Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang

Chương 10: Tìm nơi nương tựa



Nhan Bố Bố nhìn thấy Phong Sâm đang nói gì đó với nhóc, nhưng nhóc lại chẳng nghe thấy được chữ nào. Phong Sâm nhíu cặp mày xinh đẹp, hết xoa lỗ tai của nhóc rồi lại xoa nắn tay chân, cậu đang kiểm tra xem trên người nhóc có bị thương chỗ nào không.

Nhan Bố Bố cảm thấy bên đùi có thứ gì đó đang động đậy, nhóc cúi đầu nhìn, một con chuột bự nhảy xuống từ trong túi đeo chéo của nhóc.

Con chuột này rõ ràng là được mang theo ra từ trong trung tâm thời trang, nó cũng bị sóng xung kích từ vụ nổ làm cho choáng váng, xiêu xiêu quẹo quẹo bò về phía trước, hệt như một kẻ say rượu.

Phong Sâm không quan tâm đến con chuột kia, song Nhan Bố Bố lại gấp gáp chạy lên, nhóc ôm lấy một tảng đá lớn đập xuống, con chuột lập tức thăng thiên.

“Cậu đừng sợ, lũ chuột cứ giao hết cho em.” Bởi vì lỗ tai không nghe thấy gì, nên giọng nói của nhóc cực kỳ lớn.

Phong Sâm bước đến, cậu ấn vào hai huyệt đạo bên lỗ tai nhóc.

“Cậu chủ ơi, giờ chúng ta đi đâu đây ạ?”

Phong Sâm ngẫm nghĩ, nói: “Đi Quân khu hai, đến tìm người có thể giúp được chúng ta.”

“Hả?”

“Ông ấy là cấp dưới của ba tôi, vẫn chưa rút quân khỏi thành phố Hải Vân, tôi đến tìm ông ấy thử xem.”

“Sao ạ?”

Phong Sâm cũng lười giải thích, chỉ nói một chữ: “Đi.”

“Dạ.” Lần này thì Nhan Bố Bố đã nghe rõ.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, căn nhà bị ném xăng vẫn đang bốc cháy, cũng không có ai đến dập lửa, dù sao đợi đến khi bị đốt cháy rụi thì lửa cũng sẽ tự động dập tắt.

“Cậu chủ ơi, cậu nhìn kìa.” Nhan Bố Bố bỗng giật giật góc áo Phong Sâm, ra hiệu cho cậu nhìn sang bên trái.

Bên vệ đường được ánh lửa soi sáng, có mấy người mặc trang phục kỳ quái đứng đó, bọn họ đều mặc trường bào dài đến tận mu bàn chân, trong tay cầm những lá bài vẽ đầy ký tự.

Trông thấy Nhan Bố Bố nhìn sang, một người trong đó hét lớn về phía nhóc: “Tất cả những chuyện này là do ý của thần linh, là Thần đang kêu gọi chúng ta. Mau chấp hành, phục tình đi, Thần đang gọi chúng ta đến Hội thánh Andinga.”

“Đừng có nhìn.” Phong Sâm kéo đầu Nhan Bố Bố nhìn sang chỗ khác, giữ chặt đầu nhóc không cho ngoái đầu nhìn lại mà đi tiếp về trước.

Nhan Bố Bố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu chủ ơi, Hội thánh Andinga là gì vậy ạ?”

Hai mắt Phong Sâm nhìn thẳng về trước: “Hội thánh Andinga là một tà giáo.”

“Tà giáo là cái gì?”

“Là một tôn giáo cực kỳ gian ác.”

“Gian ác là gì ạ?”

Phong Sâm chỉ có thể dùng lại lời nói của ba mình để giải thích cho nhóc: “Tây Liên Quân và Đông Liên Quân chỉ là đối thủ của nhau, song Hội thánh Andinga lại là kẻ thù của cả hai phe. Trong Hội thánh Andinga toàn là những phần tử phản nhân loại, vừa tàn bạo vừa điên cuồng.”

Nhan Bố Bố do dự nói: “Phản nhân loại…”

“Đông Liên Quân là Binunu, Tây Liên Quân là Sasaka, còn Hội thánh Andinga chính là phù thủy bóng tối.”

“Em hiểu rồi.”

Nhan Bố Bố im lặng một lát lại nói: “Vậy mấy người khi nãy là phù thủy bóng tối sao ạ?”

“Không phải, bọn họ chỉ là những tín đồ cuồng nhiệt thôi.”

Nhan Bố Bố chẳng hiểu ra làm sao, nhóc lẩm bẩm: “Thế mà lại có người thích phù thủy bóng tối…”

Người Phong Sâm muốn tìm tên là An Cách Sâm, trên danh nghĩa thì là thượng úy của Tây Liên Quân, còn thực tế anh ta là một quân cờ được Đông Liên Quân cài vào trong quân doanh của Tây Liên Quân.

