Nhung Mã Hồng Trang

Chương 18



“Nếu chúng ta đánh xuống phía nam, yêu cầu đối với lương thảo cũng rất cao, phía bắc lạnh nghèo, hơn nữa thời tiết đang gần vào đông, nếu lúc này thảo phạt Nam quốc, e rằng sẽ đào rỗng tài nguyên.” Người nọ đang đứng dưới góc độ lương thực tòng quân để nói chuyện.

“Mặc dù một số người dân trong nước làm nghề nông nhưng hầu hết vẫn sống bằng đồng cỏ và nguồn nước, ngay cả khi đánh bại Nam triều, chúng ta cũng không quen thuộc với khí hậu của Nam Quốc.” Đây là đứng dưới góc độ ý nghĩa thực tế của việc chiếm đóng Nam triều để nói.

“Địa vị của nữ tử Nam triều không cao bằng chúng ta, ta không tin một nữ nhân thiếu hiểu biết như Quách Uẩn có thể gây nên sóng gió gì. Hay là, Hoàng thái nữ điện hạ bách chiến bách thắng và thiên hạ để nhất Chỉ huy sứ Kỵ binh – Nguyên Kính đại nhân không thể đánh lại đám nữ nhân ngu ngốc kia của Nam quốc?” Đây là chuyển sang chiêu kích tướng.

Nguyên Kính từ nhỏ lớn lên trong quân doanh nên không quá giỏi trong việc ăn nói, chẳng mấy chốc đã bị những lời nói đanh thép của văn thần phái Chủ hoà đánh bại liên tục, hắn ta liếc nhìn thoáng qua Tây Lăng Tử giống như đang cầu cứu, nhưng rồi lại phát hiện Tây Lăng Tử đang rũ mắt xuống, không nói gì.

Mọi người tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng Hoàng đế Bắc triều giải quyết dứt khoát: “Nước ta vừa mới trải qua một trận chiến, Nam quốc cũng có thành ý cầu hoà, không nên động đao binh một lần nữa. Đương nhiên, con người Nam quốc xảo trá, không thể không đề phòng, trẫm quyết định phái phó chỉ huy sứ Nguyên thị, Nguyên Tịch đến gần biên giới Nam quốc để trấn thủ.”

Lần này ngay cả miệng Nguyên Kính cũng bị chặn lại, Nguyên Tịch là đệ đệ ruột của hắn ta, là phó tướng của Kỵ binh Nguyên thị, hắn ta tuyệt đối không thể phá vỡ bệ đỡ của đệ đệ mình ở trên triều đình.

Tây Lăng Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với phụ thân mình một lúc lâu, trong ánh mắt ông ta tràn ngập sự nghi ngờ, nàng ta có thể nhìn thấy rõ.



Khi một con sói đầu đàn bắt đầu nhằm vào những con sói trưởng thành khác trong đàn, chính nó đã cho thấy dấu hiệu của sự già cả.

Người cầm quyền cũng vậy, Đế vương vừa hy vọng người kế vị của mình cực kỳ xuất sắc để có thể chăm lo giang sơn xã tắc, cơ nghiệp của tổ tiên, nhưng đồng thời cũng không muốn người kế vị quá chói mắt, điều này sẽ khiến các quan đại thần dựa vào, tạo ra uy hiếp với mình.

Quân nghi thần, phụ nghi tử, thực sự là một trò hay. Tây Lăng Tử nghĩ.

Trước mặt nàng ta, Hoàng đế bãi giá trở về hậu cung nghỉ ngơi; ở phía sau nàng ta, các triều thần, bao gồm cả Nguyên Kính cũng đều nối đuôi nhau rời đi.

Chỉ có một mình nàng ta đứng trong kim điện, cô đơn lẻ bóng.

Tây Lăng Anh Khởi đi ở phía sau hàng ngũ, nàng ta đã nhìn thấy rõ chuyện xảy ra lúc nãy, không khỏi lo lắng liếc mắt nhìn tỷ tỷ mình, chỉ thấy Tây Lăng Tử đứng đó, khóe miệng cong lên thốt ra hai chữ, nở một nụ cười trong sáng thuần khiết nhưng nơi đáy mắt lại hoàn toàn là sự lạnh giá.

Tây Lăng Anh Khởi hoảng hốt cúi đầu xuống, sợ bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Lúc nãy nàng ta đã đọc hiểu khẩu hình môi của tỷ tỷ mình.

Tây Lăng Tử nói: “Ngu xuẩn.”

Ta đứng trên thảo nguyên Lũng Mạch, nhìn hai nữ nhân treo cổ bị trói chéo cánh tay ra sau lưng bên trong cốc, tâm trạng phức tạp nhìn thoáng qua Lục Cô Nguyệt.

Hai nữ nhân đều bị bôi dầu trên người, củi gỗ chất đống lộn xộn bên dưới, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, mũi tên rực lửa sẽ thiêu sống họ.



Khi quân lính đang tàn sát dân trong thành thì bắt được hai người kia, lúc đó bên cạnh các nàng có rất nhiều thị vệ bảo hộ, quân lính cảm thấy hai người các nàng không phải người bình thường, nên đã giết thị vệ bắt sống hai người.

Lục Cô Nguyệt tra tấn những người sống còn lại trong Lăng Thành, từ trong miệng bọn họ biết được hai nữ nhân này là thê tử và nữ nhi duy nhất của chủ tướng quân Long Tước Phù Yết người Chu Du.

