Minh xuất ra thanh huyền cấp binh khí một sát na, tất cả đều không khỏi dâng lên một cỗ nghi hoặc, dùng một thanh huyền cấp binh khí cùng với Bán Thần tranh phong, ngươi đây là thật sự nghiêm túc sao?

Ngay cả Chúc Tình nhìn thấy hắn xuất ra trường thương một khắc này, biểu lộ cũng không khỏi nghi hoặc: “Nhất Minh, huynh định dùng thanh binh khí này để tham chiến sao?”

Nhất Minh cũng không có giấu diếm gật gật đầu: “Ta chỉ có mỗi thanh binh khí này, thời gian gấp gáp còn chưa có tìm được một thanh binh khí vừa ý, cũng chỉ có thể dùng nó.”

“Vậy làm sao được?” Chúc Tình vội vàng mở miệng, tiếp theo nàng liền từ bên trong nhẫn trữ xuất ra một thanh trường thương, bạch quang phun trào, thân thương óng ánh, không những thế, tại gần chỗ mũi thương còn có một sợi tơ lụa màu đỏ nhẹ nhàng phiêu động.

Chúc Tình cầm trường thương trong tay quét một vòng, khí thế trên người bỗng dưng tăng vọt, đến giờ khắc này tất cả mọi người mới có thể minh bạch, rốt cuộc vì sao người người gọi là là nữ chiến binh trên chiến trường.

Phong thái kia, ánh mắt kia, phối hợp với trường thương nơi tay, quả thật là khiến người người không rét mà run!

Nhất Minh nhìn thấy nàng biến đổi lớn như thế này cũng không khỏi kinh ngạc, trong ký ức của hắn, cô nàng này cho dù bề ngoài có kiên cường mạnh mẽ, nhưng trước kia cũng lộ ra mấy phần ôn nhu cùng e dè, cũng so với bây giờ khác biệt rất nhiều.

Hơn nữa, hắn nhớ được cô nàng này còn là một người luyện kiếm, vì sao bây giờ lại sử dụng trường thương rồi?

Những nghi hoặc này nổi lên trong đầu của hắn chỉ trong nháy mắt liền tiêu tán không còn, mặc kệ là vì cái gì, chỉ cần nàng vẫn còn khỏe mạnh là tốt rồi, hắn ngược lại là không có xoắn suýt quá nhiều, liền nghe được Chúc Tình nói ra.

“Cái này, huynh hãy cầm lấy.” Chúc Tình nâng lên trường thương đưa cho hắn, “Ta nhớ được huynh là một người luyện đao, cho nên cũng không biết thanh trường thương này huynh dùng có thuận tay hay không, Huyền cấp binh khí chung quy vẫn là quá yếu, muốn cùng với Bán Thần tranh phong vẫn là còn kém rất nhiều.”

“Chí ít, ta hy vọng thanh trường thương này có thể ở bên cạnh cùng huynh tiến thối trong trận tranh đoạt này, đồng thời cũng hy vọng nó có thể bảo hộ cho huynh.”

Chúc Tình nói xong, cảm xúc cũng không khỏi dâng trào mãnh liệt, sở dĩ nàng quyết định từ bỏ kiếm đạo để luyện thương pháp chính là muốn được nhìn thấy hình bóng của hắn.

Tại trận chiến ở Đông Thiên Thành, nàng nhìn thấy được một thiếu niên nâng đao tại giữa chiến trường hung hăng giết địch, cũng nhìn thấy được phong thái của hắn khi đối đầu với tên Huyết Ma Đường vừa mới đột phá kia, cũng không hề lùi bước.

Kiếm đạo cũng tốt, thương đạo cũng được, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nàng muốn một ngày nào đó có thể tại bên cạnh của hắn cùng nhau liên thủ giết địch, chứ không phải chỉ có thể ngắm nhìn từ xa như lần trước.

Chính vì điều này mà nàng không thể không khiến bản thân mình vượt qua giới hạn, dần dần mang danh tiếng của chính mình vang xa.

Một, là để hắn có thể nghe được danh tiếng của nàng mà tìm đến.

Hai, là để chứng minh cho hắn thấy, cho dù hắn có đi đến nơi nào, nàng cũng có thể cùng hắn sánh vai, hoặc chí ít là có thể ngay tại sau lưng của hắn, bảo hộ phía sau của hắn, để hắn có thể yên tâm mà xông về phía trước.

