Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 49: C49



Tới thứ năm, Sở Văn Lâm đang ngồi làm bài, Tống Nhụy đã đi tới: “Ngày mai là sinh nhật dì rồi, cậu chuẩn bị quà cho dì xong chưa?”

Sở Văn Lâm lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Mới khai giảng xong, chương trình học còn khá dày đặc.

“Hay chiều nay chúng ta đi đi, nếu không không kịp mất.”

Học xong buổi chiều, hai người ra khỏi trường, gặp Thích Dụ, hắn nhìn hai người một chút, đi lướt qua bên cạnh.

Vì không phải tất cả học sinh đều ở lại ký túc, học sinh có nhà ở gần trường cũng không ít, cho nên buổi chiều cổng trường vẫn mở, ra ngoài khá dễ dàng.

Hai người đến tiệm vàng bạc gần trường trước, nhân viên bán hàng thấy bọn họ còn mặc đồng phục, thái độ cũng có chút tùy ý: “Xin hỏi hai bạn muốn xem loại hình nào.”

Tống Nhụy nhìn trái nhìn phải, có chút băn khoăn: “Sở Văn Lâm, cậu thấy cái nào đẹp.”

Sở Văn Lâm nhìn giá cả, lắc đầu: “Đắt quá.”

“Không sao, xem như chúng ta tặng chung với nhau đi.” Tống Nhụy không muốn y phiền lòng: “Nếu không xem như cậu đưa thay tớ cũng được.”


“Nhưng mẹ sẽ không chịu.” Ở chung với nhau hai năm, Sở Văn Lâm phát giác mẹ y là một người phụ nữ có lòng tự trọng rất mạnh, y có thể nhận bánh mì Tống Nhụy đưa, nhưng mẹ y sẽ không, với bà mà nói bất luận quà tặng hay trợ giúp gì đều là bố thí cả.

“Vậy làm sao bây giờ.” Tống Nhụy biết Sở Văn Lâm không phải là người có nội tâm mẫn cảm, y nói gì chính là cái đó, sẽ không cậy mạnh mà nói dối, cho nên cũng chỉ có thể từ bỏ món quà này.

“Đi xem quần áo đồ trang điểm gì đó đi.” Dù sao tiết kiệm cũng có cách mua quà tiết kiệm.

Ra khỏi tiệm quần áo thì đã hơn 6 giờ 40, kế tiếp chính là tiết tự học buổi tối, trên đường còn có thể thấy một ít học sinh lớp 10 đi qua, bước chân đều vô cùng vội vàng.

Hai người đang định chạy đến trường, Sở Văn Lâm lại đột nhiên kéo tay Tống Nhụy lại, chỉ hướng bên kia: “Cậu xem đó là ——”

Tống Nhụy nhìn theo tầm mắt y, ngõ nhỏ hẹp hòi, Cố Ngọc Phong ngồi xổm trên đất, trong lòng ngực ôm một con mèo, đồng phục trên người loáng thoáng thấy được chút vết máu.

Tống Nhụy không dám tin, che miệng kinh ngạc cảm thán một tiếng: “Cố Ngọc Phong!”

Nghe thấy tiếng động, Cố Ngọc Phong ngẩng đầu lên, thấy là bọn họ liền nhíu mày nói: “Sao lại là các ngươi?”

Tống Nhụy trừng mắt lên: “Cậu đang làm gì đó!”

Nghe giọng điệu chất vấn của Tống Nhụy, Cố Ngọc Phong mới biết Tống Nhụy hiểu lầm gã, gã bực mình để lộ con mèo hơi thở thoi thóp đang nằm trong ngực ra: “Chân nó bị thương, tôi không rành chỗ này, đang tìm bệnh viện thú ý ở gần đây?”


Tống Nhụy nhìn thấy con mèo bị máu nhuộm đỏ trong ngực gã thì hoảng sợ, cũng biết là mình hiểu lầm gã: “Xin lỗi, là tớ hiểu lầm. Nhưng tớ biết một tiệm thú y ở gần đây, để tớ dẫn cậu đi.”

Mấy hôm trước còn thiếu chút nữa cãi nhau với bọn họ, Cố Ngọc Phong vốn dĩ không muốn để ý tới cô, nhưng nhìn lại con mèo trong ngực suy yếu kêu một tiếng, đành phải gật gật đầu.

——

“Quá đáng thật, cư nhiên có người có thể ra tay tàn nhẫn với mèo con như vậy.” Tống Nhụy biết được vết thương trên người con mèo là do người gây ra thì tức giận không thôi, quen thuộc mà oán giận với Cố Ngọc Phong. Cố Ngọc Phong nhìn cô một cái, an an tĩnh tĩnh ngồi yên không nói gì, Sở Văn Lâm bên cạnh cũng ngồi trên ghế không nói lời nào, chắp tay trước ngực chống cằm, như đang tự hỏi gì.

Tống Nhụy cúi đầu thấy: “Sở Văn Lâm, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Sở Văn Lâm nhìn phía trước chậm rãi nói: “Tớ đang nghĩ, tiết tự học buổi tối nên giải thích thế nào.”

Hóa ra trong lúc vội vàng, ba người đã quên mất thời gian, đến tiệm thú y cũng đã qua 7 giờ.

“……” Tống Nhụy ngẩng đầu vừa thấy thời gian liền hít hà một hơi, ấn ngực giúp bản thân áp kinh một chút, trấn định nói: “Không sao. Bây giờ chúng ta liền trở về.”

