Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 61: Chị dâu



Trời dần dần tối, bên ngoài cửa sổ là ánh đèn neon lấp lánh đầy màu sắc của thành phố, phong cảnh lung linh.

Anh thoải mái ôm chằm lấy cô trên sô pha, một cái chăn mềm mại thuộc hàng da siêu cấp phủ trên hai người, cô mềm mại dựa vào ngực anh, cơ thể trôi nổi theo nhịp thở của anh.

Tiếng nhịp tim đập mạnh mà có lực của anh ở bên tai, không ngừng đập thình thịch, ngón trỏ trắng nõn của cô đang vẽ một vòng bên ngực trái của anh, chầm chậm, một vòng rồi lại một vòng nữa.

Phòng khách rộng lớn như vậy lại trở về yên tĩnh.

Khuôn mặt anh có hơi ửng đỏ mồ hôi ướt đẫm còn chưa khô, trên trán có vài cọng tóc lách tách rủ xuống, lòng bàn tay thô ráp xoa lưng cô, một tay thì đặt ở sau ót cô, có một tình cảm kéo dài vô tận.

Giọng nói khàn khàn lại có từ tính, cúi đầu trầm lặng, có mấy phần thỏa mãn mệt mỏi sau những chuyện, “Vợ, em nói cho anh nghe chuyện của mấy năm nay, có được không?”

Anh muốn hiểu rõ chuyện của bốn năm không có ở bên cạnh cô, cô đã trải qua như thế nào?

Bình thường chỉ có thể dựa vào tưởng tượng, chỉ cần vừa nhớ lại vợ cùng với bà sống nương tựa lẫn nhau ở Bách Trượng Ao, sức khỏe vợ yếu đuối, tuổi bà lại lớn, hai người phụ nữ một già một trẻ này, nên rất đau lòng.

“Ừm.” Cô im lặng suy nghĩ, không muốn phá vỡ bầu không khí thoải mái này.

Ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Em nói với anh một chuyện mà anh nhất định không ngờ tới, Đông Đông gả cho đội trưởng Dương rồi! Anh nói có lạ hay không?”

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, đã hiểu rõ nói: “Um, đội trưởng Dương thích Từ Trí Thanh.”

“Làm sao anh biết được? Trước đây em lại nhìn không ra đội trưởng Dương vậy mà thích thầm Đông Đông, che giấu thật sự rất là kỹ nha.”

Cô thì hoang mang tự hỏi rằng, bọn họ hoàn toàn không có hành động tương tác đặc biệt gì hết, nếu dựa theo nội dung trong tiểu thuyết thì hai người bọn họ sẽ không ở bên nhau, tình yêu của đội trưởng Dương đó sẽ mãi mãi để ở trong lòng.

Bàn tay to của anh một chút lại một chút xoa xuống lưng cô, hạ giọng cười nói: “Vợ à, em chỉ quan tâm nhìn anh, đương nhiên sẽ không nhìn người đàn ông khác, không biết cũng không có gì kỳ lạ.”

Trong lòng cô thầm cười, dí dỏm nói: “Phát hiện ra anh rất tự tin, ai nói em chỉ có nhìn anh thôi, em còn nhìn Lục Nguyên nữa, Lục Nguyên lớn lên ưa nhìn lại nghiêm chỉnh, cậu ấy…”

Lời còn chưa nói xong, eo lại truyền đến một cảm giác thô ráp, truyền đến đầu dây thần kinh khiến toàn thân run lên “Khanh khách.” Nhịn không được cười ra tiếng, xê dịch ra, “Đừng, nhột quá đi!”

Anh cong môi mỉm cười, túm lấy eo nâng cô lên, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, không để cho cô lộn xộn, ghen nói: “Vợ, không cho phép em nhìn người đàn ông khác.”

“Dạ.” Cô gian xảo mỉm cười. Nhân lúc không phòng bị, bàn tay bé nhỏ cũng nghịch ngợm, “Anh có nhột hay không?”

Anh hạ giọng cười ra tiếng. Trái cổ không khỏi nhúc nhích, bỗng nhiên xoay người một cái, liền phủ trên người cô, cái chăn trên người hai người đã rơi xuống dưới đất.

Ánh mắt trầm lặng tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang sửng sỡ đến phát ngốc của cô, khóe môi gợi lên một ý cười, giọng khàn khàn nói: “Vợ, lần này là do em khơi dậy lên đó.”

Cô nháy mắt, rơi vào trong con ngươi đen sâu thẳm của anh, giây phút này ánh mắt dịu dàng của anh biến thành một dòng huyền thanh, lại giống như một vòng xoáy, không ngừng chìm đắm xuống.



