Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 1: C1



Sở Văn Lâm cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thở dài một tiếng.

Hình như bị muộn một chút.

Gần đây y mới nhận chức nghiệp pháo hôi, nội dung công tác chính là nỗ lực trở thành chướng ngại vật trên con đường tình yêu của nam nữ chính.

Đây là vị diện nhiệm vụ thứ nhất của y, hiện tại đang trên đường ôm đùi.

Nhưng lại không nghĩ rằng trên đường bởi vì mưa to mà kẹt xe, hiện tại đã kẹt ở chỗ này nửa tiếng.

Cũng không biết còn có thể gặp gỡ vị Thái Tử gia kia không.

Đại khái lại mất gần nửa tiếng, y mới thật vất vả tới sân bay thành phố B, Sở Văn Lâm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, liền thấy đã có một đoàn người vây quanh cạnh sân bay.

Liếc mắt một cái liền có thể thấy một người nam nhân dáng người thon dài đang đứng giữa đám người, giống như hạc trong bầy gà, nhìn từ xa, chỉ có thể mơ hồ thấy một khuôn mặt thon gầy cùng tóc mái tùy ý rơi rụng trên trán hắn.

Sở Văn Lâm âm thầm may mắn một chút vì đuổi kịp, trực tiếp ngừng chiếc Santana không mới không cũ của mình giữa một đám siêu xe, cầm chiếc dù vuông liền xuống xe.

Mang dù đi phía trước vài bước, nâng tán dù, tầm mắt nháy mắt rõ ràng lên.

Sân bay vì nước mưa vẫn sương mù mênh mông. Đám đông ồ ạt nơi cửa, người đi ngang qua sôi nổi tò mò nhìn đám nam nhân tây trang giày da chen chúc bên nhau kia.

Mà giữa những người đó, một người trẻ tuổi trên dưới 20 mặc một thân quần áo hưu nhàn, da thịt tái nhợt, lộ ra một chút bệnh trạng, trên tay trái xoay một đồng tiền xu, biểu tình nhàn nhã tự tại, một đôi mắt thon dài nửa rũ, người chung quanh đầy mặt khen tặng cùng nịnh nọt, hắn lại không nói gì.

“Du thiếu, ngài xem mưa to vậy, không bằng tôi thỉnh ngài đến Quý Nhân Lầu, cũng coi như đón gió tẩy trần cho ngài.” Một tên nam nhân bụng phệ xoa xoa tay, ý cười đầy mặt đề nghị, trong lòng lại cùng lúc chửi thầm: Vị gia này ra sân bay cũng đã nửa tiếng, hắn không mệt nhưng chính lão bồi đứng cũng mệt mỏi.

Du Khâm tản mạn mà liếc lão một cái, nhếch môi cười một chút, nói không rõ có ý tứ gì.

“Du thiếu?” Nam nhân có chút nghi hoặc.

“Nhìn ông liền muốn nôn, còn ăn cơm?” Du Khâm lên tiếng, lại không lưu cho lão nửa điểm thể diện.

Nhục nhã như vậy làm nam nhân trung niên nháy mắt đổi sắc mặt, nhưng giây tiếp theo vẫn đầy mặt lấy lòng: “Phải phải, ngài nói đúng, tôi đứng xa chút.” Dứt lời liền lui ra vài bước, lại không để những người khác có cơ hội chen lên.

Sở Văn Lâm lúc này cũng chậm rãi đi tới gần đó, nhìn thấy một đống người liền không chen lên. Y một mình cầm dù đứng bên ngoài, trong lòng tính toán chờ những người này lát nữa đi đâu, y liền đi theo hưởng chút náo nhiệt, lưu chút ấn tượng cho Du Khâm là được.


Mưa to xôn xao nện trên tán dù, y đứng ven đường, giọt nước bắn lên làm dơ ống quần cũng không chút để ý, chỉ là đứng đó kiên nhẫn đợi.

Lúc này, thanh âm nói chuyện bên cạnh lại đột nhiên ngừng lại, Sở Văn Lâm có chút kỳ quái nâng dù lên, lại xuyên qua màn mưa thấy Du Khâm đang đứng giữa đám người, cười như không cười mà nhìn mình, một đôi mắt hồ ly nửa nhếch, mang theo chút hứng thú.