“Tôi không về đâu.” Cố Ngọc Phong đồ sộ bất động, Tống Nhụy lại duỗi tay kéo gã: “Không được, học sinh không đi học sao được. Mèo con nhờ nhân viên trông một chút cũng được, có chuyện gì gọi điện thoại là được, nhanh lên đi.”

Ba người có chút chật vật đi qua ánh mắt của chú bảo vệ vào trường học. Đến lớp học, chủ nhiệm lớp đã đen mặt chờ bọn họ ở cửa.


“Nếu muộn chút nữa cô còn đang nghĩ nên báo nguy hay không. Đến văn phòng với cô.” Nói xong cô Thôi liền trực tiếp dẫm lên giày cao gót đi rồi, mang theo một trận gió, đám Sở Văn Lâm liền đi theo phía sau.

“Cứu giúp động vật về tình cảm có thể tha thứ, cô sẽ không trách cứ các em, nhưng cứu một con mèo cần đến ba người à? Không biết để một người trở về nói một tiếng hả? Không ai báo tin, cô làm sao biết các em có an toàn hay không?”

Cô Thôi thuyết giáo một trận, nói đến ba người mặt xám mày tro, nhưng cô giống như không tự ngừng lại được, không ngừng thuyết giáo, lúc khát còn cầm chén trà lên uống một ngụm, Sở Văn Lâm đều cho rằng cô muốn kết thúc rồi, ai ngờ cô buông ly xong lại tiếp tục mở miệng. Nói đông nói tây nói đến cả chuyện của Sở Văn Lâm: “Thành tích của em cũng là trung bình khá, muốn vào mấy trường tốt trong nước còn có chút cố sức, cho nên phải tiếp tục nỗ lực.”

Sở Văn Lâm căng da đầu gật đầu.

Cô Thôi còn muốn tiếp tục nói, cửa văn phòng lại bị người gõ vang, Thích Dụ đứng ở cửa: “Cô ơi, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi.”

“Vất vả, em đặt đây là được.”

Thích Dụ đi đến, từ bên cạnh Sở Văn Lâm đi qua, y vừa vặn nhìn thấy bút tích Thích Dụ trên tài liệu, đoan chính lại không mất thần vận.

Cô Thôi lại uống một ngụm trà, đang chuẩn bị nói thêm gì với Sở Văn Lâm, Thích Dụ bên cạnh lại đột nhiên nhàn nhạt nói: “Cô, đêm nay giáo vụ sẽ đi kiểm tra sĩ số ở các lớp.”

“Vậy sao? Ôi trí nhớ của cô.” Cô Thôi rốt cuộc ngừng thuyết giáo, phất phất tay: “Vậy mấy đứa về lớp nhanh đi, học tập cho tốt.”

Ba người như trút được gánh nặng gật đầu: “Dạ cô.”

“Cố Ngọc Phong ở lại một chút, lớp trưởng, nếu giáo vụ hỏi thì nói nó đang ở chỗ cô.” Tống Nhụy cùng Sở Văn Lâm đều là học sinh ngoan, không cần cô nói thêm, nhưng Cố Ngọc Phong không giống họ, gã là do cha gã dùng tiền nhét gã vào lớp này, chủ nhiệm lớp cảm thấy vẫn nên cảnh giác gã một chút.


Trên đường về phòng học, Thích Dụ nhìn Sở Văn Lâm: “Trên tay cậu có máu.”

Sở Văn Lâm duỗi tay nhìn thử, đều là do lúc ôm mèo dính lên, hiện tại một mảnh loang lổ, thoạt nhìn có chút dọa người: “Tớ đi rửa tay chút.”

Tỉ mỉ rửa sạch tay ở phòng vệ sinh xong, lúc Sở Văn Lâm ra ngoài Tống Nhụy đã đi rồi. Nhưng Thích Dụ vẫn đứng tại chỗ, thấy y ra ngoài, ánh mắt xẹt qua đôi tay trắng nõn sạch sẽ của y, đi về phía trước: “Đi thôi.”

Bởi vì chuyện lần này, sắc mặc của Cố Ngọc Phong với đám Sở Văn Lâm cũng tốt hơn một chút.

Tuy Cố Ngọc Phong rất muốn giữ lại con mèo kia, nhưng gã cũng ở ký túc xá, để mèo trong nhà cũng không ai chăm sóc, cuối cùng đành phải tìm một người nhận nuôi.

——

“Hôm nay cậu lại không ăn sáng à.” Từ Thành Châu thấy bộ dáng Sở Văn Lâm ngã lên bàn phảng phất đã không có linh hồn, lắc lắc đầu: “Cậu cứ vậy không được, bài vở còn nhiều lắm.”

“Tớ không sao.” Sở Văn Lâm gối mặt lên bàn, tin tưởng nhịn xuống một chút liền sẽ qua.

“Đi thôi, tới tiết thể dục rồi.”

“Ừ.” Sở Văn Lâm gật đầu, mới vừa đứng dậy, đầu óc đột nhiên một trận choáng váng, cảnh tượng trước mắt biến thành trống rỗng, sau đó liền ngã xuống, bên tai dư lại chính là tiếng kinh hô của Từ Thành Châu: “Sở Văn Lâm!”

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Từ Thành Châu muốn nâng Sở Văn Lâm dậy đưa đến phòng y tế, Thích Dụ chạy chậm lại đây, mặt vô biểu tình thấp giọng nói một câu: “Tôi đưa cậu ấy đi.”

“A được được.” Từ Thành Châu vội vàng giao Sở Văn Lâm cho hắn, nhìn hai người dần dần đi xa.