Người đàn ông ở trước mắt, trong lòng thầm đọc hai mươi bốn chữ thần chú, dân chủ văn minh cường mạnh hài hòa, hồ ly tinh đưa tay ra, ôm lấy cổ anh, đôi môi mềm mại dán xuống.

Bên ngoài cửa kính to lớn, ánh trăng trong như nước.

Mỗi một góc trong thành phố đều hiện lên những những niềm vui nỗi buồn của riêng mình. Dưới những ánh đèn ấm áp của hàng vạn ngôi nhà, có nhà vui cười, có nhà cãi nhau ầm ĩ, có người gào khóc sau cuộc tình tan vỡ, có những sự hiểu lầm giữa bạn bè những cuộc tranh luận không ngừng, có đôi vợ chồng đang nấu ăn trong căn phòng nhỏ hẹp, những tiếng leng keng lạch cạch không ngừng vang lên.

Sự ồn ào náo động trong màn đêm rồi cuối cùng cũng quay trở về sự yên tĩnh.

Một ngày trước đêm tết nguyên đán, có Trần Hổ và Sấu Hầu đến nhà.

Từ sau bữa tiệc từ thiện, đã một tuần không có liên lạc với Phi Ca rồi. Công ty có rất nhiều chuyện cần Phi Ca đi giải quyết.

Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy trong đại sảnh, Mạnh Kiều với mái tóc dài ngang vai, trên người mặc chiếc áo len màu hồng anh đào, mặc cái quần tây màu nâu nhạt, hai chân nhàn hạ ngồi trên ghế sô pha, trong tay đang cầm một dĩa dâu tây, vừa xem chương trình tivi vừa ăn.

Mà Phi Ca mặc chiếc áo len cổ cao màu đen, mặc cái quần màu xám, mang cái tạp dề hoa màu hồng phấn, xắn tay áo lên, trong tay đang cầm cái thìa, đi ra mở cửa.

Phi Ca nấu ăn?

Hai người bọn họ có quan hệ gì?

“Phi Ca.” Hai người cùng nhau gọi.

Thẩm Yến nhìn bọn họ đứng ở cửa với dáng vẻ sững sờ ngạc nhiên, không khỏi mỉm cười, tâm trạng của anh cũng không tệ, khóe miệng hơi nhếch lên hỏi: “Sững sờ ngây ngốc ra đó làm cái gì? Không vào thì tôi đóng cửa đó.”

“Được.” Sấu Hầu cười nói.

“Ừm.” Trần Hổ lên tiếng đáp lại.

Hai người thay dép lê đi vào đại sảnh.

Mạnh Kiều cũng ngẩng đầu nhìn qua, ba người đồng thời nhìn nhau, cô liền vui vẻ mỉm cười trước.

Hương Thị này vẫn thật sự rất nhỏ bé.

Thẩm Yến đến ngồi bên cạnh Mạnh Kiều, ôm lấy bả vai của cô, thấy cô mỉm cười, anh cũng mỉm cười hỏi: “Vợ, em có quen biết bọn họ sao?”

“Biết chứ.” Cô tủm tỉm cười nói, “Chồng, trước đây em dạy khiêu vũ ở hộp đêm của Đinh tổng, cũng đã gặp Trần tổng ba lần.”

Thẩm Yến nghe cô nói dạy khiêu vũ ở hộp đêm Huy Hoàng, thì đã biết là đã quen biết Sấu Hầu rồi, còn về Trần Hổ cô cũng quen, thì cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Vợ?

Trên mặt Trần Hổ và Sấu Hầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Sấu Hầu thấy Phi Ca nhìn qua, nếu Phi Ca đã gọi cô là vợ, thế thì khẳng định là có quan hệ nam nữ với Phi Ca, người phụ nữ của Phi Ca không thể đắc tội được.

Nhếch môi cười nói: “Chị dâu, em tên là Đinh Hầu, sau này cứ gọi em là Sấu Hầu là được.”

Trần Hổ định thần lại, tính cách của nha đầu kia cổ quái tinh nghịch, lần trước nói quen biết Ngô Đài Trường của đài truyền hình, vậy mà bây giờ lại là vợ của Phi Ca?

Ở cùng với Phi Ca nhiều năm như vậy, biết anh từ đó giờ không gần nữ sắc, lần trước trong buổi tiệc từ thiện đã rất tò mò rồi, đi đến bên cạnh Phi Ca ở trước mặt mọi người, có người phụ nữ nào sẽ làm như vậy chứ?

Tò mò hỏi: “Phi Ca, cô ấy là ai?”

