Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 68: C68



2


  Tôi và Nguyệt Bính đi lăng quăng trên phố. Nguyệt Bính lúc ở phòng thì hùng hổ thế, nhưng giờ thì trông rõ là thấp thỏm. Thằng rửng mỡ này còn rảnh rang đi mua một bao gạo Thái, một chai giấm, vài mảnh khăn vàng, lại có cả một túi bột vôi. Chẳng lẽ nó định mang biếu bà ma cỏ để lôi kéo quan hệ.

    Tôi hỏi Nguyệt Bính nhưng nó chẳng nói gì, chỉ bảo cứ đến đó khắc biết. Còn dặn được sờ mó linh tinh, phải bám sát nó. Người Thái nhìn chung vóc người rất đậm, hai thằng tôi lênh khênh hơn mét tám đi trên phố rất dễ khiến người ta chú ý.

   Nguyệt Bính lôi hai quyển sách trong ba lô ra, dúi bùa vào tay tôi: "Chỗ Duang có rất nhiều sách. Hai cuốn này tao thấy viết chữ phồn thể, không biết của triều đại nào nên tiện tay thó luôn. Nhưng tao chẳng thích đọc, mày thích thì giữ lấy mà xem."


    Tôi cầm hai quyển sách lên xem, thấy là hai cuốn ảnh sex Tokyo Hot và Sora Aoi thì ngẩn người trợn mắt không hiểu chuyện gì.

     "Ấy chết... Hờ hờ, học cổ thuật khô khan quá, hôm đó tiện tay mua hai quyển này nhưng đã xem đâu. Mày nhìn này, gáy sách còn chưa có vết gấp nhé. Tao đưa nhầm, là hai quyển này cơ." Nguyệt Bính giơ tay lên, trên tay nó là hai cuốn sách cổ đóng gáy chỉ.
( sách mà cũng nhầm được(^-^");

    Chữ ngoài bìa chẳng biết là chữ Giáp cốt hay chữ Kim văn nhưng là chữ gì thì tôi cũng chả hiểu nên tiện tay giắt luôn vào cạp quần.


   Hai thằng tôi vừa đi vừa tán gẫu, vòng vèo qua mấy con phố cho tới khi bỗng thấy trước mắt tối sầm, cứ như trời thình lình sập tối.

   Tôi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời chói chang nhưng ngõ phố phía trước lại tối om om, phả ra từng đợt khí lạnh lẽo rùng mình.

    "Tới rồi đấy, coi chừng, mày bám sát lấy tao." Nguyệt Bính đan hai tay vào nhau vặn vẹo các ngón tay, lúc này mới giải thích với tôi. "Truyền thuyết Thái Lan kể rằng, cổ trùng hay ma cỏ chuyên sống ký sinh trên cơ thể đàn bà rồi sau đó hãm hại người khác. Những người đàn bà mang cổ trùng trong mình bị gọi là bà ma cỏ. Sách cổ mô tả là bà ma cỏ mắt như châu sa; trên bụng, cánh tay và lưng có những đường sọc xanh đỏ đen vàng. Trong nhà của bà ma cỏ không bao giờ có mạng nhện hay tổ kiến. Ngày nào bà ma cỏ cũng để một chậu nước giữa gian nhà chính, rồi nhân lúc không có người, sẽ thả cổ trùng vào chậu cho uống nước. Nếu như bà ma cỏ thật bị giết chết, mổ bụng ra sẽ thấy có cổ trùng bên trong. Thường thì cổ thuật chỉ di truyền từ nữ sang nữ. Ví dụ một bà ma cỏ có ba người con gái, trong đó chắc chắn sẽ có một người học cổ thuật. Cũng có trường hợp truyền cho con gái nhà người khác như có cô gái đến nhà bà ma cỏ học nữ công, được bà ma cỏ ngắm trúng, thế là âm thầm làm phép, khiến cho cô gái học được cổ thuật lúc nào không biết. Và tất cả đều được tiến hành một cách âm thầm lặng lẽ nên nghi thức và chú thuật như thế nào, người ngoài không ai biết được. Cổ trùng có nhiều loại, khi xâm nhập vào cơ thể người sẽ sinh sôi nảy nở rất nhanh, nếu không tìm thấy đồ ăn, chúng sẽ tấn công chính người mang cổ thuật (tức cổ chủ). Cổ chủ đau đớn khổ sở nên buộc phải gieo cổ trùng làm hại người khác."
(Theo như mình biết thì cổ trùng khi không tìm thấy thức ăn hay nó ăn đủ no đến một lượng nhất định sẽ đục khoét vật chủ chui ra ngoài)

   Giải thích xong xuôi, Nguyệt Bính vẫy tay: "Đi thôi! Đi phá giải cổ trùng!"