Nhung Mã Hồng Trang

Chương 15



Thấy ta sắp co cẳng lo chuyện chính sự, Sở Nông Ngọc vội vàng giục Vương ma ma: “Nhũ mẫu, nửa đêm nhiều sương, mau mặc áo choàng lớn cho Trắc phi, gói ít bánh vạn thọ và sữa trong nhà bếp cho muội ấy.”

“Không cần, không cần, trong cung có người sẽ lo việc ăn uống —” Ta cầm lấy áo choàng lớn trong tay Vương Ma Ma, loạn xạ khoác lên người, cưỡi ngựa phi điên cuồng đến hoàng cung.

Quách Uẩn đang dùng bữa tối thì ta lại vội vàng xông tới: “Thần có chuyện muốn bẩm báo.”

Ly Châu thấy dáng vẻ như vậy của ta, vội vàng ra lệnh cho cung nhân bày thêm bộ bát đũa: “Chắc người vẫn chưa dùng bữa?”

“Ta mạn phép ăn trước, sau đó sẽ nói với người.” Hôm nay ta bận cả ngày, quả thật là rất đói. Ta gắp bảy, tám viên thịt cua cho vào miệng nhai, rồi sau đó ta tùy tiện cầm lấy một cái bát ở trên bàn, ta rót liên tiếp ba bát trà uống vào bụng, mới cảm thấy bản thân như được sống lại.

Ly Châu có chút lúng túng muốn nói gì đó nhưng lại dừng, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở ta: “Cái bát này, chủ tử vừa mới dùng qua.”

Sau đó ta mới phát hiện trên vành của cái bát vàng có một lớp son nhẹ, và ta liếc nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Quách Uẩn, lật tay cầm lấy cái bát đặt vào lòng mình.

“Đôi môi cô cô không điểm vẫn hồng hào, dùng thêm chút son thì lại thừa ra. Cái bát này thấm vào hương khí của người đã xem là có phúc ba đời. Ta nhìn thấy nó hoan hỉ như vậy nên không khách khí mà thẳng tay cất đi.”



“Lẻo mồm lẻo mép.” Quách Uẩn bật cười, phất tay ra hiệu cho Ly Châu đừng nói.

Nhìn xem, chỉ cần ta mặt dày một chút, không những có thể hóa giải được sự gượng gạo, còn có thể ‘được không’ cái bát.

Sau khi ăn uống no say, ta dâng lên cho Quách Uẩn ba loại quân lương, Quách Uẩn mắt sáng lên, lập tức bắt tay vào viết thánh chỉ để cưỡng chế các nơi trồng loại quân lương này.

Sau đó người hạ bút xuống: “Kiều Kiều, vẫn còn một việc cần ngươi giải quyết.”

Ta thầm nghĩ chuyện gì còn xảy ra nữa. Trưng binh đã bắt đầu, quân phí Quách Uẩn tự mình giải quyết, quân lương cũng kiếm được từ chỗ ngoại bang.

“Chuyện về dưỡng mã địa cần phải giải quyết.” Đã gần nửa đêm, Ly Châu cũng lui ra ngoài, Quách Uẩn cũng mệt mỏi, chống cằm nhìn ta.

Ta vừa nhớ ra một điều khủng khiếp.

Nam triều thua dưới Bắc triều, ngoài việc triều chính hỗn loạn, Chủ Chiến phái, Chủ Hòa phái cấu xé lẫn nhau, và ngoài việc Hoàng đế bất tài, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng khác, chính là Nam triều chúng ta không sản xuất chiến mã.

Nếu chúng ta không giải quyết xong vấn đề dưỡng mã địa, chả lẽ chúng ta phải giao đấu với Tây Lăng Tử trên một con lừa sao?

“Ta định dụng binh với Phù Yết.” Giọng nói của Quách Uẩn vang lên: “Ngươi nghĩ như thế nào?”

“Thần là con dao sắc bén nhất trong tay người, người chỉ chỗ nào thần đánh chỗ đó.” Ta lập tức đồng ý khai chiến.

Phù Yết ở phía tây bắc Nam quốc, phía tây nam Bắc quốc, nó không nhỏ hơn so với Nam quốc bao nhiêu, có một đồng cỏ rộng lớn trong lãnh thổ có thể được dùng làm dưỡng mã địa, nó còn sản xuất các loại khoáng thạch khác nhau. Là một dân tộc nửa du mục nửa canh địa, dân Phù Yết lại có kỹ thuật luyện lạnh, loại kỹ thuật này có thể rèn đúc ra thiết giáp cùng vũ khí, độ cứng cáp cao, mặt ngoài còn nhẵn bóng.

Muốn nuôi dưỡng chiến mã, trước hết trại ngựa phải bao la, phải có đồng cỏ rộng lớn để ngựa có nơi sinh trưởng và sinh sản; thứ hai phải nuôi ngựa đực trưởng thành có thể lực tốt, ngựa cái không thể dùng làm chiến mã, vì sẽ có thời kì động dục; cuối cùng, để nuôi chiến mã trưởng thành cần khí hậu tương đối rét lạnh.



Vừa hay, Phù Yết lại là một nơi rất thích hợp.

Đội quân tinh nhuệ của Phù Yết được gọi là đội quân Long Tước. Binh lính đều cưỡi trên những con ngựa tốt và được trang bị áo giáp dày. Không một mũi tên hay gươm sắc nào có thể xuyên thủng họ. Họ cũng dùng móc và dây sắt tốt để buộc chặt người vào ngựa. Kỵ binh dù có chết trên lưng ngựa, cũng sẽ không rơi xuống.