Người bên cạnh cũng đều theo tầm mắt hắn nhìn qua, phát giác người này ngũ quan đoan chính dáng người đ ĩnh bạt, thần sắc tự nhiên đứng trong mưa, nhìn một chút cũng không quen mặt, cũng không biết là nhà ai phái tới.

Sở Văn Lâm không biết ý tứ trong ánh mắt Du Khâm, chỉ cảm thấy hắn đang nhìn cây dù trong tay mình, liền có chút chần chờ nửa đưa qua.

Nam nhân trung niên nhìn nhìn trang phục y, một thân âu phục mua trong thương trường, một cây dù mua ở ven đường, chỉ có vậy liền muốn lôi kéo làm quen với Du Khâm, không phải hoang tưởng sao?

Nghĩ vậy, lão đang muốn mở miệng trào phúng, dư quang lại thấy Du Khâm bước chậm đi qua, nhẹ nhàng nâng nâng cằm: “Đi thôi. Xe đâu?”

Sở Văn Lâm sửng sốt một chút, chưa kịp nghĩ cẩn thận hắn có ý tứ gì, ánh mắt Du Khâm nhìn lại đây, y liền phản ứng lại mà ấn chìa khóa xe: “Ở đó.”

Du Khâm đứng ven đường nhìn chiếc Santana màu đen kia, nhếch một bên khóe miệng, ý vị không rõ nghiêng đầu nhìn Sở Văn Lâm.

Sở Văn Lâm nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc.

“Ha ha ha.” Xem vẻ mặt này của y, Du Khâm như là bị lấy lòng mà lớn tiếng bật cười, vươn tay tiêu sái mở cửa xe ngồi xuống.

Thấy Du Khâm cùng tên thanh niên kia nghênh ngang rời đi, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau.

“Cứ, cứ vậy mà đi? Đầu óc Du Khâm có vấn đề? Một đám Mercedes-Benz, Porsche chúng ta đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng đi theo một chiếc Santana.”

Người bên cạnh trợn trắng mắt: “Nếu không sao lại nói đầu óc hắn có chút vấn đề chứ. Nghe nói lần này trở về cũng là gạt Du lão gia.”

“Giấu thì thế nào, mấy năm nay hắn gây chuyện nhiều đi. Nhưng nói thế nào, hắn hiện tại chính là độc đinh của Du gia, Du lão gia đánh thì đánh mắng thì mắng, nhưng có bao giờ ra tay tàn nhẫn đâu.”

“Xem như đến không một chuyến, còn chờ lâu như vậy.”

Đoàn người đều tức giận vô cùng, không cam lòng tay không mà về, lại cũng không có cách nào.

Vừa lên xe, bọn họ liền kêu bí thư bắt đầu tra tên hậu sinh vừa tới hôm nay kia.

Có thể vào được mắt Du Khâm, khẳng định phải tranh thủ làm quen chút.


Lên đường chính, Sở Văn Lâm mở hướng dẫn ra, hỏi: “Muốn đi đâu?”

“Tùy tiện đi.” Du Khâm lên xe lại thay đổi một bộ biểu tình, ý cười phai nhạt xuống, đầy mặt lãnh đạm nhìn ngoài xe, phảng phất người vừa rồi sung sướng cười to không phải hắn, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Tùy tiện là đi chỗ nào a. Sở Văn Lâm cạn lời. Nhưng nếu hắn đã lên tiếng, y có thể làm sao chứ.

Tới nội thành, đi dạo vài vòng, di động Du Khâm đột nhiên vang lên, hắn nhìn thoáng liền ngắt.

Ngón tay Du Khâm khẽ nhịp lên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh tượng xa hoa truỵ lạc ngoài xe, không chút để ý hỏi: “Hôm nay anh tìm tôi làm gì?”

“Làm gì?” Sở Văn Lâm lặp lại một tiếng, tự hỏi trong chốc lát, có chút không xác định nói: “Làm quen ngài một chút đi.”

Ngón tay Du Khâm khẽ dừng, quay đầu, nhìn Sở Văn Lâm, khẽ nhấc một bên mi. “Cũng chỉ là, làm quen một chút?”

Sở Văn Lâm chuyên tâm lái xe, gật gật đầu: “Làm quen, sau đó lấy lòng ngài.”

Du Khâm nhìn thần sắc nghiêm túc của y, thấp thấp cười vài tiếng, nhẹ giọng than một câu: “Thật không biết đầu óc anh làm từ thứ gì.”

