Những Chuyện Trong Thôn

Chương 5



Edit: Sakura Trang

Không biết có phải là ảo giác hay không, từ khi tiểu tử trong bụng bị phát hiện liền một đường phát triển, lớn rất nhanh, không đến một tháng, bụng của An Dương liền nhô cao, hơn nữa vì thuận tiện làm việc, y phục của mọi người đều là kiểu áo ngắn, quần buộc đai lưng, cho nên độ cong của bụng lộ rất rõ.

Láng giềng xung quanh chúc mừng cha con Điền Thanh, mỗi lần hai cha con nói tới An Dương và đứa nhỏ trong bụng y đều vô cùng vui vẻ.

Từ lần trước bị động bào thai, Điền Thanh và Chử Nghĩa không để y xuống ruộng làm việc nữa, chỉ để cho y làm chút việc nhà, thật ra thì đối với dựng phu mà nói, những công việc này đã không coi là nhẹ, nhưng so với việc ưỡn bụng xuống ruộng làm cỏ bón phân, coi như là nhẹ nhàng rồi, An Dương cũng phân rõ nặng nhẹ, không cưỡng ép đi theo xuống ruộng.

Mỗi ngày dậy sớm làm xong bữa sáng, chờ Chử Nghĩa và cha ăn sáng xong rồi ra đồng làm việc, An Dương liền thừa dịp mặt trời không gắt đi cắt cỏ cho heo, đối với An Dương, sau khi bụng lớn không thuận tiện nhất chính là ngồi xổm xuống rồi đứng dậy, mỗi lần đều phải cẩn thận chống eo, tách hai chân ra, dạng hai đầu gối, từ ngồi xuống, mới sẽ không ép đến bụng.

Đây là có một lần nhặt đồ ép đến bụng thì Lễ thúc nói cho y, đồng thời tặng cho y bình nhũ cao, để cho y thoa lên trên bụng, tránh cho bụng lớn ra sẽ có vết rạn.

An Dương cõng gùi từ từ đứng dậy, cầm liềm, đi ra sau núi, bây giờ rau củ dại chính là thời điểm tươi non nhất, y chuẩn bị đào chút rau dại về làm nhân sủi cảo nấu cho Chử Nghĩa ăn.

Bụng lớn khom người dễ dàng bị đè ép, nên An Dương dứt khoát ngồi xuống nghiêng người cắt rau, cắt một lúc liền đứng lên đi lại, rồi lại ngồi xuống tiếp tục cắt, lặp đi lặp lại mấy lần, cũng cắt xong.

Từ từ chống eo đứng lên, hít sâu một hơi, đứa nhỏ trong bụng tựa như không vừa lòng hôm nay cha ngồi lâu như vậy, tay chân không ngừng đấm đá.

Dẫu sao tháng không lớn, đá cũng không quá khó chịu, An Dương vuốt vuốt bụng, trao đổi với đứa nhỏ: “Là cha không tốt, lần sau nhất định không để cho con khó chịu, con hãy ngoan ngoãn, cha về nhà bao sủi cảo cho con ăn được không?”

Như nghe hiểu, đấm đá dần dần dừng lại, An Dương chậm rãi đi về, nhớ lại lần đầu tiên đứa bé động ở trong bụng là buổi tối, nhè nhẹ mềm mềm, chỉ động một chút thì không động nữa, lúc đó Chử Nghĩa đang sờ bụng của An Dương, phụ thân ngốc cứ thế vui vẻ đến nửa đêm, mỗi lần nhớ tới chuyện này, An Dương không kìm được nhếch miệng lên.

Về đến nhà, băm cỏ cho heo ăn, vốn tấm thớt thái cỏ cho heo để ở dưới đất, vì để cho An Dương đang mang thai dùng dễ hơn, Chử Nghĩa liền đặt nó ở trong bếp, dựng cái bàn, đỡ cho y phải cúi người. Cầm cỏ đã thái xong đi ra sau nhà cho heo ăn, lại cho gà vịt ăn, quay lại nhà bếp An Dương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Đầu tiên pha một nồi nước cho bột mì, cho thêm chút đường, sau đó đi nhóm lửa, độ cao của bếp vừa vặn đến bụng, mỗi lần nấu cơm cũng phải cẩn thận tránh bếp cộm vào bụng.