Thẩm Yến ôm cô trong lòng, bàn tay vuốt ve bên bả vai cô, cưng chiều cô liền cười nói giới thiệu: “A Hổ, cô ấy chính là vợ của tôi ở dưới quê, tên là Mạnh Kiều.”

Mạnh Kiều cười nói: “Anh Hổ. Lại gặp nhau rồi, Hương Thị thật là nhỏ bé nha.”

Trần Hổ khẽ mỉm cười gật đầu, cau mày, trong lòng nặng trĩu. Một bên vui mừng vì Phi Ca cuối cùng cũng đoàn tụ được với vợ, một bên khác lại lo lắng cho Phi Ca bị đội mũ xanh mà không biết, làm sao mà mở miệng nói cho Phi Ca? Không nói lại cảm thấy có lỗi với Phi Ca.

Trong lòng Sấu Hầu cũng lo lắng, trước đây biết cô thường xuyên ở cùng một chỗ với một người đàn ông họ Nhiếp, nói là quan hệ nam nữ, không biết Phi Ca có biết chuyện này hay không?



Bọn họ cùng suy nghĩ, thủ đoạn của người phụ nữ này thật quá cao rồi.

So với tâm trạng nặng nề của bọn họ, Mạnh Kiều lại khá thoải mái, hôn một cái vào mặt anh, cười ngọt ngào nói: “Chồng, em đói rồi, anh không phải nói ăn cơm xong, muốn dẫn em đi xem pháo hoa sao?”

Ngày mai là tết nguyên đán, tối nay chính là năm mới rồi. Không biết đêm giao thừa ở Hương Thị sẽ như thế nào.

Mặt Thẩm Yến hơi ửng đỏ, vẫn không quen thân mật với vợ ở trước mặt người khác, đặc biệt là lúc bình thường anh nghiêm khắc trước mặt bọn họ quen rồi, bây giờ có chút xấu hổ.

“Khụ Khụ.” Cất giọng lên, mở miệng nói: “A Hổ, Sấu Hầu tối nay các cậu cũng ở lại đây ăn cơm đi.”

Sấu Hầu liền đồng ý, “Được thôi, Phi Ca. Để em và A Hổ đi nấu, A Hổ nấu hải sản là số một, để cho chị dâu cũng thử xem tài nghệ nấu ăn của cậu ấy nữa.

Trần Hổ không có ý kiến, trước đây cũng thỉnh thoảng đến nhà Phi Ca nấu cơm, thím Tưởng làm không ra khẩu vị của quê nhà bọn họ, mỗi lần Phi Ca đều khen đồ ăn mà anh nấu đều rất ngon.

“Phi Ca, trong nhà có hải sản không?”

“Sáng nay Thím Tưởng mua rồi, cậu đi vào nhà bếp xem đi.”

Thẩm Yến cũng đứng dậy, nhìn thấy bóng lưng của Trần Hổ và Sấu Hầu đã đi vào nhà bếp.

Lén hôn lên trán cô một cái, khuôn mặt vợ mềm mềm, còn thơm nữa, dịu dàng nói: “Vợ, đừng ăn quá nhiều dâu tây, nếu không không ăn cơm được, ngoan đợi một lát, anh cũng qua nhà bếp giúp bọn họ.”

Trong khoảng thời gian này cô cũng trở thành bà chủ rảnh rỗi.

Nhiều lần khen anh nấu cơm ngon, anh liền đặc biệt tích cực, quả nhiên đàn ông đều muốn dỗ ngọt.

Cô ừm một tiếng.

Trong miệng của vợ còn đang nhai dâu tây, trên môi còn dính lại nước dâu, đôi môi hồng mịn màng, cành đặc biệt mê người.

Anh liếc nhìn về hướng nhà bếp một cái, nhanh chóng tiến lại gần khuôn mặt hôn cô. Đầu lưỡi linh hỏa tiến vào miệng cô, thuận lợi trộm đi miếng dâu tây, hút hai cái, nước dâu hòa trong miệng hai người. Khóe môi anh cong lên, lưu manh cười nói: “Dâu thật là ngọt.”

Cô trừng to mắt nhìn bóng lưng anh.

Nhấp môi, cúi đầu mỉm cười, lại cầm lấy một trái dâu bỏ vào miệng, sự ngọt ngào trong miệng, trong lòng cũng thấy ngọt theo.

Cô cũng thích hôn môi anh nữa.

Không lâu sau liền ngửi thấy hương thơm từ nhà bếp, Thẩm Yến mang đồ ăn ra, hướng về phía cô gọi: “Vợ, rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

“Dạ.” Cô ngoan ngoãn trả lời một tiếng, lập tức bỏ chân xuống sô pha, xỏ đôi dép lê màu hồng vào, liền chạy vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lúc đi ra, trên bàn ăn dài bằng gỗ có sáu món ăn, số lượng mỗi dĩa đồ ăn đều rất đầy đủ, cũng không tệ.

