Những Chuyện Trong Thôn

Chương 38: Viên mãn (Hoàn)



Edit: Sakura Trang

Đến khi thi Hương kết thúc, đầu tháng chín đề bảng, tuy Mãn Mãn không phải Giải Nguyên, nhưng cũng là ngũ kinh khôi, dù là ở Dương Kinh, mười sáu tuổi ngũ kinh khôi cũng là hiếm thấy.

Tọa sư của y là thanh lưu tố phái, ở Lộc Minh yến sau khi nghe y nói tài học bản thân không vững chắc, tạm thời sẽ không cân nhắc đến kỳ thi mùa xuân mà muốn tiếp tục cầu học, cảm thấy vui mừng, thấy hài tử này thiếu niên chững chạc, không chút hấp tấp, có thể đắp thành tài, liền giúp y viết một bức thư tiến cử, đề cử y đi học ở thư viện tốt nhất gần Dương Kinh là thư viện Vũ Đồng.

Thư viện tên Vũ Đồng, tọa lạc tại giữa sườn núi Vũ Đồng, cách nhà y rất gần, cũng cách huyện thành gần, vừa có thể đi học thêm sâu, cũng có thể về nhà thường xuyên, đích xác là một lựa chọn tốt.

Từ sau khi y thi xong ngày ngày Tương Thư Diễn đều đến, hiện tại nghe nói y muốn đi thư viện Vũ Đồng học, trở về tìm ông nội khóc lóc om sòm lăn lộn cũng đòi đi học bằng được, nhìn dáng vẻ vội vàng kia của hắn, trong lòng Phụ Quốc công có chút khó chịu, chẳng qua tuy nói là vì người khác, nhưng cháu trai chịu tiến tới chính là chuyện tốt, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Sau thi Hương, An Dương và Mãn Mãn về nhà. Trong nhà đã sớm thay đổi, lớn hơn trước đây gấp đôi, trước xây ba gian phòng chính giờ lại đắp thêm ba gian, hiện tại Chử Nghĩa và An Dương ở phòng chính đông cũ, phòng tây Điền Điền ở, phòng chính mới Tảo Tảo, Bách Bách Bách, Tùng Tùng ở.

Mái đông từ một gian biến thành hai gian, theo thứ tự là chỗ ở của Mãn Mãn và An An,  chẳng qua hai người gần như không hay ở nhà, phần lớn thời gian phòng đều bỏ trống.

Việc đồng áng đã không cần An Dương và Chử Nghĩa tự làm, mướn không ít người làm, để cho bọn họ ở tại vườn cây ăn quả, cũng xây phòng riêng cho bọn họ rồi.

Chẳng qua là nhà Chử Nghĩa cũng không có thói quen để người phục vụ, trong nhà không có người hầu. Năm nay sau khi Mãn Mãn thi đậu Cử Nhân sau, có thể miễn thu thuế bốn trăm mẫu, tất cả đất trong nhà không cần đóng thuế, hơn nữa miễn trừ lao dịch binh dịch, không cần lo lắng mấy chuyện này.

Biết y mấy ngày nữa sẽ đi học ở thư viện Vũ Đồng, An Dương liền bắt đầu chuẩn bị hành lý cho Mãn Mãn. An Dương và Chử Nghĩa đều có chút cảm khái, trong chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy, Mãn Mãn cũng nên người, thậm chí đỗ Cử nhân, chưa tới mấy năm, nếu như thuận lợi, sẽ thành Tiến sĩ.

Phu phu hai người cảm thấy vui mừng lại yên lòng, cũng có chút mất mác, sau này trong nhà trừ tiền tài, sợ là không giúp được cho y cái gì, dù là tiền tài, có thể giúp cũng không nhiều nữa rồi. Chẳng qua nhi tử có tiền đồ như vậy, vẫn là tự hào nhiều hơn.

Cuộc sống đi học nhanh chóng trôi qua, lại là hai năm, năm nay tiên hoàng băng hà, tân hoàng kế vị. Lão sư ở thư viện của Mãn Mãn cảm thấy học thức của y đã đủ, tân đế kế vị chắc chắn sẽ mở khoa cử, hơn nữa tân hoàng trẻ tuổi, mới kế vị khẳng định thích người mới, Mãn Mãn không có bối cảnh nhưng có năng lực, lần này đi thi sẽ không có vấn đề, thậm chí có thể có thứ hạng không tồi, liền khích lệ y đi tham dự kỳ thi mùa xuân.