Sở dĩ cậu có thể biết được những chuyện là vì trong một lần ba cậu là Phong Tại Bình bí mật hẹn gặp An Cách Sâm đã bị cậu bắt gặp.

Liên Bang Earhart được thành lập từ năm quốc gia thành viên trong Liên Minh, hai quốc gia lớn nhất gia nhập liên minh vẫn luôn nắm chặt quyền điều binh trong tay, phân chia thành hai thế lực ở hai đầu đông tây, được xưng là Đông Liên Quân và Tây Liên Quân.

Hai bên Đông Tây Liên Quân không ngừng bành trướng thế lực của mình, cũng từng xảy ra xung đột vũ trang, đưa Liên Bang đến bên bờ vực tan rã. Về sau hai bên ký kết thỏa thuận ngừng chiến, bảy thành phố lớn quan trọng cũng được chia đều cho đôi bên cầm quyền, riêng ở thành phố Hải Vân, hai bên đều có quân đội đóng quân ở đây, kiềm chế lẫn nhau.

Trong lúc diễn ra cuộc tranh cử chức Tổng Thống, có lẽ hai quân Đông Tây đã ngầm thỏa thuận một ít điều kiện với nhau, sau đó Đông Liên Quân đã tạm thời rút quân khỏi thành phố Hải Vân.

Nhưng rút quân trong bao lâu thì không ai biết rõ, ít nhất thì trong thời gian Tổng thống mới lên nhậm chức cũng sẽ không quay trở lại.

Trước khi động đất xảy ra, bề ngoài hai quân Đông Tây luôn giữ vẻ khách khí với nhau, tuân thủ nghiêm ngặt các quy định đã đặt ra. Vậy nên đây cũng là lý do mà sau khi Đông Liên Quân đã rút quân khỏi thành phố Hải Vân mà Phong Tại Bình vẫn có thể hoãn thời gian dọn nhà lại.

Nhưng ai biết sau khi trận động đất xảy ra, dưới tình huống không có bất kỳ thứ gì có thể kiềm chế, hai quân nhất định sẽ xé rách tấm màn che mặt mỏng manh đó, bắt đầu tranh đấu không chút kiêng dè nào.

Trong thành đâu đâu cũng có người của Tây Liên Quân, bây giờ Phong Sâm chỉ có thể đi tìm An Cách Sâm, để anh ta giúp cậu và Nhan Bố Bố tìm chỗ tránh nạn.

Cậu không thể ngang nhiên đến chỗ Tây Liên Quân nghe ngóng tung tích của An Cách Sâm, nhưng An Cách Sâm là thượng úy ở Quân khu hai, nếu như ông ta còn sống, thì chắc có thể gặp được ông ta ở gần Quân khu hai.

Quân khu hai cách đây cũng không xa, chỉ đi qua vài con phố đã tới.

Tường vây cao ngất trong quá khứ đã biến mất, có thể nhìn trọn hết toàn cảnh quân khu, mặc dù có nhiều tòa nhà đã bị sụp đổ, nhưng trên nền đất trống trải cũng được dựng lên rất nhiều lều trại, binh sĩ qua lại liên tục.

Thừa dịp trời tối đen, hai người mò mẫm đến gần doanh trại, ngồi xổm núp dưới bóng một túp lều.

Mới đầu Nhan Bố Bố còn thấy rất căng thẳng, ngồi im còn chẳng dám thở mạnh. Nhưng quá trình chờ người này quá mức nhàm chán, nhóc rốt cuộc không kiên trì nổi, cầm một cục đá trong tay tự chơi, một mình sắm liền mấy vai, dùng giọng thở thì thầm những câu thoại trong phim hoạt hình.

Phong Sâm cũng không để ý đến nhóc, nhưng khi mấy viên đá chạm vào nhau phát ra tiếng vang khe khẽ, cậu sẽ quay đầu lại nhìn nhóc một cái. Nhan Bố Bố lập tức im lặng bất động, chờ đến khi Phong Sâm quay đầu đi, nhóc lại tiếp tục vân vê mấy hòn đá tự chơi.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Phong Sâm bỗng nhiên căng cứng cả người, cậu nhìn chằm chằm vào một người mới vừa bước ra từ giữa đám lều trại.

Nhan Bố Bố cảm nhận được không khí không giống bình thường, nhóc lập tức thả viên đá xuống, cũng không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào chỗ kia.

Đó là một người đàn ông mặc quân phục, anh ta đứng ngoài lều châm một điếu thuốc, nhìn ngó hai bên một lát, tiếp đó rời khỏi doanh trại từ một hướng khác, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

“Đi.”

Phong Sâm cong eo chạy về trước, Nhan Bố Bố học theo động tác của cậu chạy ra khỏi doanh trại, cùng chạy về hướng người đàn ông đã biến mất.