Về nguyên nhân tại sao mà hai nữ tử này lại tình cờ xuất hiện ở biên giới phía Bắc Phù Yết, nói ra thì rất dài.

Hoàng thất Phù Yết người Chu, các chủ tướng quân Long Tước đều được lựa chọn từ con cháu hoàng thất, mẫu phi người Chu Du và mẫu phi đương nhiệm hoàng đế người Chu Nhiên, lúc trước vì tranh sủng, từng một lần làm ra cảnh tượng rất khó coi.

Tiên đế Phù Yết là con người tinh tế, ông đã đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người Chu Nhiên, đem quân Long Tước cho người Chu Du, thái độ công bằng xử lý việc công, làm hai người áp chế lẫn nhau.

Quả thực rất thái quá, Tĩnh Vương có thể xử lý việc công bằng với bốn nữ nhân hậu viện, là bởi vì bản thân Tĩnh Vương làm chẳng ra gì, đơn giản nghèo nàn, hơn nữa vẫn luôn không có con nối dõi, không có xung đột ích lợi, được coi là dễ nói chuyện, điều này làm cho hoà thuận vui vẻ.

Hai hậu phi đã đấu đá đến chết đi sống lại vì lợi ích của nhi tử mình, ngươi không nhanh chóng biếm lãnh cung chết một cái, thậm chí khiến nhi tử các nàng thất sủng bị loại ra khỏi trung tâm quyền lực, thay vào đó chia đều quyền lực chính trị và quyền lực quân sự trông cậy vào huynh đệ, đây là sợ thiên lôi không thể chôn vùi người Phù Yết bên trên.

Người Chu Du và tiên đế Phù Yết bất hòa, tiên đế Phù Yết là mầm mống đa tình, người Chu Du lại là người si tình, có lẽ đã nhìn quen sự khổ sở của mẫu phi hắn, thề muốn một đời một kiếp một đôi người, sau đó Phù Yết người Chu đã cùng một nữ tử dân thường nhất kiến chung tình, cự tuyệt tất cả cuộc liên hôn, sủng ái nữ tử kia đến mọi người đều biết.

Ban đầu vốn tưởng là câu chuyện ngôn tình lãng mạn, một câu chuyện rất nữ nhân, gia đình có Vương gia bá đạo và cô bé lọ lem xuất thân Vương phi thiện lương. Nhưng sau khi người Chu Nhiên trở thành hoàng đế, kiêng kị đệ đệ vốn có quan hệ bình thường, ỷ vào chính mình là hoàng đế, có địa vị chính trị hợp pháp lý, liều lĩnh nhét mỹ nữ vào trong vương phủ người Chu Du, mặt ngoài là an ủi đệ đệ, trên thực tế đều là tai mắt.

Vương phi người Chu Du nhìn đến trong vương phủ có nhiều oanh oanh yến yến không làm như vậy, dưới sự tức giận cũng không nghe hắn giải thích, mang theo nữ nhi rời nhà đi ra ngoài, tránh ở Lăng Thành và biên giới phía Bắc Phù Yết người Chu Du, sau đó bị Lục Cô Nguyệt vừa hay bắt được.

Ta thăm dò xem tuổi tác Vương phi người Chu bị trói ở dưới, tuy rằng được giữ gìn rất tốt, nhưng cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, người gần nửa trăm còn có thể giận dỗi vì ái tình mà bỏ nhà rời đi, bộ não ái tình này quả thật là bất khả chiến bại.



Nếu có nhiều thêm mấy loại nữ nhân không có đầu óc này gây sóng gió ở Phù Yết, ta không cần dùng đến đánh giặc, chỉ cần ngồi chờ Phù Yết diệt quốc thức ăn tự được làm sẵn là xong việc.

Ta ngồi trên lưng ngựa nói với Lục Cô Nguyệt: “Nghe nói vương thất Phù Yết từ nhỏ đã luyện võ, hai người chúng ta làm như vậy, vạn nhất người Chu Du mang vạn quân đến thì hai người chúng ta không thể rời khỏi…”

Lúc này người Chu Du đã mang theo Long Tước quân tiến đến nơi này, một mặt là bởi vì ta đánh hạ biên giới phía Bắc Phù Yết, không thể không gửi binh, về mặt khác là lo lắng cho lão bà và hài tử.

Nói đến cũng thật trùng hợp, mấy quốc gia tiếp giáp Nam Quốc, bất luận lớn nhỏ, chủ tướng đều biết võ nghệ, trước khi xuất phát Quách Uẩn đã đặc biệt cho ta một phần tin tức tướng lĩnh các quốc gia. Người Chu Du Tây Bắc Phù Yết quốc thực lực không hề thấp; chủ tướng Tây Nam Lang Hoàn quốc tên Lan Huyền Nhã, thậm chí còn biết đủ loại bí thuật Lang Hoàn, vô cùng thần kỳ; không kể đến thiên hạ này đệ nhất cao thủ Tây Lăng.

Chỉ có ta, Mậu Mậu Nhiên người đã đột nhập vào thế giới này, không có có bất kỳ kỹ năng cá nhân nào, nhiệm vụ thì còn rất nhiều.

Chưa nói đến Lục Cô Nguyệt, nếu ta có võ công, thì kiếp trước đã không bị Bắc triều bắt làm tù nhân giặt áo trong viện.

Khi cuộc chiến này kết thúc, ta phải nhờ vài thuộc hạ biết võ công bảo hộ nàng, nếu không được sẽ nhờ Quách Uẩn cho Ly Châu.