Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 52: C52



Mãi tới khi Thầy và Ảo Thuật Gia khuất bóng, Lâm Dị vẫn chưa thể xác định bản thân đã nghe được gì từ cuộc đối thoại lúc nãy. Anh ta có suy đoán nhưng không dám xác nhận.

Giang Dịch Dịch vẫn ngồi lật sách trên sô pha, điềm nhiên như chẳng để tâm. Còn Lâm Dị thì gom được đống thông tin kếch xù, còn tận mắt chứng kiến hai bên ngầm đạt thành giao dịch nào đó.

“Bác Sĩ?” Lâm Dị ngần ngừ, để tránh hiểu sai nội dung cuộc trò chuyện rồi sản sinh tình huống không thể dự đoán trước, anh quyết định xác nhận lại những ý của Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch liếc Lâm Dị, đánh giá nét mặt anh ta, cậu gập sách: “Muốn hỏi gì?”

“Thầy… ông ấy là?”

Kết màn cho cuộc đối thoại là hai câu mang tầng nghĩa sâu xa, gạt bỏ những phần gây rối trí thì chỉ còn sự thăm dò thành thực, ám chỉ thân phận thật của Thầy có dính líu tới Tinh Ngục.

“Nếu tôi đoán không lầm.” Giang Dịch Dịch móc con dao Thầy đặt lại vào tay mình, đánh giá mũi dao lạnh lẽo sắc bén đủ để những ai nhìn thấy nó đều phải dừng bước.

Không phải ai cũng có thể lấy nó khỏi tay Giang Dịch Dịch, không phải ai cũng là NPC đặc biệt.

Tới tận hôm nay, NPC đặc biệt Giang Dịch Dịch gặp chỉ vỏn vẹn năm người: Lâm Dị, Kẻ Điên, Sư Tử, Giản Tư và Thầy.

Riêng Sư Tử thì Giang Dịch Dịch chưa từng tiếp xúc vì bị trói buộc bởi lời hứa với Diệp Vương, tuy nhiên những người còn lại đều xứng đáng với cái thân phận NPC đặc biệt, nếu không phải bối cảnh phức tạp thì bản thân họ cũng là sự tồn tại nổi trội chẳng thể thăm dò.

Và trong số đó, Thầy nổi bật hơn hết thảy. Ông ta là kẻ duy nhất không rơi vào thế yếu trước mặt Giang Dịch Dịch.

“Ông ta là sự tồn tại không thể thiếu của Tinh Ngục.” Giang Dịch Dịch cười bảo với Lâm Dị: “Nếu ông ta từng dạy anh, tôi phải nói thật là anh rất may mắn.”

Sự tồn tại không thể thiếu của Tinh Ngục?

Lâm Dị vặn óc nghĩ xem ai là sự tồn tại không thể thiếu của Tinh Ngục nhưng đáp án quá mông lung, thấy nụ cười mỉm của Giang Dịch Dịch thì đột nhiên hiểu ra.

Sự bất thường của Ảo Thuật Gia, hiệu suất thần tốc của Tinh Ngục lần lượt xuất hiện trong đầu Lâm Dị, dẫn anh ta tới một suy đoán khó tin nào đó.

“Ý cậu, Thầy là…” Suy đoán này cũng quá giật gân rồi, Lâm Dị nói mà lòng vẫn chưa dám tin: “Tinh Ngục Trưởng sao?”

Người thống trị Tinh Ngục Hán Bang, sự tồn tại siêu nhiên duy nhất trong năm Quan chỉ huy Tinh Minh, người không để lại bất cứ tư liệu hình ảnh nào với thế giới bên ngoài, Tinh Ngục Trưởng?

Tuy thanh danh của đối phương không rõ ràng ở ngoài kia, nhưng thân là một trong năm Quan chỉ huy lớn, Tinh Ngục Trưởng có quyền lợi vượt ngoài sức tưởng tượng người thường.

Quan chỉ huy: có bộ đội của riêng mình, có quyền điều động quân Tinh Hạm trong tình huống đặc biệt, có quyền phủ quyết trong Quốc Hội, khi có trên ba Quan chỉ huy không tin tưởng Quốc Hội, Quốc Hội phải lập tức bầu lại.

Nói một cách ngắn gọn, năm Quan chỉ huy Tinh Minh chính là năm người có quyền lực tối cao của Tinh Minh.