Ngồi xuống thổi lửa, một bếp nấu chè đậu xanh, một bếp bắt đầu nấu nước, xoay người đem rau củ dại đã nhặt sạch sẽ, cọ rửa một lần, nước trong nồi sôi liền chần qua với rau củ dại, đổ nước trong nồi đi, cọ nồi thay nước mới tiếp tục đun, băm nhỏ rau củ, thái ít hành lá, rắc muối, thêm dầu, thêm chút nước tương, chia nhỏ, bao lại thả vào trong nồi, chỉ chốc lát sau liền chín.

“Ư… Tiểu nhi ngoan một chút… Ư…” An Dương đỡ bụng đang động không ngừng, vớt sủi cảo đặt ở trong mâm, sau đó tay không ngừng xoa bụng.

Mỗi lần nấu cơm cũng sẽ như vậy, bắt đầu còn tưởng rằng là hài tử có cái gì không tốt, sau đó mới biết, là lửa hơ nóng bụng, thai nhi sẽ động mạnh, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng, bây giờ thời tiết còn không coi là nóng, cũng không biết đến mùa hè sẽ ra sao đây.

Chịu đựng chuyển động trong bụng rửa sạch nồi, lại thêm chút đường vào chè đậu xanh, đun tiếp. Trong lúc đợi An Dương dùng bát múc một bát sủi cảo nhỏ ăn, rửa bát, chè đậu xanh cũng chín rồi.

Múc chè đậu xanh trong nồi vào trong hũ nhỏ, đem chè đậu xanh và sủi cảo đặt vào trong giỏ, chuẩn bị xong chén đũa, An Dương xách đi đưa cơm cho hai cha con đang lao động dưới ruộng.

Nhà cách ruộng không xa, An Dương vì an toàn mà đi từ từ, đi ngang qua thôn dân thấy cũng cười nhìn y, có người còn trêu: “Ô, An Dương, đi đưa cơm cho nhà ngươi hả?”

“U, người ta phu phu ân ái, ngươi ghen tỵ?”

“Liên quan đến ngươi không!”

Mỗi lần An Dương đều sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, tiểu tức phụ mang thai còn ngượng ngùng như vậy cũng không thấy nhiều, mọi người càng thích trêu y. Đến ruộng, đứng dưới tán cây, gọi Điền Thanh và Chử Nghĩa ăn cơm.

“Đã dặn rồi, đừng vất vả như vậy, đến trưa ta sẽ quay về cầm cơm ra, xa như vậy, ngươi tự đi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao?” Chử Nghĩa vừa đỡ y ngồi xuống vừa lải nhải, Điền Thanh cũng ở bên cạnh nói phụ theo.

“Không có chuyện gì, cũng một đoạn ngắn thôi mà, ta cũng không phải ngày ngày đều đi đưa, huynh coi như ta vận động một chút đi, Lễ thúc cũng nói mà, chỉ cần bản thân ta không cảm thấy mệt mỏi, đi lại nhiều cũng dễ sinh hơn mà!” An Dương cười yếu ớt đáp lời.

“Nói không lại ngươi, luôn có một đống đạo lý nói với ta! Thật sự không có gì khó chịu sao?” An Dương gật đầu. Cơm nước xong Điền Thanh nghỉ ngơi ở dưới tán cây, Chử Nghĩa đưa An Dương về, từ sau khi mang thai, An Dương luôn cảm thấy mệt mỏi, sau giờ trưa sẽ ngủ một giấc, sắp xếp ổn cho An Dương, Chử Nghĩa mới quay về tiếp tục làm việc.

Buổi chiều tối ăn cơm xong, An Dương ngâm chân, vì phòng ngừa trong thời kỳ mang thai bị sưng phù, Chử Nghĩa đặc biệt học xoa bóp với Lễ thúc, mỗi đêm đều xoa bóp cho y. An Dương nhếch miệng lên, một tay vuốt bụng, một tay chống giường, vì cho bụng có nhiều không gian hơn, hai chân rẽ ra, ngồi ngửa ra sau.