Mãn Mãn cũng cảm thấy có đạo lý, trở về nhà nói cho các cha, người nhà cũng không quá hiểu mấy điều này, tất nhiên Mãn Mãn cảm thấy có thể thì sẽ ủng hộ. Chẳng qua là không yên tâm y ở Dương Kinh một mình, An Dương liền quyết định đi cùng y, chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Mọi người đều lo lắng nhìn bụng lớn trước người y, thì ra An Dương lại mang thai, đã sáu tháng rồi!

“Không có chuyện gì đâu, tranh thủ bây giờ thân thể cha còn nhẹ, còn có thể chăm sóc Mãn Mãn, chờ Mãn Mãn thi xong cha cũng đến ngày sinh. Hai chuyện này không ảnh hưởng nhau đâu!” An Dương an ủi.

Thật ra thì Chử Nghĩa cũng không yên tâm, nhưng trong nhà có nhiều việc, mấy đứa bé còn nhỏ, dù sao cũng phải có một người lớn ở nhà, để An Dương ở nhà làm việc, không bằng đi Dương Kinh, chỉ làm chút chuyện như cơm nước, thoải mái hơn.

Thu dọn đồ đạc xong, giữa tháng giêng đi ngay thành Dương Kinh, vì để cho An Dương dễ chịu một chút, lần này là ngồi xe ngựa, hơn nữa ở trong xe lót lớp đệm thật dày. Nhưng dù như vậy, An Dương cũng không quá thoải mái, “Ư… A…” An Dương không ngừng vuốt ve thai bụng tròn vo, hi vọng hài tử động chậm một chút.

“Cha khó chịu lắm sao? Có cần dừng lại nghỉ ngơi chút không ạ!” Mãn Mãn nhìn cha tựa vào trên buồng xe không ngừng xoa bụng, có chút tự trách, mình đã lớn như vậy vẫn để cha vất vả vì mình.

Nhìn vẻ mặt y, An Dương an ủi: “Nốt lần này thôi, chờ con thi xong, cha sẽ mua cho con một gã sai vặt, thêm một đầu bếp, cũng không cần cha quan tâm nữa. Mãn Mãn của chúng ta vẫn luôn là đứa bé ngoan, biết đau lòng cha, nhưng cha cũng muốn cũng con an tâm đọc sách, không cần bận tâm vì chuyện vụn vặt mà! Yên tâm, thân thể cha con rất tốt, cũng sẽ không miễn cưỡng mình.”

Lúc này Mãn Mãn mới an tâm hơn. Cũng may đường xá không xa, Chử Nghĩa sắp xếp ổn thoả cho hai cha con liền vội về nhà. Mỗi ngày Mãn Mãn ở trong thư phòng ôn tập, thỉnh thoảng Tương Thư Diễn sẽ đến, hai người trải qua hai năm quen biết bên nhau ngược lại có không ít chuyện để nói. An Dương nhận ra điều gì đó nhưng cũng không nói gì.

Trong viện chỉ có hai cha con, An Dương lại đang mang thai, cho nên mua thức ăn đều là hai cha con cùng đi, hôm nay Tương Thư Diễn đến, thấy hai người nói chuyện ở thư phòng, An Dương liền không quấy rầy bọn họ, tư xách giỏ đi ra ngoài mua.

Lúc này An Dương đã mang thai hơn bảy tháng, cộng thêm tuổi lớn, bụng nhô cao, y không dám khinh thường, nâng bụng né người nhìn đường, chậm chậm đi về phía trước. Sân nhỏ Chử gia u tĩnh, cách chợ bán thức ăn cũng khá xa, chờ lúc An Dương đi đến nơi, đã có chút mệt rồi.

Rau đều đều bày trên đất, lúc chọn mua, An Dương không thể không ngồi xổm xuống. “A… Đại thúc, tính tiền mấy thứ này là được… Hô…”An Dương cầm giỏ thức ăn chống sau lưng từ từ đứng lên.

