Nhục Thân Thành Thánh

Chương 547: Để ta hộ pháp cho huynh



Chương 547: Để ta hộ pháp cho huynh

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh cùng với tên Hỏa Linh tộc chiến thành một đoàn, cả hai riêng phần mình chấn động, để cho Nhất Minh bất ngờ là, thực lực của tên Hỏa Linh tộc này quả thực không tệ.

Hắn cảm giác ra được những Bán Thần ở nơi này rõ ràng không giống, so với những Bán Thần ở bên dưới phải khác biệt rất nhiều, tên Hỏa Linh tộc ở trước mắt rõ ràng cũng là một tên Bán Thần mà thôi, nhưng mỗi một chiêu một thức đều ẩn chứa uy năng không cách nào so sánh.

Trong lúc nhất thời, song phương rõ ràng là một bên tám lạng một người nửa cân, không ai chiếm được ưu thế.

Nhưng theo từng cái hô hấp dần dần trôi qua, theo khả năng vận dụng huyết hà càng lúc càng trở nên thuận lợi, sắc mặt của tên Hỏa Linh tộc mới dần dần biến ảo, bởi vì hắn cảm giác ra được, tên Nhân tộc này thật mẹ nó biến thái.

Mỗi một thương rơi xuống đều mang theo lực lượng nặng nề không gì sánh được, phảng phất như lấy tay không cùng cự sơn va chạm, rõ ràng là cái trước không cách nào chịu được quá lâu.

Mà những công kích của tên Hỏa Linh tộc đánh vào bên trên huyết chiến thần y, cũng vô pháp đánh tan cái vòng phòng hộ này, tiêu hao nhiều lực lượng như vậy mà không mang lại một chút hiệu quả, đúng thật là khiến cho hắn lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Càng đánh, hắn cần phải tiêu hao đại lượng chân nguyên để hóa giải thế công mãnh liệt kia, dẫn đến chân nguyên trong người cấp tốc suy giảm, dù sao thì song phương vẫn có một sự chênh lệch nhất định.

Một người bước vào Bán Thần thì thức hải và chân nguyên đều sẽ làm ra thuế biến, nếu nói từ chân nguyên cảnh đến Thần cảnh chính là khoảng cách từ đại địa đến tinh không, vậy thì Bán Thần sẽ là tại chính giữa thương khung.

Một khi tu sĩ thành công bước vào Thần cảnh, nếu như toàn lực bộc phát mà nói, liền có thể bao phủ phương viên hơn ngàn trượng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho nên đỉnh điểm của Bán Thần có thể phát huy ra một nửa uy lực của Thần cảnh cũng là dễ hiểu, nhưng bởi vì do tạp chất ở trong thân thể quấy nhiễu, cho nên rất ít có tu sĩ nào có thể mang chân nguyên tích lũy đạt tới cực hạn.

Chính vì điều này mà hạn mức cao nhất của mỗi tu sĩ sau khi tấn thăng cảnh giới đều là khác nhau.

Tên Hỏa Linh tộc tiêu hao chân nguyên và hồn lực để phát khởi thế công, nhưng hồn lực công kích đối với Nhất Minh lại không có một chút ảnh hưởng nào, muốn phân ra thắng bại, vậy cũng chỉ có thể dùng chân nguyên để đối đãi.

Bất quá, sau một khoảng thời gian trải qua cùng Nhất Minh giao phong, hắn mới nhận ra một điều hết sức kinh khủng, đó là tên Nhân tộc này hoàn toàn không hề sử dụng chân nguyên để mà tiêu hao a, đây đúng thật là không có đạo lý mà.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, dưới tình huống không còn chân nguyên chèo chống, một khi bị người để mắt tới, vậy thì coi như xong rồi.

Hơn nữa, hắn còn phát giác ra một điều, từ trên trường thương của Nhất Minh truyền đến cho hắn một loại lực lượng vô pháp miêu tả.

Tựa hồ như trong thân thể đang bị một thứ gì đó bắt đầu xâm nhập, giống như liệt hỏa chậm rãi thiêu đốt, hắn biết chính mình đây là trúng kế, nhìn biểu hiện của Nhất Minh, tên Nhân tộc này căn bản còn chưa có xuất toàn lực.

Mặc dù thần sắc kia trông có chút dữ tợn, nhưng theo thời gian trôi qua, huyết hà bao phủ quanh thân của tên này càng lúc càng trở nên to hơn một vòng, ban đầu chỉ vỏn vẹn bao trùm hơn ba trăm trượng, bây giờ đã hoàn toàn vượt qua khỏi sự nhận biết của hắn.

