Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái

Chương 10: Một ngày làm anh (10)



Hạ Tân Tễ nhanh chóng được gọi ra, Đỗ Hòa Trạch đứng ở ngoài cổng trường nhìn chăm chú từng bước chân đang đến gần của hắn, vô thức dập tắt điếu thuốc trên tay.

Hắn mặc trên người bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng đầy bình thường, bộ đồ này phủ lên cơ thể gầy gò như vậy thì trông chẳng khác nào đeo bao tải. Nhưng có lẽ là vì khuôn mặt này, nên cho dù quần áo trên người có lay động theo từng bước chân thì vẫn đủ khiến người ta đắm đuối say mê, dung mạo trời cho muốn che giấu cũng không giấu được.

Đỗ Hòa Trạch cong môi cười: "Tiểu Tễ."

Vượt ngoài dự kiến của gã, thiếu niên không hề có một chút phản ứng kích động nào cả, chỉ thản nhiên đứng nhìn gã chăm chú, mãi một lúc sau mới đột ngột cong miệng cười.

"Anh Đỗ."

Giả dạng làm một học sinh rất thuận lợi, không có một chút hoài nghi thừa thãi nào cả. Hạ Tân Tễ ngồi trong quán cà phê, không nhanh không chậm rũ mắt khuấy cốc cà phê của mình, như thể không hề cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đàn ông đối diện đang đổ dồn về phía mình.

Đỗ Hòa Trạch nói: "Tiểu Tễ, em đẹp hơn so với trước rồi đấy."

Hơi nước màu trắng lượn lờ bốc lên, Hạ Tân Tễ bỗng dưng nâng mắt lên liếc nhìn gã rồi lại cúi xuống, nở nụ cười tự giễu.

"Đẹp thì có lợi ích gì?" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, "Mấy ngày qua, không phải anh Đỗ cũng không đến thăm em hay sao?"

Người đàn ông lập tức nôn nóng: "Không phải anh không muốn, chỉ vì chân anh bị thương không động đậy nổi, phải nằm trên giường mất vài ngày ——"

Gã dừng lại một lát, hạ thấp phong thái xuống, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng tức giận với anh Đỗ, em xem, không phải giờ anh Đỗ đã ở đây rồi hay sao?"

Bàn tay về phía trước mắt thấy cũng biết sắp chạm vào, đuôi lông mày Hạ Tân Tễ khẽ giật, hắn bình tĩnh thu tay về rồi thay đổi tư thế ngồi.

Đỗ Hòa Trạch ngẩn ra.

"Nhưng mà không phải anh Đỗ đang hẹn hò cùng với người anh trai yêu quý của em sao?" Hạ Tân Tễ hé môi cắn nhẹ vào thìa khuấy cà phê, cánh môi nhợt nhạt bị hơi nước thấm ướt hơn nửa, "Sao anh còn nói những lời như vậy với em chứ?"

Đỗ Hòa Trạch hít một hơi, vì lấy lòng người đẹp nhỏ nhắn này, gã vội vàng nghiêng về phía trước, dùng tư thế khiêm tốn nhất để thề thốt: "Trong lòng anh Đỗ chỉ có em mà thôi, anh nói thật!"

Thiếu niên cười khẩy một tiếng.

Đỗ Hòa Trạch khẽ cắn môi, nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của người đẹp bé nhỏ, dứt khoát nhân cơ hội nói thẳng một mạch: "Em không biết đấy chứ, Thanh Nhiên bởi vì chuyện của ba mình nên không hề thích việc trên giường..."

Trong đôi mắt Hạ Tân Tễ bùng lên ngọn lửa lạnh băng, như cười như không liếc mắt nhìn gã, "Thật vậy sao?"

"Thật đó!" Đỗ Hòa Trạch vội vã nói, "Đã nhiều năm như vậy rồi, anh, bọn anh cùng lắm chỉ mới nắm tay thôi!"