Tiếp theo lại đi hàng thịt mua chút thịt và xương ống, xương ống dùng để nấu canh, y và Mãn Mãn cũng có thể uống, sau đó liền trở về. Về đến nhà, An Dương nghỉ ngơi một lúc lâu mới hồi phục được sức, đi phòng bếp nấu cơm.

Chờ làm cơm xong liền kêu hai hài tử trong thư phòng ra ăn cơm. Từ bé Tương Thư Diễn đã miệng ngọt, dỗ An Dương rất yêu quý hắn, hắn cũng thích không khí hoà thuận náo nhiệt trong gia đình như Chử gia, hai năm ở thư viện không ít lần đến Chử gia chơi, tất cả lớn nhỏ trong Chử gia hắn đều thân quen, “An thúc thúc làm cơm vẫn ăn ngon như trước!”

“Ăn ngon thì cháu ăn nhiều một chút, gần đây sao không thấy cháu đến nhà thúc chơi vậy!” An Dương gắp thức ăn cho hai người bọn họ hỏi chuyện.

“Gần đây trong nhà có chút chuyện, nhưng đã xử lý xong! Thúc, cháu nhìn thân thể người không tiện, hay là cháu mang hai người trong nhà đến phụ nhé!” Tương Thư Diễn nhìn bụng của An Dương, đề nghị.

“Không cần đâu, có ta và cha là được rồi.” Mãn Mãn từ chối. Thấy y từ chối Tương Thư Diễn cũng không có nói gì nữa.

Chớp mắt đã đến mùng chín tháng hai, giúp Mãn Mãn chuẩn bị xong đồ ăn và dụng cụ, đưa Mãn Mãn vào trường thi.

Thi Hội liên tiếp trong chín ngày, Chử Nghĩa không yên tâm An Dương ở nhà một mình, liền đến cùng y, giao nhà và bọn nhỏ cho hai người Điền Thanh.

Thi Hội đi qua, Mãn Mãn mệt mỏi về đến nhà, mặc dù thuở nhỏ y có giúp trong nhà làm việc, không tính là thư sinh yếu đuối, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, nghỉ ngơi ba ngày mới bớt nhức mỏi. Thi Hội yết bảng, Mãn Mãn đứng hạng thứ mười, mười lăm tháng ba tham gia thi Điện, bây giờ đang chờ kết quả.

Mười bảy tháng ba là ngày đề bảng, vốn dán bảng lên là có thể biết kết quả, nhưng thân thể An Dương bất tiện, Mãn Mãn nói ở nhà chờ báo tin cũng được, vì vậy một nhà ba người liền ở nhà đợi. An Dương ở nhà gấp đến độ không ngừng đi lại, “Hừ… Sao người báo tin chưa đến vậy! Ai, đều do thân thể ta không bằng người!”

“Ngươi đừng đi đi lại lại nữa, ta nhìn sợ hết hồn hết vía, chờ một lát người báo tin sẽ đến, đừng có vội, nào!” Chử Nghĩa trấn an y, thật ra thì Chử Nghĩa cũng vội, tuy nói lấy thành tích thi Hội của Mãn Mãn, thế nào cũng sẽ vững vàng vào nhị Giáp, nhưng chưa có tin mừng báo đến thì trong lòng vẫn không yên tâm, nhưng được cái Chử Nghĩa ổn định hơn An Dương chút.

An Dương nghe lời của hắn, cũng cảm thấy bụng có chút không khoẻ, hài tử đá đá đánh một trận, động không ngừng, liền theo Chử Nghĩa đỡ ngồi xuống chờ, “Hô… Ta cứ thấy bồn chồn… Căn bản không tĩnh tâm được…”

Vừa nói vừa đấm sau lưng hai ngày nay đang càng thêm đau nhức. Ngồi trong chốc lát, liền lại nôn nóng nâng bụng đứng lên đi quanh.

Mãn Mãn không biết nói gì nhìn hai cha, cho dù ngày hôm qua thi Điện xong nói với bọn họ lần này có rất lớn cầm chắc có thể thi đậu, người dự thi như mình không quá lo, mà hai cha lại khẩn trương đến tột đỉnh. Tương Thư Diễn cũng muốn tới nơi này tham gia náo nhiệt, nhưng may mình đã ngăn lại, nếu không trong nhà còn loạn hơn.