Chỉ là loại Trọng kỵ binh này, lại có một nhược điểm trí mạng.

Ta nhếch môi, đối mắt rồi cười với Quách Uẩn.

Hai người chúng ta đều nghĩ đến cách mà kiếp trước Tây Lăng Tử đánh bại Phù Yết.

Hoàng cung Bắc quốc.

Đông Cung trang trí hoa lệ, phiêu đãng mùi hương của hoa quả lúc có lúc không, cái eo thẳng tắp của Tây Lăng Tử ngồi lên chiếc giường mỹ nhân, tay phải nhấc chiếc bình lên, đổ vào chậu Hải Đường đỏ chói đặt trên bàn. Một thanh niên vóc người thon dài, gương mặt tuấn mỹ, biểu cảm điềm tĩnh đi đến, phất phất tay cho nhóm cung nhân lui ra, rồi ngồi xuống đối diện Tây Lăng Tử, con ngươi đen như mực cũng không nháy mà nhìn chằm vào nàng ta: “Điện hạ.”

Tây Lăng Tử không để ý tới hắn, đôi mắt như lưu ly chỉ chăm chăm vào chậu hoa Hải Đường trước mắt, nhìn nàng như là một pho tượng được điêu khắc.

“Điện hạ, sao không thấy A Thuận nô tỳ bên cạnh người vậy?” Thanh niên này nhìn qua có vẻ là một người không giỏi ăn nói, Tây Lăng Tử không để ý tới hắn, hắn có chút xấu hổ, rất nhanh lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn quanh một vòng, mở miệng hỏi Tây Lăng Tử.

“Chết rồi.” Ánh mắt của Tây Lăng Tử cuối cùng cũng rời khỏi chậu hoa Hải Đường kia.

Thanh niên có vẻ giật cả mình: “A Thuận là người của điện hạ, ai lại có gan dám giết nàng ta chứ?”

“Trắc Phi của Tĩnh Vương ở Nam triều.” Tây Lăng Tử trả lời thanh niên, nhưng lại không biết đã nghĩ đến gì, đột nhiên lộ ra một nụ cười.



Nàng ta ngày thường vốn là tinh xảo, nụ cười lại sạch sẽ như hết thảy bụi bặm trên thế gian này đều không bám lên được, thanh niên mặc y phục đen kia hiển nhiên là nhìn quen với mọi loại sắc đẹp, nhưng lúc này lại lộ ra một sự si mê đối với Tây Lăng Tử.

Sau đó Tây Lăng Tử rốt cuộc cũng không để ý hắn, thanh niên kia cũng không có lý do gì mà ở lại, cáo từ lui khỏi Đông cung.

Đợi sau khi thanh niên kia lui ra khỏi Đông cung, tấm bình phong sau lưng Tây Lăng Tử một thiếu nữ bước đến, nàng mặc dù tướng mạo không bằng Tây Lăng Tử, nhưng khuôn mặt trứng vịt, sống mũi cao, đôi mắt quả hạnh long lanh nước, giữa hàng lông mi có nốt ruồi son, làn da trắng nõn, khóe miệng có lúm đồng tiền không quá sâu, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.

Nàng mở miệng cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở Tây Lăng Tử: “Tỷ tỷ, trong tương lai Nguyên Kính có thể sẽ là hầu quân của tỷ, dù thế nào đi nữa, cũng nên giữ chút mặt mũi cho hắn.”

Tây Lăng Tử lại đứng bật dậy, từng bước một đến gần chỗ cô nương tuổi tác như một thiếu nữ kia, thấy thiếu nữ sợ hãi đến run chân, đến khi tựa vào hẳn vào tấm bình phong, cố gắng chống đỡ để bản thân không té ngã, trong mắt nàng lướt qua một ánh nhìn trào phúng: “Tây Lăng Anh Ỷ, đừng quên thân phận của ngươi.”

Trong đôi mắt quả hạnh của Tây Lăng Anh Ỷ toàn là nước mắt, cắn răng không để nước mắt rơi xuống, loạn xạ nhận lời với tỷ tỷ của mình, thấy được Tây Lăng Tử không có ý giáng tội, nàng vội vàng lo lắng hành lễ, rồi hấp tấp rời khỏi tẩm cung của Tây Lăng Tử, như kiểu đằng sau có quái vật đuổi theo mình vậy.

Tây Lăng tử ngồi trở lại trên giường, tiện tay hái lấy một nhúm cánh hoa Hải Đường, trên bàn ghép lại một chữ “Kiều”, nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó dùng tay áo quẹt xuống mặt bàn, cánh hoa bay tán loạn, nàng thần sắc lạnh lùng, không thể phân là vui hay phẫn.

Một tỳ nữ bò xuống trên chiếc thảm quý nhặt lấy từng cánh hoa Hải Đường, một tỳ nữ khác thì tiến lên, chân tay rón rén dự định dời chậu hoa Hải Đường đi, nhưng vừa chạm tay lên trên chậu hoa, liền cảm giác như bị bỏng mà muốn thét lên, thế nhưng nàng ta không dám lên tiếng, chỉ là khuôn mặt nhíu chặt lại, hai tay run rẩy mà xách chậu hoa rồi lui xuống.