“Đó là người chúng ta muốn tìm sao ạ?” Rời khỏi doanh trại, Nhan Bố Bố lập tức bị Phong Sâm xách theo chạy.

“Là anh ta.”

“Thế mình mau đuổi theo…”

Một chân Nhan Bố Bố bất ngờ bước hụt vào một khe nứt trên đường, cơ thể nhóc vừa ngã chúi về trước, Phong Sâm đã đưa tay chộp lấy cổ áo nhấc nhóc lên giữa không trung.

Phong Sâm cũng không thả nhóc xuống, dứt khoát khiêng nhóc lên vai mình, hệt như vác một bao gạo chạy về phía trước.

“Ậu, hủ, mau, mau, đuổi theo, ông ta.” Đầu Nhan Bố Bố bị dốc xuống, xóc nảy liên tục, nhưng nhóc vẫn ráng nói cho xong câu nói dở khi nãy.

Vừa chạy, trong lòng Phong Sâm vừa cảm thấy kinh ngạc.

Cậu vẫn luôn tham gia các khóa huấn luyện quân sự, cũng nhớ rất rõ các số liệu được ghi chép trong mục chạy vác đồ nặng của mình. Nhan Bố Bố cũng phải nặng tầm trên dưới 20kg, nếu thế thì lẽ ra cậu không nên có cảm giác nhẹ bẫng như vậy.

Nhưng hiện tại cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cậu đã nhìn thấy An Cách Sâm ở phía trước.

Phía xa xa An Cách Sâm đứng giữa một đống đổ nát, xung quanh không có đèn chiếu sáng, chỉ có điếu thuốc ngậm trên môi thi thoảng lại sáng lên, phác họa ra một bóng lưng mơ hồ.

Phong Sâm không dám lớn tiếng kêu, cậu yên lặng đuổi theo ở phía sau, nhìn An Cách Sâm bước đến một chỗ gò đất, nhìn qua nhìn lại hai bên như đang chờ đợi ai đó đến.

Mé bên phải có một chiếc xe hơi chạy tới, đèn xe sáng ngời chiếu rõ quang cảnh xung quanh người An Cách Sâm. Phong Sâm không tiến đến gần hơn nữa, cậu cảnh giác dừng lại.

Đó là loại xe dạng bánh xích bay lơ lửng giữa không trung, sau khi dừng lại trước mặt An Cách Sâm, có mấy người từ trên xe bước xuống, cực kỳ quen thuộc chào hỏi với anh ta.

Cầm đầu là một người đàn ông mặc vest da không tay, để râu quai nón, hai cánh tay trần lộ ra bên ngoài rất rắn chắc, bên tay trái có một mảng hình xăm lớn, tay phải lại được gắn một cánh tay người máy, dưới ánh đèn xe phản chiếu ra ánh sáng sắc lạnh.

Đằng sau gã là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc quần áo màu đen bó sát để lộ đường cong cơ thể, cực kỳ nóng bỏng. Trên má trái cô nàng có đeo một cái mặt nạ bằng bạc, phía má phải lộ ra ngoài lại cực kỳ xinh đẹp.

Trong lòng Phong Sâm hơi động, cảm thấy hai người này có hơi quen mắt, cậu tiếp tục khiêng Nhan Bố Bố trên vai, im lặng trốn vào sau một khối đá lớn, dựa vào khe hở ở giữa quan sát tình huống bên ngoài.

Thật ra Nhan Bố Bố thấy rất khó chịu.

Nhóc bị treo ngược suốt đoạn đường chạy đến đây, bao nhiêu máu trong người đổ dồn lên não, đầu cũng to phình lên, phần bụng cấn vào bả vai Phong Sâm, cứ nhấp nhô rất khó chịu. Nhưng nhìn thấy Phong Sâm đứng bất động, nhóc cũng cố nhịn không phát ra tiếng, cứ tiếp tục treo ngược như thế.

“… An Cách Sâm, bạn của tôi.”

“Phó tế Sở, đã lâu không gặp.”

Cuộc nói chuyện ở cách đó không xa truyền đến rất rõ ràng.

Người đàn ông có cánh tay người máy ôm lấy An Cách Sâm, gã vỗ vai ông ta nói: “Mấy ngày vừa rồi trải qua thế nào?”

“Haizz, đừng nói nữa, mẹ kiếp xem chút nữa tôi đã bị đè chết dưới đống gạch đá đó rồi.” An Cách Sâm lùi về sau một bước, tay phải ấn lên chỗ ngực trái, thực hiện một động tác kỳ lạ, giọng điệu cũng thay đổi mang theo sự thành kính trang nghiêm: “Phó tế Sở, Giám mục không có việc gì chứ?”