Lâm Dị không dám tin người Thầy từng dạy dỗ mình và nhân vật đứng trên đỉnh quyền lực ấy là một. Tinh Ngục nhuốm đẫm máu tanh chết chóc, phơi bày mặt đen tối của nhân tính và người Thầy độ lượng bao dung ấy, phải là hai thế giới khác nhau chứ?

“Nếu tôi đoán không lầm, trong Tinh Ngục chỉ có một ‘sự tồn tại không thể thiếu’.” Giang Dịch Dịch thản nhiên: “Thì ông ta chính là vị Tinh Ngục Trưởng trong lời đồn kia.”


Tuy rất khó chấp nhận, nhưng lời từ miệng Giang Dịch Dịch thì chắc chắn đúng.

Lâm Dị nhanh chóng chấp nhận thân phận mới của Thầy, cũng hiểu được ý cậu: “Tức là Thầy và Bác Sĩ đã thống nhất với nhau?” Anh ta lựa lời: “Về việc tìm ra kẻ giật dây đằng sau?”

“Kẻ giật dây à…” Giang Dịch Dịch lặp lại từ này, cậu phì cười.

Mắt Lâm Dị đang nhìn vô định giữa không trung, nghe tiếng cười của Giang Dịch Dịch thì dời ngay sang người cậu.

“Không liên quan.” Giang Dịch Dịch nói bâng quơ: “Đây chỉ là cái cớ để ông ta xác nhận mà thôi.”

“Xác nhận? Xác nhận gì?” Lâm Dị lẩm bẩm: “Xác nhận sau lưng Bác Sĩ liệu có người khác không à?”

“Khi anh nghe một cuộc đối thoại,” Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn Lâm Dị, không ngại giải thích vài câu: “Đầu tiên anh phải hiểu rằng không được tin tưởng đối phương vô điều kiện.”

“Thứ hai, không được lái theo tư duy của đối phương.”

“Cuối cùng, dù toàn bộ câu trả lời đều là dối trá, thì sau dối trá vẫn sẽ có câu trả lời anh muốn. Điều anh nên làm là cân nhắc về động cơ nói dối của đối phương.”

Lâm Dị bị bài dạy tư duy cơ bản làm cho ngớ hết cả ra: “Bác Sĩ, mấy điều cơ bản này tôi hiểu mà…”

“Từ việc anh đặt câu hỏi thì tôi hoài nghi anh chưa hiểu lắm.” Giang Dịch Dịch ngừng, đột nhiên đổi chủ đề: “Lúc nãy biểu cảm của anh là sao?”

Lâm Dị chưng hửng: “Gì cơ?”

“Ánh mắt anh nhìn tôi.” Tầm mắt Giang Dịch Dịch trượt qua mặt Lâm Dị khiến người bị nhìn có ảo giác như bị giải phẫu từ cơ thể tới linh hồn dưới ánh mắt đối phương, không nơi để trốn.

Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm bản giải phẫu cảm xúc, lần đầu không chắc chắn được tính chính xác của nó: “Ngỡ ngàng, say đắm?”

Như thứ giấu sâu nơi đáy lòng đột nhiên bị phơi dưới ánh mặt trời, Lâm Dị xấu hổ chột dạ. Cảm xúc này với anh ta mà nói đúng là xa vời quá đỗi, thậm chí còn ngược về tận những năm tháng thiếu niên khờ dại bốc đồng mà anh ta chưa che dấu danh tính.

Giang Dịch Dịch nhìn bản giải phẫu cảm xúc của Lâm Dị lặng lẽ xuất hiện chữ “mắc cỡ”, nhíu chặt mày, cảm giác vấn đề này không đơn giản.

“Anh thích tôi?”

“Khục…” Lâm Dị ho muốn văng phổi, còn sợ không kịp trả lời mà bị Bác Sĩ khẳng định luôn suy đoán này, luýnh quýnh giải thích trong tiếng ho: “Không… khụ khụ… tuyệt đối không phải!”

Anh ta cam đoan xong mới từ từ phân trần: “Chỉ là…” Lâm Dị đâu ngờ có một ngày bản thân phải giải thích những điều này với Bác Sĩ. Người không sợ chết đến mức nào mới dám sinh ra vọng tưởng với Bác Sĩ chứ?