Xem bộ dáng kia, dường như còn chưa có dấu hiệu dừng lại một chút nào, bản thân còn có vẻ không có một chút gì là gánh vác.

Mỗi một thương xuất ra đều tự nhiên mà thành, từng thương rơi xuống đều mang theo một loại lực lượng thâm ảo khó lường, mà hồn lực của bản thân khi đánh về tên này một sát na, liền hóa thành từng điểm khói trắng chậm rãi tan biến, phảng phất như bị đốt cháy vậy.

Không phải là đối thủ!

Trong chốc lát, tên Hỏa Linh tộc liền biết mình cùng Nhất Minh chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng mà, hắn không thể rút lui.

Bởi vì một khi làm như vậy, tất nhiên là lâm vào một trận mưa to gió lớn lập tức mang chính mình giảo sát, hắn có thể tu luyện tới một bước này, bản thân không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, thậm chí còn có mấy lần lấy yếu thắng mạnh, kinh nghiệm đấu chiến cực kỳ phong phú.

Thầm nghĩ không may, chính mình vì sao lại bị tên biến thái này để ý tới, lúc này vừa mới tranh phong không được bao lâu, thế mà chân nguyên trong thân thể đã tiêu hao gần một nửa, nếu không có biện pháp tách ra mà nói, chính mình coi như xong rồi.

Thế là hắn âm thầm cắn răng, thần niệm lập tức phun trào, bản thân thì bày ra tư thế phòng ngự.

Không cần bao lâu, chỉ cần có thể kéo dài thời gian vài hơi là đủ.

Bởi vì, hắn không phải một người!

Nhất Minh khẽ nhíu lông mày, hắn ẩn ẩn cảm giác dường như có gì đó không đúng, tên này bỗng dưng thay đổi thành tư thế phòng ngự, đây rõ ràng là một quyết định không hề khôn ngoan trong đấu chiến.

Một khi có người làm như vậy, vậy thì chỉ có hai cái khả năng xảy ra, một là người này đối với khả năng phòng ngự của bản thân rất là tự tin, còn hai là muốn kéo dài thời gian, chờ đợi tiếp viện chạy đến.

Có thể ánh mắt Nhất Minh xoay chuyển một vòng cũng không nhận ra cái gì khác thường, những tên Linh tộc khác đều đã bị Nhân tộc một phương giữ chân ngăn chặn, hầu như cũng không có chỗ trống để người khác xen vào trận chiến này.

Thế là hắn vừa tiếp tục nâng thương lao tới, vừa phải coi trọng hồn lực trong thức hải tiêu như thế nào.

Nhất Minh hắn muốn duy trì đao hồn nhị đoạn một cách liên tục, vậy thì cũng chỉ có thể duy trì chừng một khắc thời gian mà thôi, phải nhanh chóng quyết ra thắng bại mới được.

Chiến đấu từ đầu tới giờ, hắn ẩn ẩn đã cảm giác được tâm thần có chút đau nhói, đây không thể nghi ngờ là hồn lực tiêu hao gây nên.

Bất quá, một vài thương đi qua cũng không cách nào đánh xuyên phòng hộ của tên Hỏa Linh tộc này, ngay lúc hắn còn định tiếp tục vung ra một thương đâm tới thời điểm, toàn thân bỗng dưng tê rần cả lên, thân hình lập tức lách qua một bên né tránh.

Nhìn thấy Nhất Minh phản ứng nhanh như vậy, tên Hỏa Linh tộc cũng cảm giác phi thương bất ngờ, hắn không nghĩ tới chính mình vận dụng bí thuật vẫn không thể đắc thủ, xem ra là chỉ còn cách tạm thời thoái lui.

Ý nghĩ này một khi nổi lên, liền không cách nào ngăn cản.

Thế là dưới một kích tập sát bất thành, tên Hỏa Linh tộc này liền thoái lui ra phía xa, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm về Nhất Minh, tư thái vẫn không hề buông lỏng cảnh giác một chút nào.

Nhất Minh trầm mặc.

Vừa rồi hắn hoàn toàn không nhìn thấy được cái gì, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng đã có “ai đó” tiếp cận đến và hướng hắn tung ra một kích, những cọng tóc chậm rãi rơi xuống đã nói lên hết thảy, nếu không phải bản thân phản ứng nhanh chóng, e rằng đã bị tên này đắc thủ.

