Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 94: C94



7

   Tôi vô cùng kinh ngạc, những cảnh tượng rời rạc trong đầu bỗng được chắp nối với nhau. Tôi vội quay ngoắt lại nhìn, cái ghế đó trống trơn. Nhấc tấm áo lên cảm giác trơn tuột, lạnh lẽo từ bàn tay luồn vào trong máu, tôi bỗng như tỉnh hẳn.

   "À, là áo của cô ấy. Lúc cô ấy về, thấy anh ngủ gục nên khoác lên người anh. Chắc là có ý gì đây!" Cậu phục vụ cười đầy ẩn ý.

   Tôi cầm chiếc áo trên tay, im lặng không nói gì. Lẽ nào chỉ là một cơn ác mộng? Tại sao lại chân thực đến vậy? Chân thực đến mức tựa hồ như không có thực. Liệu có phải tôi đã gặp ma quỷ gì không?

   Một lúc lâu sau, cậu phục vụ lại lên tiếng: "Quán tôi phải đóng cửa rồi!"


   "Ồ!" Tôi gật đầu xin lỗi, đóng lại file word, một hộp thoại nhảy ra trên màn hình, hỏi tôi có lưu thay đổi vào file không? Tôi kick vào "yes" theo thói quen.

   Mưa, đã nặng hạt hơn nhiều. Dưới ánh đèn đường những sợi mưa dày đặc mờ mịt trên đường cái, trộn lẫn với bùn đất thành từng dòng ngầu đục.

   Tôi bước hối hả trong màn mưa nhưng cơn ác mộng vừa nãy vẫn cứ bám riết trong tâm trí, không tài nào xua đi được. Con người kỳ quặc như vậy đấy, càng không muốn nghĩ đến việc gì, thì trí não lại cứ mãi luẩn quẩn với nó.

   Giấc mơ kỳ lạ. Cô gái lỳ lạ. Một đêm kỳ lạ.

   Tôi vô thức nhìn chiếc áo khoác trắng trên tay, cơn sợ hãi lại xâm chiếm cơ thể. Hình như trên chiếc áo loáng thoáng mấy con chữ, mấy con chữ màu đỏ máu, ngoằn ngoèo như như bò.

   Tôi hít vào một hơi thật sâu, kéo căng chiếc áo khoác trên tay. Chiếc áo bay phất phơ như một cơ thể không có đầu và tứ chi.

   Năm con chữ đỏ máu đập thẳng vào mắt: " Nửa đêm chờ anh tới."

   Tôi đưa ngón tay lên sờ mặt chữ. Ướt nhầy nhụa. Giơ ngón tay lên trước mũi, một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Lẽ nào đây là phướn chiêu hồn gọi tôi đến địa ngục gặp gỡ hồn ma? Đúng lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

   Tôi có hai cái điện thoại di động, một chiếc mang số Trung Quốc, mỗi ngày lễ tết lại gửi cho tôi một tin nhắn màu thay thế màn hình điện thoại cũ.


   Tin nhắn đơn giản lạ lùng. Màu nên xám xịt, màn mưa mờ mịt, trên đường núi quanh co có một người cầm giỏ tre, đứng một mình bên trên hòn đá to thô kệch, mắt dõi về phía xa xăm. Nơi đó, lờ mờ một tấm mộ đơn côi.

   Bên phải màn hình nền là ba con chữ bay bướm nói cho tôi hôm nay là ngày lễ gì: "Tết Thanh minh."

   Tôi mới sực nghĩ ra hôm nay là ngày tết Thanh minh theo lịch truyền thống.

   Quỷ môn mở ra, ma quỷ đi lại trong đêm.

   Theo một truyền thuyết mà tôi biết, cô hồ dã quỷ chết oan không thể đầu thai nên vất vưởng trong bóng tối. Chỉ đến đêm Thanh minh, họ mới hiện hình thành người, chuyển một đồ vật mà mình lưu luyến nhất cho người dương gian, hút lấy dương khí, đoạt lấy hồn phách để được đầu thai. Người bị lựa chọn sẽ thay họ biến thành cô hồn dã quỷ vất vưởng trên dương thế, đợi tết Thanh minh năm sau mới có cơ hội tìm người thế mạng.

  Tôi đứng chết trân trên đường, để mặc nước mưa quất rào rào vào mặt.


   Đột nhiên, ánh nhìn của tôi vấp phải một bóng người trắng toát đứng cô độc ở giữa đường. Tôi dụi mắt muốn nhìn rõ nhưng cái bóng đã biến mất.

   Tôi dựng tóc gáy, vội vã quay trở về nhà. Bước vào phòng, tôi bật tất cả đèn điện, mở ti vi to hết cỡ, rồi rót một cốc nước uống ừng ực.

   Nước lạnh buốt chảy qua thực quản xuống dạ dày khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều. Tôi mở vòi hoa sen, định đợi ủ ấm sẽ tắm một cái cho tỉnh người.

   Chiếc áo khoác bị vứt trên đường về nhà, tôi ép mình tin rằng tất cả là ảo giác. Tôi ném mớ quần áo ướt vào trong máy giặt, hút một điếu thuốc lá rồi bước vào phòng tắm. Hơi nước mù mịt trước mắt tôi. Tắm xong, tôi lau tóc trước gương, tôi bỗng phát ra trên mặt gương mờ mịt hơi nước từ từ nổi lên một nửa khuôn mặt con gái. Nửa mặt còn lại chìm khuất sau mớ tóc dài rũ rượi. Tuy sợ hãi cực điểm nhưng tôi vẫn nhận ra đây là cô gái ma quái đã gặp trong quán!

   Màn hơi nước phủ đầy mặt gương lại chảy thành năm chữ: "Nửa đêm chờ anh tới."