Dù cho có bị ngoại hình của Bác Sĩ làm mờ đôi mắt, nhưng bất kể ai tiếp xúc với Bác Sĩ đều sẽ loại bỏ ảo giác không nên có này, thậm chí còn chẳng dám sinh lòng ái mộ Bác Sĩ.

Có người sẽ thích vực sâu? Tử vong? Và nỗi sợ ư?

Đương nhiên Bác Sĩ không phải vực sâu, tử vong hay nỗi sợ. Cậu chỉ là sự tồn tại kết hợp của cả ba từ trên mà thôi.


Đây không phải sự tồn tại mà người thường có thể đến gần, dù muốn ở cạnh cậu trong phút giây ngắn ngủi thì cũng cần có giác ngộ từ bỏ sinh tử, từ bỏ bản thân.

“Tôi…” Lâm Dị trộm nhìn biểu cảm bình tĩnh trên mặt Bác Sĩ: “Tôi là động vật thị giác, đôi khi cũng sẽ bị Bác Sĩ mê hoặc.”

Bị tôi… mê hoặc sao?

Từ này có liên quan đến tôi à?

Giang Dịch Dịch đứng dậy bước vào nhà vệ sinh, dừng ở trước gương.

Cậu quan sát bản thân trong gương, nó vẫn như trong ký ức của cậu: bình thường, không đáng nhắc tới.

Lâm Dị ngóng theo ánh mắt của Giang Dịch Dịch, khen thật lòng: “Khác hoàn toàn Giản Tư, Giản Tư không thể sánh bằng Bác Sĩ.”

Động vật ăn cỏ yếu ớt và động vật ăn thịt hung tàn, đây là khoảng cách giữa trời và biển. Nhân loại có lẽ sẽ thương xót cho động vật ăn cỏ, nhưng nhân loại cũng sẽ tấm tắc ngưỡng mộ động vật ăn thịt mạnh mẽ phi thường.

Giản Tư không thể sánh bằng tôi sao?

Giang Dịch Dịch bắt đầu hoài nghi bản thân không chỉ mất ký ức mà còn mất luôn cả thẩm mỹ.

“Từ ngữ nghèo nàn không thể miêu tả được Bác Sĩ.” Lâm Dị thật lòng cảm thấy như vậy.

Giang Dịch Dịch bối-rối-về-thẩm-mỹ-của-mình, ngồi trở lại sô pha.

Cậu im lặng nhìn lom lom Lâm Dị, thấy Lâm Dị bắt đầu hoảng hốt thì mở miệng: “Vẽ cho tôi xem.”

Lâm Dị không nói hai lời, anh ta đi tới trước bàn, cầm bút, nghiêm túc bắt đầu vẽ.

Giang Dịch Dịch chuyển chủ đề, vì sự chen ngang nên cậu cũng hết hứng thú đùa Lâm Dị, dứt khoát nói thẳng: “Ông ta hứng thú với tôi.”

Cậu ngừng lại, bật cười: “Đương nhiên, tất cả mọi người đều hứng thú với tôi.”

“Khác ở chỗ ông ta thân là Tinh Ngục Trưởng, mà lại sinh hứng thú với tôi.” Giang Dịch Dịch bình tĩnh tổng kết cuộc đối thoại ban nãy: “Người ông ta quan tâm không phải là kẻ giật dây có thể không tồn tại kia, mà là tôi.”

“Vì tôi là Người Năng Lực duy nhất tiến hóa hoàn toàn.”

Lâm Dị ngưng bút: “Ông ấy muốn lôi kéo Bác Sĩ?” Anh ta tự sửa lời: “Không đúng, chính xác hơn là ông ấy muốn nghiên cứu Bác Sĩ?”

“Chẳng phải anh bảo Ảo Thuật Gia từng nói một câu à?”


Sự bình thản của Giang Dịch Dịch khiến Lâm Dị cảm giác điều bất thường chưa được tìm thấy, dần hiện ra trước mắt: ‘Trên con đường nghiên cứu tiến hóa nhân loại, chúng ta đã đi quá lâu, lâu tới nỗi không biết sai ở đâu nên mới rơi vào khốn cảnh như này.’

“So với Thầy thì Ảo Thuật Gia không giỏi ăn nói thật.” Giang Dịch Dịch giải thích ý nghĩ ẩn sâu trong câu nói ấy, quen thuộc như đã làm vô số lần: “Anh ta nói quá nhiều, đủ để bại lộ mục đích của họ.”