Cười thì thôi sao lại còn mắng người, Sở Văn Lâm bĩu môi, không trả lời.

Nhưng liền tại khoảng thời gian ngắn ngủn này, Sở Văn Lâm cũng phát giác ra hắn hỉ nộ không chừng.

Nói cười liền cười, nói lạnh liền lạnh, không một chút dấu hiệu.

Lúc này còn không phải y đang lái xe bình thường sao, Du Khâm lại đột nhiên lên tiếng kêu ngừng: “Dừng xe.”

“A?” Sở Văn Lâm nhìn đoạn đường này, định nói chỗ này không thể ngừng. Nhưng nhìn tính nết âm tình bất định kia của Du Khâm, y cũng chỉ có thể từ bỏ bằng lái của mình.

Xe ngừng ở ven đường, Du Khâm nhìn y, lại bắt đầu xoay đồng xu trên tay: “Anh tên gì?”

“Sở Văn Lâm.” Sở Văn Lâm ngồi thẳng, bình tĩnh trả lời.

Du Khâm nhàn nhạt nhìn y một cái, ném đồng xu cho y, sau đó liền mở cửa xe ra ngoài.


Bên ngoài còn đang mưa to, nhưng Du Khâm lại giống như không cảm giác được, lập tức đi về bên kia đường, dưới ánh đèn mờ nhạt có thể rõ ràng nhìn thấy nước mưa thẳng tắp rơi trên người hắn.

Sở Văn Lâm thấy, vội vàng cầm dù mở cửa xe, vài bước liền đuổi kịp, đưa cho hắn: “Dù.”

Nghe thấy thanh âm y, Du Khâm đứng giữa đường, ngừng lại trong chốc lát.

Sở Văn Lâm nhìn xe cộ đang chạy qua hai bên.

Lấy hay không lấy? Y cũng không muốn ở vị diện thứ nhất đã bị xe đâm chết.

Du Khâm lúc này rốt cuộc xoay người, nước mưa tẩm ướt tóc mái dính trên trán, có chút hỗn độn, ánh mắt hắn lại cực kỳ sâu thẳm, như nước biển tĩnh mịch, tựa ngay sau đó phải nhấc lên sóng to vạn trượng. Hắn nhìn Sở Văn Lâm, hừ cười một tiếng, sau đó vươn tay nhận dù, ngón tay không cẩn thận đụng tới Sở Văn Lâm, giống khối băng, ẩm ướt lại lạnh băng.

Thấy hắn nhận dù, Sở Văn Lâm thở nhẹ một hơi, cũng bước nhanh chạy về xe.

Nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, quần áo trên người đã ướt đẫm, dính trên người phá lệ khó chịu. Cũng không biết vừa rồi Du Khâm nghĩ gì, liền nói đi là đi như vậy.

Sở Văn Lâm nhìn đồ vật Du Khâm ném cho mình, nó trông như một loại tiền cổ, mặt trên còn khắc hoa văn. Y lắc đầu, nhấn chân ga.

Sự tình còn thuận lợi hơn y dự đoán.

Du Khâm chỉ mới ngồi xe y, cũng đã có rất nhiều ông chủ bắt đầu tranh nhau mời y ăn cơm.

Làm tên pháo hôi có nhân thiết là cáo mượn oai hùm thấy tiền sáng mắt đầy mắt danh lợi, y đương nhiên phải một cái không từ mà tham gia, chiếm hết tiện nghi.

“Tiểu Sở thật tuấn tú lịch sự, quen biết cậu thật tốt, hôm nay chúng ta nhất định không say không về.” Nam nhân trung niên bị Du Khâm nói nhìn muốn nôn ngày đó giờ phút này cũng đầy mặt tươi cười mà ngồi đối diện Sở Văn Lâm, nâng ly với y.

Sở Văn Lâm nâng ly rượu lên, khiêm tốn nói: “Ngụy tổng, tôi sao dám chứ.”

“Không biết Tiểu Sở kinh doanh gì đó?”

“Mở một công ty giải trí nho nhỏ thôi.” Sở Văn Lâm uống xong một ly rượu: “Còn mong Ngụy tổng chiếu cố nhiều hơn.”

Trong mắt Ngụy tổng hiện lên một tia nhẹ nhàng. Lão là làm khai phá điền sản, chỉ cần Sở Văn Lâm không tới động bánh kem của lão, vậy quan hệ của y với Du Khâm tốt một chút cũng không sao, nếu không lại phải nghĩ biện pháp diệt trừ mối uy hiếp này.

