Chưa thấy người mà ngoài rèm đã vang lên tiếng nói: Các vị tỷ tỷ tới sớm vậy. Thụy Châu cười nhạt: Đây là Ngưng Tố Mỹ nhân. Ta đỡ trán nhìn nàng, nàng lắc lư thân mình hành lễ, sau đó đi tới trước mặt Cát Quý tần, õng ẹo nói: Cát nương nương đi trước mà không báo cho tần thiếp, khiến tần thiếp thất lễ trước Quý phi nương nương. Cát Quý tần không vui, đứng dậy: Muội muội ngồi đây.
Một Mỹ nhân nhỏ bé, nhưng lại ngang nhiên ngồi vào vị trí tòng nhị phẩm. Các cung phi dưới điện đứng dậy hạ phúc lễ, Thục phi là người khéo ăn nói, nói những lời nịnh hót, mọi người đều hưởng ứng. Thụy Châu phân phát đáp lễ xuống dưới, đến lượt Ngưng Tố Mỹ nhân, Thụy Châu cầm đáp lễ của tòng nhị phẩm ngần ngừ, ta nhìn từ trên cao thấy thú vị, chắc Thụy Châu không biết có nên trao lễ hay không, Tương phi muốn nói lại thôi, mọi người nhìn ta, ta lại uống một ngụm yến sào, lễ nghĩa này, chỉ khi đánh vào mặt mới biết đau.
Tiểu tỳ của Ngưng Tố Mỹ Nhân nói một cách ngạo mạn: Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Quý phi nương nương tiếc phần đáp lễ này.
Đông Hải từ lâu đã có truyền thuyết về nước mắt giao nhân, phần đáp lễ này của ta chính là giao bạch châu quý giá nhất của Đông Hải, ba năm mới có một lần, ta còn chưa kịp dùng, mà phải tiêu pha cho người khác, thật sự đau lòng. Ta chỉ nói một câu: Giao bạch quý giá, người đứng đầu một cung mới xứng đáng có được.
Đêm khuya đèn nến tắt, ta sắp xếp tỉ mỉ lại lời nói của cung nhân, Hoài Cẩn Quý Phi bệnh nặng, Lệ phi điên cuồng, Hoàng quý phi dời về Phiên Dương hành cung, chỉ còn Ngưng Tố Mỹ Nhân được sủng ái.
Không sao, để nàng ta tiếp tục kiêu ngạo một chút, vì cuối cùng nàng ta cũng bị giải quyết.
Cuối tháng hai năm đầu tiên hồi cung, lễ nghi của Quý phi kết thúc, chiếu dụ rằng: Tuân theo ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, Đồng Phi Bạch thị tính tình nhu thuận, có công cầu phúc cho quốc gia, vì bệnh nặng mà cư trú nơi ngoại thế nhiều năm, nay phong làm Quý phi.
Tháng ba năm đầu tiên hồi cung, ta đến Phiên Dương hành cung thăm Hoàng quý phi, nàng luôn không để ý đến ta, suốt ngày ngẩn ngơ nhìn bức tranh Cửu Thiên Thần Nữ. Có tin đồn Hoàng quý phi thích nữ sắc, không biết thật giả thế nào, trước khi đi nàng tặng ta một ly trà xuân, ta còn muốn hỏi thêm điều khác, nàng chỉ cười cho qua chuyện.
Giữa tháng ba năm đầu tiên trở về cung, việc nắm giữ Phượng Ấn đối với ta như cầm khoai lang nóng, khi còn nhỏ thấy cô mẫu gả vào thế gia, để xứng đáng với danh hiệu "Đại phu nhân", cô mẫu còn trẻ đã sớm bạc đầu. Khi đó ta nghĩ rằng mình nhất định không vào cửa thế gia, tình nguyện sống một đời bình thường, chứ không chịu nổi khổ nơi thế trạch*. Không ngờ ta lại đi ngược ý muốn, trở thành Quý phi của Văn Chu, người trên vạn người.
*Thế gia: Nhà quyền quý, dòng dõi: thế gia vọng tộc
Tháng tư năm đầu tiên trở về cung, rõ ràng là thời tiết rất tốt, nhưng ta lại mệt mỏi vô cùng, ra khỏi cửa điện thấy Thụy Châu ngồi dưới đất ăn quả, ta tiến lên gõ nhẹ vào đầu nàng, Tương Tư bưng bồn đến, cười nói: Thụy Châu cô nương rất thích ăn quả, hôm nay đã là quả thứ ba rồi. Thụy Châu ăn rất nhanh, không lâu sau chỉ còn lại hạt, nàng cười tươi tắn chôn hạt dưới gốc cây, miệng lẩm bẩm rằng sang năm sẽ ăn quả mới. Ta thấy nàng như vậy đáng yêu vô cùng, Tương Tư chạm vào vạt áo ta, thấp giọng nói: "Thư từ Lạc Dương đến." Trong thư ghi: Vụ án Nam Công phủ do tàn dư của Trường Tôn gia gây ra, trong vụ án Bắc Sơn Tự có một người thuộc Trường Tô gia, hai vụ án liên kết với nhau.
Giữa tháng tư năm đầu tiên trở về cung, ta sắp xếp các bản chép tay trong thư phòng, Thánh thượng thích nhất bản chép tay của Vương thị, tìm kiếm rất lâu mới có được vài bản. Đại thái giám truyền lời, Thánh thượng mời nương nương vào Thượng Thư Phòng, Hoàng thượng và đại nhân đang ở nhã thất.
Ta còn đang nghĩ đại nhân nào, Hoàng thượng thấy ta đến, ngài ra vẻ bí ẩn chỉ về phía đại nhân, Ngài nói: Đây là Lạc Dương Quận Vương. Ta tiến lên nhìn, người đó quay lại cười và chắp tay thi lễ, ta ngỡ ngàng, người đó rõ ràng là Cư Nguyên Quân. Nhưng vừa rồi người cúi chào lại nói: "Thần là Phó Các, gặp qua Quý phi nương nương."