“Tinh Ngục xây dựng là vì Người Năng Lực, bọn họ làm mọi thứ đều dựa trên cơ sở này.”

Giang Dịch Dịch bình tĩnh nhìn về nơi xa, nhưng đang thăm dò cuộc đối đầu chưa từng được kể: “Có lẽ họ nghiên cứu ra gì đó, hoặc có lẽ chẳng tìm được gì cả, nhưng ít nhất chúng ta có thể chắc chắn một điều, bọn họ đang rơi vào khốn cảnh.”

Lâm Dị lại ngưng bút: “Vậy nên bọn họ muốn hợp tác với Bác Sĩ?” Anh ta khó hiểu: “Nhưng có một điểm hơi lạ, nếu họ quýnh quáng muốn hóa giải khốn cảnh thì sao không dứt khoát…” Dứt khoát ra tay?

Bác Sĩ ở ngay trên địa bàn, đồng nghĩa bọn họ đang chiếm thế thượng phong, tuy có lẽ phải trả cái giá đắt là tử vong nhưng nếu ngay cả thử cũng không dám mà chọn rút lui luôn thì quá là… khắc chế rồi.

“Vì bọn họ từng nhận bài học.” Giang Dịch Dịch thì chẳng thấy lạ. Từ lúc cậu bước vào tòa một, khi cậu gặp Thầy, cậu đã hiểu ra điều này. Tinh Ngục đã chịu một bài học đủ sâu sắc, dạy bọn họ phải biết cách kiềm chế trong việc xử lý những chuyện liên quan tới Người Năng Lực.

Nếu không phải từng ăn trái đắng, thì nơi đây sẽ không là toà 1 như Giang Dịch Dịch thấy hiện tại, mà là phòng thí nghiệm, bàn phẫu thuật…

Nếu không phải từng ăn trái đắng, Thầy sẽ không đích thân tới gặp cậu, càng không tiến hành đối thoại với cậu.

Kẻ yếu mặc người xâu xé không xứng có được sự tiếc thương của kẻ mạnh.

“Bài học..” Từ này mang hơi thở loang lổ máu tanh khiến người nghe cảm nhận được sự nặng nề sâu thẳm trong đó.

“Sẽ có người nói đáp án cho chúng ta.” So với sự cảm thán của Lâm Dị, Giang Dịch Dịch quá mức bình tĩnh… phần lớn thời gian cậu đều như vậy.

Không hổ là Bác Sĩ, lúc nào cũng đúng lý hợp tình coi khinh hết thảy.

Lâm Dị đặt bút xuống, xúc động vì sự bình tĩnh của Bác Sĩ, bình tĩnh cũng là một tài năng: đương nhiên trước khi gặp Giang Dịch Dịch, Lâm Dị chưa từng nhận ra nhưng sau khi gặp cậu rồi, Lâm Dị mới sâu sắc hiểu được điều đó.

Sự bình tĩnh của Bác Sĩ, có thể coi là sự bình tĩnh thông thường à?

Giang Dịch Dịch đâu biết Lâm Dị ngày ngày tự tẩy não mình đang nghĩ gì, cậu đứng dậy bước tới bàn nhìn bức tranh Lâm Dị vẽ.

Là một gián điệp đủ tư cách, hiển nhiên tài lẻ của Lâm Dị nhiều và giỏi hơn người thường, chẳng hạn như vẽ tranh.

Giang Dịch Dịch ngắm nghía bức tranh trông không khác gì trong gương một lúc, quay đầu hỏi Lâm Dị.

“Giản Tư không sánh bằng tôi?”

Lâm Dị gật đầu thật mạnh.

Đây rốt cuộc… thẩm mỹ của tôi có vấn đề hay là thẩm mỹ của trò chơi này có vấn đề?

“Anh không thấy nó bình thường à?”

“Sao lại thế?” Lâm Dị ngó bức tranh rồi nhìn Giang Dịch Dịch, giọng áy náy: “Do tôi vẽ không đẹp…”

Xem ra là thẩm mỹ của game này có vấn đề, Giang Dịch Dịch kết luận, dứt khoát cắt ngang cuộc đối thoại thiếu dinh dưỡng này: “Đi mở cửa.”