Trong lòng thiên hồi bách chuyển, ngoài miệng lại phụ họa nói: “Khá tốt, không phải gần đây văn hóa sản nghiệp tương đối hot sao, hơn nữa đám tiểu minh tinh tên này còn nộn hơn tên kia, bên người Tiểu Sở khẳng định không thiếu mỹ nữ a, ngày nào đó phải giới thiệu cho chúng tôi một chút nha.”

Sở Văn Lâm nhàn nhạt cười cười, không nói gì.

Những người khác cũng không để ý, Ngụy tổng trao đổi một ánh mắt cùng hai ông chủ khác, sau đó giống như lơ đãng hỏi: “Tiểu Sở này, lại nói cậu quen Du thiếu thế nào a, lần đầu tiên tôi thấy Du thiếu cho một người mặt mũi như vậy, quan hệ của các cậu chắc chắn không cạn đi.”


“Không đâu, là ngài ấy nể tình.”

“Sao có thể.” Bọn họ không tin: “Mặc kệ nói thế nào, bằng hữu của Du thiếu chính là bằng hữu của tôi. Tới, ly này kính cậu.”

Liền một ly lại một ly như vậy, Sở Văn Lâm uống đến có chút say, ngã xuống bàn.

Ngụy tổng lúc này mới thu liễm ý cười, đặt ly rượu lên bàn, hừ lạnh một tiếng: “Chuốc nửa ngày cũng chưa hỏi được gì, thật là một tên câm.”

Hai người khác cũng nhìn nhau, thở dài: “Thôi, nói không chừng Du Khâm để ý y cũng chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.”

“Miếng đất phía đông kia bây giờ cũng chưa có đầu mối nào đâu, đó chính là khối thịt mỡ a, tên bệnh tâm thần Du Khâm kia tuy có chút điên, nhưng tốt xấu cũng là tôn tử duy nhất của Du gia. Đến lúc đó Du gia hỗ trợ một chút, chắc chắn có thể nhẹ nhàng bắt lấy miếng đất kia.”

“Nhưng hiện tại hỏi tên tiểu tử này cũng vô dụng. Tôi đã nói người nửa đường xông ra thì có thể là nhân vật gì chứ, đi thôi đi thôi, đừng phí thời gian ở chỗ này cùng y nữa.”

Ngụy tổng nhụt chí uống cạn rượu trong ly, đứng lên, còn phun một tiếng: “Thật là xui xẻo.”

Ba người rời đi, trước khi đi tùy tiện tìm một người nhét chút tiền đưa Sở Văn Lâm về.

Nhưng ba người vừa đi, Sở Văn Lâm liền ngẩng đầu lên.

Rốt cuộc kết thúc.

Khoác áo khoác âu phục lên cánh tay, không chờ người tìm tới, Sở Văn Lâm liền một thân thoải mái mà kéo cửa ra ngoài.

Nhiệm vụ hôm nay rốt cuộc hoàn thành, cả bữa tiệc y cũng chưa ăn gì, chỉ mãi uống rượu nên có chút đói, còn đang định đi chỗ nào ăn chút gì, lúc ra cửa lại thấy Du Khâm đang được người dẫn lên lầu.

Sở Văn Lâm do dự có nên giả bộ trùng hợp gặp nhau một chút không, nhưng y nghĩ lại, mới gặp hai ngày trước, lúc này đi lên không chừng sẽ khiến người chán ghét, thôi thì bỏ đi.

Ai ngờ mới vừa xoay người bước ra ngoài một bước, phía sau liền truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Du Khâm: “Sở Văn Lâm.”

Y dừng một chút, ngượng ngùng xoay người lại.

“Thấy tôi đã muốn đi?” Du Khâm híp mắt, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt lại không chút ý cười.

“Sao có thể chứ.” Sở Văn Lâm bình tĩnh lắc đầu giải thích nói: “Tôi vừa uống chút rượu, trên người không dễ ngửi, không muốn nhiễu nhã hứng của ngài.”

Du Khâm nhướng mày, thanh âm vững vàng: “Tốt nhất là vậy.”

Sở Văn Lâm có chút bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể đi theo hắn lên lầu.

Tác giả có lời muốn nói: Thụ làm một loạt chuyện kỳ ba, đều bởi vì đầu óc có bệnh.