Thậm chí, chỉ cần có thể ở bên cạnh của hắn chém giết Linh tộc, vậy là quá đủ rồi!

Nhất Minh đối với những sự tình này cũng không quá hiểu rõ, nhìn thấy cô nàng bỗng dưng xúc động, cái mũi đỏ lên, hai má đỏ ửng, ngay cả vòng mắt cũng trở nên đẫm lệ, hắn cũng không biết đây là tình huống như thế nào, còn tưởng đâu là bởi vì chính mình do dự cho nên cô nàng này mới ủy khuất như vậy.

Thế là hắn liền cầm lấy trường thương tựa vào trên vai, bàn tay chậm rãi áp lên gò má của nàng, cả người khom xuống một chút ánh mắt giao hội, truyền ra thoại ngữ.

“Được rồi, ta nhận lấy là được mà, nàng ở đây chờ ta một chút, ta rất nhanh liền sẽ trở lại!”

Nói xong, Nhất Minh vừa định quay người bước ra bên ngoài thì bỗng dưng nhớ tới cái gì, vỗ ót một cái, lập tức hướng về đám người cười cười bắt đầu trao đổi ấn ký truyền tin, sau này có muốn liên lạc cũng tiện hơn rất nhiều.

Đám người nghe vậy cũng không có từ chối, theo ấn ký tại mu bàn tay lấp lóe lên từng vòng quang mang, rất nhanh liền có thể hoàn thành kết nối, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không hề ngoại lệ.

Hắn cầm lấy hồ lô rượu trút xuống một ngụm lớn về sau, nấc một cái, thân thể chậm rãi đứng lên, hướng về Nhất Minh cười cười: “Trùng hợp, ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, còn mong Nhất Minh huynh đệ chiếu cố một hai.”

Lời tuy khách sáo, nhưng từ trước tới giờ Nhất Minh đối với Mộ Dung Thiên luôn cảm kích vô cùng, cũng không vì một hai lời khách sáo mà xem là sự thật, thế là hắn lắc lắc đầu nói.

“Mộ Dung huynh không cần nói ra lời khách sáo như vậy, nếu Mộ Dung huynh đã có quyết định, vậy thì đi thôi!”

Hắn có thể cảm nhận ra được trên người của Mộ Dung Thiên có gì đó kỳ lạ, tựa hồ có thứ gì đó rất là quen thuộc, hắn chắc chắn chính mình đã từng gặp qua loại cảm giác này, nhưng trong lúc nhất thời vẫn vô pháp nhớ đến rốt cuộc là cái gì.

Thế là theo thanh âm vừa dứt, Nhất Minh và Mộ Dung Thiên chậm rãi bước về phía trước, đồng hành sánh vai, trường kiếm ở bên hông chậm rãi ra khỏi vỏ, trường thương trên tay Nhất Minh bỗng dưng bay múa, quét ngang một vòng.

Oanh một tiếng, hai chân của hắn lập tức đạp mạnh, một tiếng oanh động truyền ra liền hấp dẫn sự chú ý của tất cả các cường giả, liền thấy hai đạo thân ảnh từ trong cự thạch bắt đầu hướng ra bên ngoài phóng đi, tựa hồ như muốn hướng về phía chiến trường bên này lao tới.

Trong lúc nhất thời, tiếng ồn ào từ trong một đám tu sĩ chân cảnh bắt đầu vang lên, dĩ nhiên là không nghĩ đến thanh sam thanh niên kia lại còn không biết sống chết như vậy, chỉ là chân nguyên cảnh sơ kỳ mà cũng dám tham chiến, đây không phải muốn chết thì là cái gì?

“Hừ, để cho ta nhìn xem, ngươi rốt cuộc có thể làm được cái gì, kẻ thất bại cuối cùng cũng là kẻ thất bại, ngươi cho dù có bước vào chân nguyên cảnh thì lại thế nào, cũng không cách nào có thể cùng ta so, ha ha!”

Tại trong đám người, một thanh niên nhìn về thân ảnh của Mộ Dung Thiên dần dần đi xa, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười trào phúng, dĩ nhiên là không hề mang Mộ Dung Thiên để vào trong mắt, ẩn ẩn còn lộ ra ý tứ khinh miệt, rất là coi thường.