Cũng may không để cho bọn họ chờ quá lâu, vừa đến giờ Thìn, người báo tin mừng đã đến, nghe hạng, là nhất Giáp Thám Hoa! Thám Hoa lang mười tám tuổi! Thám Hoa trẻ tuổi nhất từ khi Huy Triêu khai quốc tới nay! Liên tục năm sáu nhóm người đến báo tin vui, mỗi lần tới Chử Nghĩa đều cho một phong bì đỏ thẫm, người một nhà vui mừng điên rồi!

Gần đến trưa trong nhà mới dần dần an tĩnh lại, ăn cơm trưa không bao lâu, Tương Thư Diễn lại đến, hai người ở thư phòng nói chuyện rất dài, nói chung đều là Tương Thư Diễn phổ cập các hạng công việc trong triều cho Mãn Mãn, hai người Chử Nghĩa cũng không quấy nhiễu. Đến buổi chiều, An Dương cảm thấy bụng có chút căng lên, ăn chút cơm liền vội vàng lên giường nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mãn Mãn phải tham gia Truyền Lư yến*, An Dương chống người chỉnh lại y phục cho Mãn Mãn, tiễn ra ngoài cửa, nhìn xe ngựa của Mãn Mãn đi xa, liền tựa vào trên người Chử Nghĩa.

*Truyền Lư yến: tiệc trình diện, ra mắt

Hai tay nâng bụng lên, trong miệng phát ra rên rỉ khó nhịn: “A… A… Đau…”

“Muốn sinh sao?” Chử Nghĩa kinh hãi.

Muốn ôm người về, kết quả bị ngăn cản, “Không… Không được… Hô… Hài nhi xuống… Hừ…” An Dương đã bắt đầu trận đau từ hôm qua, sợ Mãn Mãn lo lắng cố nén, đến bây giờ hài tử đã vào chậu, chui vào sinh đạo rồi sao có thể ôm được nữa. “Đỡ… Hô… Đỡ ta đi về… A…”

Vừa đi vào gian trong, liền nghe tiếng kêu cao vút của An Dương: “A ——!” Cuối cùng đã vỡ ối rồi! Chờ về hẳn giường, cỡi quần ra, xem xét sinh miệng, đầu của đứa bé đã thập thò ra.

Chờ Mãn Mãn tham gia xong Truyền Lư yến về nhà, vừa vào viện liền nghe thấy có tiếng khóc của anh nhi, trong lòng giật mình, cha đã sinh rồi sao?

Đứng do dự trước phòng cha, cuối cùng vẫn gõ cửa một cái, “Cha, hài nhi trở lại, người có khỏe không!” Cót két một tiếng, cửa mở ra. Phụ thân bảo y đi vào, sau khi đi vào cha y bảo đến trước giường, “Mãn Mãn, nhìn, đây là Hỉ Hỉ, hi vọng nó có thể dính sự may mắn từ con!”

Mãn Mãn là trưởng tử trong nhà, trừ An An lúc đó y chưa ôm được, những hài tử khác y đều ôm qua, lúc này y thuần thục ôm lấy Hỉ Hỉ, hôn hôn chóp mũi của bé, người một nhà lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp.

Qua mấy ngày, Mãn Mãn chính thức được phong làm Biên Tu ở Hàn Lâm viện, chính thất phẩm. Sao đó là về thăm người thân, cả nhà mang theo Hỉ Hỉ vừa ra đời về nhà.

Cả gia đình sum họp, vui mừng ăn cơm, Chử Nghĩa và An Dương nhìn các hài tử, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.

An Dương cảm khái: Bọn nhỏ đang dần dần lớn lên, đều đi tìm cuộc sống riêng cho mình.

Mãn Mãn làm quan, An An làm việc trong tiệm, Tảo Tảo thích vũ đao lộng thương, theo sư phó nghiêm túc học nghệ, Bách Bách, Tùng Tùng cũng đang lớn dần, còn Điền Điền và Hỉ Hỉ, đều có cuộc đời rực rỡ riêng…

Đây đúng là cuộc đời viên mãn mà y vẫn đang tìm kiếm rồi!