Có nồi lẩu hải sản, cá mú hấp, sò điệp hấp, canh cải thảo, cà rốt xào bông cải xanh, gà luộc kiểu Quảng Đông.

Thẩm Yến cho cô một chén canh gà vàng rực, mỉm cười nói: “Vợ, đây là nước canh lúc luộc gà, rất dinh dưỡng, em cẩn thận kẻo nóng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào nói: “Dạ. Cảm ơn chồng.”

Nụ cười của anh liền đi thẳng vào đôi mắt, xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Vợ, thật ngoan.”

Trần Hổ lấy nồi cơm điện từ trong nhà bếp ra, nhìn Phi Ca và Mạnh Kiều hai người đang ân ái, trong lòng kìm nén sự khó chịu, thật sự là không thể nói ra được.

Sấu Hầu đi đến quầy rượu lấy ra một chai rượu vang, còn lấy thêm bốn cái ly thủy tinh, đi lại, cười hỏi: “Phi Ca, hôm nay chúng ta uống một chút rượu vang đi?”

“Được, cậu đi lấy một chai rượu nho cho vợ tôi nữa nhé.” Thẩm Yến nói.

“Được.” Sau khi Sấu Hầu để chai rượu vang và ly xuống bàn, lại đi đến quầy rượu nhìn một vòng, tìm được một chai rượu ngọt nhập khẩu, cũng lấy qua.



Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Kiều, Thẩm Yến tháo cái tạp dề ra, ngồi xuống bên cạnh cô, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau.

Trần Hổ mở chai rượu vang ra, rót một ly đưa cho Thẩm Yến trước, “Phi Ca, rượu vang.”

“Được.” Anh mỉm cười.

Lúc rót rượu ngọt cho Mạnh Kiều, hai chữ chị dâu, anh cũng không nói ra miệng.

Mạnh Kiều mỉm cười, “Cảm ơn anh Hổ.”

Tuổi Trần Hổ nhỏ hơn Phi Ca một tháng tuổi, cũng sắp hai mươi tám tuổi rồi, anh không phản bác, thản nhiên trả lời: “Không có gì.”

Sấu Hầu cầm lên ly rượu kính Thẩm Yến và Mạnh Kiều, cười nói: “Phi Ca, chị dâu, chén này kính hai người, chúc mừng vợ chồng hai người đoàn tụ.”

Vợ ngồi bên cạnh, tâm tình Thẩm Yến rất tốt, đổi vẻ lạnh lùng ngày trước, cầm ly rượu lên, nói với mọi người: “Đến, chúng ta cùng nâng ly nào.”

Trần Hổ vừa nghe, cũng cầm ly rượu lên, từ đó đến giờ bọn họ đối với Phi Ca đều nói sao làm vậy, nói một không nói hai.

Bốn người cười cụng ly với nhau.

Mạnh Kiều nhấp môi một ngụm nhỏ, lúc vào miệng có một mùi thơm của trái cây, miệng cảm thấy chua chua ngọt ngọt, vị ngọt của trái cây từ từ chầm chậm hiện ra, thấm vào trong lòng.

Thẩm Yến bốc một con tôm, cẩn thận đưa đến miệng cô, “Vợ, há miệng.”

“Dạ.” Cô ngoan ngoãn ăn tôm trong tay anh, nhai nhai, ăn một cách thích thú, lông mày cũng nhíu lại.

Thịt tôm biển săn chắc, không có chút mùi tanh nào, chấm với nước chấm, đặc biệt thơm ngon.

Thẩm Yến thấy cô thích ăn, lại bốc một con nữa, cưng chiều nói: “Vợ, hải sản A Hổ nấu có ngon không?”

Trần Hồ xuất thân là ngư dân, từ nhỏ lớn lên trên thuyền đánh cá, ăn toàn là hải sản, hiểu rõ nhất làm như thế nào để hải sản được vẫn giữ được nguyên chất mùi lại lại ngon.

“Ngon.” Cô mỉm cười gật đầu, cũng gắp một miếng thịt nghêu đút cho anh, “Chồng, anh cũng ăn đi.”

Đôi mắt anh chứa ý cười, há miệng ra ăn.

Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng cùng mang theo ý cười.

Nhìn thấy Sấu Hầu và Trần Hổ cứ sững sờ.

Thầm nghĩ, Phi Ca ở trong ấn tượng làm việc quyết đoán, giải quyết nhanh gọn, lạnh lùng ít nói. Sao mà bây giờ lại biến thành một người khác rồi?