Bác Sĩ bắt tôi vẽ tranh, chỉ để thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của bản thân thôi ư?


Lâm Dị lẩm bẩm trong lòng, quẹt thẻ mở cửa, nhác thấy cửa phòng giam từ từ mở ra thì sực tỉnh: “Bác Sĩ? Chúng ta ra ngoài sao?”

“Không phải ra ngoài.” Giang Dịch Dịch liếc cánh cửa phòng “1-007” đối diện nói: “Sang thăm hỏi hàng xóm của chúng ta.”

Gã hàng xóm suốt ngày cười quái đản ấy hả? Lâm Dị nhìn thẻ của mình, không chắc mình có quyền hạn này không nhưng lúc nãy Thầy đã nói thế rồi…

Biết Thầy là Tinh Ngục Trưởng nhưng Lâm Dị vẫn vô thức tin tưởng, ỷ lại. Anh ta bước mấy bước đứng trước cửa 1-007, không nghe thấy tiếng cười kỳ dị quen thuộc, phòng 1-007 yên ắng lạ thường.

Bầu không khí bỗng căng tràn cơn ngột ngạt khó hiểu.

Lâm Dị rút thẻ, nhìn khóa điện tử trên cửa, giơ tay.

Khóa điện tử loé lên khi chạm thẻ quyền hạn, cánh cửa phòng đóng chặt lâu ngày dần mở ra. Tức khắc, Lâm Dị nghe thấy gì đó mà anh ta không kịp phản ứng.

Có tiếng xé gió ‘vụt’ bắn qua. Mùi máu tươi quen thuộc gần trong gang tấc bốc lên. Lâm Dị giật mình lùi nhanh về sau, kéo giãn khoảng cách với người trước mặt.

Gã này không phải bỗng dưng xuất hiện, mà gã đã đứng sẵn ở sau cửa, chờ hai người mở cửa.

“Hahaha”

Người đàn ông cười điên cuồng, cúi đầu li3m máu trong lòng bàn tay.

Tay gã giơ giữa không trung.

Nếu Lâm Dị vẫn đứng ở vị trí cũ thì sẽ hiểu, vị trí tay gã là ở ngay cổ Lâm Dị, đủ cho một cái bẻ ngoặt cướp đoạt mạng người.

Tiếc thay hàng động muốn lấy mạng Lâm Dị ấy, đã bị sự tồn tại bất ngờ nào đó ngăn lại. Lòng bàn tay gã cắm một con dao, đâm sâu vào trong gần như xuyên thủng bàn tay.

“Quà gặp mặt nhiệt tình quá.” Gã lướt qua Lâm Dị, ngó nghiêng Giang Dịch Dịch đang đứng trong phòng 1-002.

Ngay khi thấy Giang Dịch Dịch, hai mắt gã sáng bừng cùng câu cảm thán không rõ: “Cậu đẹp quá!”

Lâm Dị lặng lẽ né đường, chừa không gian cho Bác Sĩ ra trận.

Ngón tay Giang Dịch Dịch xoay động ánh sáng bạc, giữa nguy hiểm và bóng ảnh, cậu khẽ cười.

“Chậc.” Đối phương hít thở sâu: “Đừng như thế, tôi không nhịn được mà giết cậu mất.”

Gã cúi đầu nghiêm túc li3m bàn tay đang chảy máu tí tách: “Hiếm có người thú vị như này, cứ thế chết đi thì tiếc quá, ‘hắn’ sẽ tức giận.”

Lâm Dị ngạc nhiên, gã không phát giác được sự đáng sợ của Bác Sĩ, bất cứ ai thấy Bác Sĩ cầm dao đều sẽ cảm nhận sâu sắc điều này.

Mà dường như gã không phát giác thật, thậm chí còn… miệt thị Bác Sĩ?

Không hổ là kẻ điên, Lâm Dị lùi sâu ra cửa, tránh lát nữa máu của gã bắn lên người mình.

“Thử đi.” Giang Dịch Dịch cũng tò mò biết mấy. Người Năng Lực sở hữu phòng đơn với số hiệu ở trước như này, tại tòa một phòng thủ nghiêm ngặt rốt cuộc mạnh tới mức nào…

Cậu thôi cười, bình tĩnh nói với gã điên đang bận li3m máu: “Thử giết tôi xem.”