Bởi vì thời tiết nóng nực, trên người chỉ mặc một chiếc áo dài bạch sắc, bụng tròn vo nhô cao càng hiện rõ, dưới thân không mặc gì, cảnh tượng giữa hai chân như ẩn như hiện, Chử Nghĩa rót nước quay về nhìn thấy chính là một phong cảnh tuyệt đẹp như vậy.

Hô hấp Chử Nghĩa trở nên dồn dập, đi nhanh về phía người đang ngồi ở mép giường, một tay che bụng y, một tay đỡ bụng của y, bên tai nhẹ nhàng thổi khí: “Dương nhi, năm tháng, Hiếu thúc nói cần bắt đầu mở rộng sinh đạo, chúng ta làm đi…”

Hai người cũng đã cấm dục hơn một tháng, đều là tuổi trẻ khoẻ mạnh, chỉ thấy lỗ tai của An Dương càng ngày càng đỏ, khi y cảm nhận được vật nào đó dưới thân càng ngày càng lớn, càng ngày càng cứng rắn, đã đâm đến bụng y, cả khuôn mặt đều đỏ ửng.

“Ừm, vậy huynh nhớ chậm một chút…” Người nào đó được cho phép ôm y vào trong ngực, vật lớn dưới người đâm thẳng vào trong huyệt ngọt của An Dương, trong thai kỳ dịch thể càng bài tiết nhiều hơn, ngược lại không cần làm trơn quá nhiều.

Chử Nghĩa chỉ cảm thấy chỗ kia ấm áp bao chặt lấy thứ to lớn của mình, mà người trên người mình không nhịn được khẽ rên một tiếng, hắn thỏa mãn từ từ bắt đầu ra vào, nhưng lại khiến người trên người kia không vừa lòng, “Nhanh hơn nữa đi… Ư… Không có sao, nhanh chút nữa…”

“Cẩn tuân mệnh lệnh phu nhân!” Thật sự tăng nhanh tốc độ, “Ư…” Hai người lần nữa kết hợp, hoà làm một thể.

Nhưng dù sao cũng đang mang thai, lại làm lụng một ngày, Chử Nghĩa cũng không dám làm càn quá, chỉ một lần liền lui ra ngoài, dọn dẹp cho bảo bối đã chìm vào giấc ngủ, đi ra ngoài tự dập lửa trên người mình, ôm tức phụ ngủ.

Thời gian cứ bình yên trôi qua như vậy, đã đến tháng sáu, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, buổi sáng ngày hôm đó, Chử Nghĩa xuống ruộng làm việc, An Dương thừa dịp mặt trời không gắt, chuẩn bị đi ra bờ sông giặt y phục.

Lúc này An Dương đã có thai gần bảy tháng, bụng đã nhô rất cao, tự mình đã không thấy được dưới chân, bờ sông lại vừa ướt vừa trơn, Chử Nghĩa vốn không muốn y đi, nhưng hai cha con họ bận đầu tắp mặt tối ở dưới ruộng, tính tình An Dương lại ngang, không chịu nhìn bọn họ bận rộn mà bản thân chỉ có thể làm người rảnh rỗi, không thể làm gì khác hơn là dặn y phải hết sức cẩn thận.

Áo lót mùa hè mỏng, nên không nặng, chẳng qua là bưng chậu gỗ không thể tránh khỏi ép lên bụng, hài tử trong bụng cũng khó chịu, An Dương chỉ đành phải một tay bê chậu ở cạnh bụng, một tay xoa bụng, muốn trấn an hài tử, đáng tiếc hài tử cũng không cho y mặt mũi, một mực làm ồn.

Lúc này tay chân thai nhi đã có lực, mỗi lần dùng sức đạp một cái bụng cũng sẽ gồ ra một khối, khiến An Dương đau đến mồ hôi chảy đầy trán. Ở bên ngoài An Dương không muốn kêu thành tiếng, để cho người chê cười, chỉ chịu đựng, khó khăn lắm đi tới bờ sông, nhưng mà đi càng chậm hơn, y nghiêng người nhìn đường dưới chân, liếc mắt nhìn mới dám bước một bước, rất sợ đạp phải đá trơn ngã xuống.