Nhất Minh nắm chặt trường thương nhìn tên Hỏa Linh tộc ở nơi xa hồi lâu, bản thân cũng liền không còn để ý đến, ánh mắt của hắn lần lượt quét qua toàn bộ chiến trường, nhìn về phía vòng xoáy sắp chuẩn bị mở ra kia, cuối cùng là nhìn về hai thân ảnh đang giao phong kịch liệt ở nơi xa.

Huyết hà quanh thân bỗng dưng phun trào, lần nữa hóa thành huyết vũ vỗ mạnh một cái, oanh minh truyền ra, trong chốc lát liền đã vọt đến chiến trường nơi mà Mộ Dung Thiên đang kịch liệt chiến đấu.

Mặc dù hắn có thể bộc phát ra năm trăm trượng huyết hà, nhưng do tự thân cảnh giới vừa mới làm ra đột phá, trong lúc nhất thời cũng không cách nào thoải mái điều động toàn bộ thực lực, nhưng chỉ bằng với chiến lực bây giờ, hắn đã có thể cùng với những Bán Thần ở nơi này sòng phẳng nói chuyện.

Thế là hắn cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, hai lần vòng xoáy khai mở tiếp theo, phải là do hắn chiếm hữu danh ngạch, ai có ý kiến, vậy thì cứ nâng mông tới chiến là được.

Theo tốc độ của hắn càng lúc càng gần, Mộ Dung Thiên đương nhiên là phát giác ra được động tĩnh, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, cũng không có ý định để cho tên Linh tộc này chạy thoát.

Tên Băng Linh tộc nhìn thấy Nhất Minh từ xa đang cấp tốc vọt tới, ánh mắt không khỏi nhìn về phía tên Hỏa Linh tộc bên kia, nhìn thấy tên khốn này giang ra hai tay nhún vai một cái, biểu thị ta cũng không có cách nào a!

Nhìn thấy cảnh này, tên Băng Linh tộc hận không thể mang tên chó chết kia đè lên đánh, có một tên Nhân tộc cũng không ngăn nổi, ngươi đây là nghiêm túc sao?

Có thể hắn cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, bởi vì một kiếm của Mộ Dung Thiên đã lướt dọc tới gần, hắn không còn cách nào khác là toàn lực ứng phó, hàn băng chân nguyên thoải mái phun trào, mang nhiệt độ của một phiến khu vực đều hạ thấp đi xuống, hạn chế tốc độ của tên kiếm tu này.

Hai người giao chiến phi thường kịch liệt, Nhất Minh có thể nhìn ra được khí tức trên thân của Mộ Dung Thiên phảng phất như đang dần dần suy yếu, hắn không biết đây là vì cái gì, có lẽ là Mộ Dung huynh đang vận dụng một loại bí thuật nào đó cưỡng ép mang tu vi tăng lên.

Hắn từng chứng kiến qua sức mạnh của Thiên Đạo Chân Nguyên, cho dù có biến thái tới cỡ nào đi nữa, thì chân nguyên cảnh sơ kỳ cũng không cách nào có thể cùng với chân nguyên đỉnh phong so sánh, chứ đừng nói là cùng với Bán Thần chiến một trận.

“Mộ Dung huynh có thể làm đến một bước này, có thể thấy được thiên tư của huynh ấy cực kỳ to lớn, nhưng nếu là như vậy thì làm sao lại không có tên trên Tiềm Long bảng đâu, chẳng lẽ Mộ Dung huynh đã hơn ba mươi tuổi?”

Nhất Minh nghi hoặc không hiểu, cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, mắt thấy là vòng xoáy chuẩn bị mở ra, hắn không chút nghĩ ngợi mà lần nữa bắn vọt về phía trước.

Tên Băng Linh tộc nhìn thấy Nhất Minh mang theo sát cơ đằng đằng lao đến, bản thân cũng không khỏi hỏi thăm sức khỏe cha mẹ của tên Hỏa Linh tộc kia mấy lần, không đợi hắn suy nghĩ nhiều, bản thân quát to liền oanh ra một chưởng, sau đó liền xoay người ly khai.

Đối với tên Băng Linh tộc làm ra quyết đoán như thế này, Mộ Dung Thiên hắn cũng vô pháp ngăn chặn, cũng chỉ có thể nhàn nhạt nhìn lấy tên Linh tộc trốn đi.

Sau khi Nhất Minh chạy tới bên cạnh Mộ Dung Thiên thì cũng đã chậm, nhưng hắn cũng đã đạt được mục đích của mình, lập tức hướng về Mộ Dung Thiên nghiêm túc truyền ra thoại ngữ:

“Mộ Dung huynh, vòng xoáy chuẩn bị lần nữa mở ra, để ta hộ pháp cho huynh tiến vào bên trong.”