Người đàn ông có cánh tay máy cũng đặt tay phải lên trên ngực trái: “Giám mục rất khỏe mạnh, ngài còn bảo tôi truyền lời cho cậu, hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, Thánh Điện lúc nào cũng luôn chào mừng cậu quay về.”

Giọng nói của An Cách Sâm kích động hơn hẳn: “Cảm ơn Giám mục đã yêu quý, dù cho máu chảy đầu rơi thuộc hạ cũng sẽ không chối từ, cầu mong ánh sáng của thần Horace sẽ chiếu rọi đất trời.”

Phong Sâm vừa nghe đến đây, trái tim cậu như chìm xuống vực sâu.

Thần Horace chính là vị thần mà Hội Thánh Andinga thờ phụng, hóa ta An Cách Sâm ngoại trừ là quân cờ được Đông Liên Quân cài vào Tây Liên Quân ra, thì ông ta còn có một thân phận bí ẩn khác nữa, đó là thành viên của Hội Thánh Andinga.

Bây giờ khi nhìn người đàn ông có cánh tay người máy và người phụ nữ kia, cộng thêm tư liệu liên quan đến Hội Thánh Andinga cậu đã được xem trong các kỳ huấn luyện, thông tin của bọn họ ngay lập tức hiện lên trong đầu Phong Sâm.

Sở Thạch: Là một trong các phó tế của Hội Thánh Andinga, 36 tuổi, cao 1m98, nặng 96kg. Từng là một quan thượng tá của Đông Liên Quân đóng quân tại thành phố Thấm Nhai. Số liệu đo được lúc còn trong quân ngũ là: Lực nhảy vọt tức thời đạt 359SJ, tốc độ sức mạnh là 50KS. Sau này do thân phận bị bại lộ nên đã đào vong khỏi quân đội, mất một cánh tay phải trong quá trình bị truy bắt, được lắp một cánh tay người máy giả.

Sở Thạch là một tên tàn bạo hiếu chiến, đã tổ chức và tham gia rất nhiều cuộc thảm sát tôn giáo, khiến cho 4000 dân thường và 800 binh lính hai quân Đông Tây bỏ mạng, là một thành viên nòng cốt của Hội Thánh Andinga.

A Đái: Thân phận và tuổi tác không rõ, lực công kích không có số liệu cụ thể, dự đoán lực nhảy vọt tức thời đạt 280SJ, tốc độ sức mạnh là 26KS. Đặc điểm nhận dạng: bên má trái có đeo mặt nạ bằng bạc. Hoàn toàn phục tùng mọi mệnh lệnh của Sở Thạch, tham dự vào một số cuộc thảm sát tôn giáo, là cánh tay đắc lực của Sở Thạch.

Nhan Bố Bố vẫn luôn bị treo ngược như thế, mặt nhóc dán sát vào ngực Phong Sâm, cảm nhận nhịp tim của cậu dần tăng nhanh, nhóc vươn tay kề sát vào ngực cậu, vỗ về như trấn an.

Lúc này Phong Sâm mới nhớ ra nhóc con vẫn còn bị treo trên vai mình, vội vàng cúi người đặt nhóc xuống đất.

“Suỵt!” Phong Sâm ra hiệu im lặng chỉ về phía trước.

Nhan Bố Bố gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Song Phong Sâm không quá yên tâm, sợ nhóc không phân biệt nặng nhẹ mà lên tiếng hỏi này hỏi nọ, cậu dứt khoát đặt nhóc lên trước tảng đá lớn, hai người một trước một sau yên lặng nhòm qua khe hở quan sát tình hình đằng trước.

“Tìm được món đồ đó chưa?” Sở Thạch hỏi An Cách Sâm.

An Cách Sâm phiền muộn đáp: “Lúc động đất vừa kết thúc, tôi bị một số chuyện kéo chân, chỉ phái Tây Liên Quân đến nhà của Phong Tại Bình tìm kiếm trước, nhưng bọn họ đã lật tung đống đổ nát lên vẫn không thể tìm thấy món đồ đó.”

Sở Thạch dùng cánh tay người máy vuốt cằm: “Căn cứ vào thông tin tôi tra được, món đồ ắt hẳn nằm ngay trong phòng của căn nhà đó, Phong Tại Bình không yên tâm giao cho bất cứ ai khác, ông ta sẽ tự mình bảo quản nó.”

An Cách Sâm nhíu mày nghĩ một lát: “Đúng rồi, còn có một việc, nhân viên bảo vệ của khu biệt thự nói rằng cậu chủ nhà họ Phong đã quay về, nhưng mà binh lính Tây Liên Quân được phái đi báo cáo không gặp được cậu ta, đồng thời còn có một đứa trẻ là con của người hầu trong nhà cũng mất tích theo.”

“Cậu chủ nhà họ Phong trở về sau động đất sao?”

“Phải, sau động đất ba tiếng.”