Đỗ Hòa Trạch tự nhận bản thân là một người đàn ông bình thường, mối quan hệ tình cảm mà gã mong muốn chắc chắn không phải kiểu tình yêu đơn thuần như thế này, càng không nói đến việc từ ban đầu gã đã không có bao nhiêu cảm xúc. Dưới tiền đề như vậy thì gã không hề cảm thấy áy náy đối với việc tìm kiếm chọn lựa mới cho bản thân.

Hạ Thanh Nhiên muốn làm hòa thượng thì tại sao mình phải làm theo chứ?

Đừng có bảo cậu ta đã làm bao nhiêu việc cho mình —— mấy năm liền diễn kịch cùng với cậu ta như thế, nếu tính tiền lương thì chắc chắn còn nhiều hơn số tiền cậu ta đưa cho gã nhiều.

Dường như Hạ Tân Tễ cảm thấy vô cùng hài lòng với đáp án này, ngồi nghe những lời lải nhải oán giận không ngớt của gã, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của hắn khẽ gõ vài cái lên mặt bàn, sau đó mới ngước mắt lên nhìn gã.

"Anh Đỗ," hắn dùng đầu lưỡi liếm môi, đột nhiên cười khẽ, "Anh muốn đổi một địa điểm khác không?"

- ---------

Khi Khấu Thu nhận được tin nhắn của đứa trẻ nhà mình thì y đang ở công ty để xử lý công việc giúp ông cụ Hạ. Y rút điện thoại di động đang rung trong túi quần ra, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, sau đó vẻ mặt đột ngột thay đổi.

【Điều này có nghĩa là sao?】Khấu Thu kinh hoảng nói, 【Tại sao em ấy lại nhắn "Cứu em"?】

Y lập tức gọi điện lại, rõ ràng chuông đã kêu rất lâu nhưng vẫn không hề có người nhận. Khấu Thu cắn răng tắt máy rồi gọi lại, lúc này cuối cùng cũng nối máy, giọng nói của đứa trẻ ở đầu dây bên kia lộ rõ vẻ nức nở, sợ hãi nói: "Anh ơi....."

"Làm sao vậy?" Khấu Thu lo lắng hỏi, "Em đang ở đâu?"

"Quán bar ạ, anh ơi, em sợ lắm... Thật kỳ quái, hức, anh —— anh Đỗ kỳ lạ lắm, em không biết nữa ——"

Đường truyền âm thanh đứt quãng không ổn định, trái tim Khấu Thu như đang đánh đu, càng lúc càng đung đưa mạnh hơn, cao giọng nói: "Tiểu Tễ! Em đang ở chỗ nào?"

Cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt, Khấu Thu chỉ có thể lờ mờ nghe được từ "autumn" qua cuộc gọi trước khi bị cắt đứt. Vẻ mặt y trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, quay sang hỏi giám đốc marketing bên cạnh: "Chỗ chúng ta có quán bar nào có tên liên quan đến autumn không?"

Một lát sau, Khấu Thu lái xe phóng thẳng đến quán bar gần trường cấp 3 của Hạ Tân Tễ, không nói một câu đã lao thẳng vào trong. Bảo vệ đứng ngoài cửa không ngăn kịp, tài xế phía sau đã nhanh chóng bước lên nói rõ thân phận của Khấu Thu, bởi vậy y có thể đi thẳng vào bên trong. Quản lý ân cần dẫn đường đưa họ đến trước một căn phòng thuê riêng, còn chưa kịp nói thêm gì thì Khấu Thu đã giận tái mặt, hung tợn đạp cửa.

"Rầm!" Cửa phòng đùng một cái mở toang ra, cảnh tượng bên trong khiến cho con ngươi của Khấu Thu co rút lại.

Có một chiếc giường bên trong căn phòng riêng của quán bar và đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường đó.

Khuôn mặt ửng đỏ đầy bất thường, cánh môi bình thường luôn tái nhợt nay lại đỏ chẳng khác gì nung bàn ủi, chỉ có thể ôm chặt gối rồi rụt người trong góc giường, bày ra tư thế phòng thủ chống đỡ lại —— mà Đỗ Hòa Trạch trước mặt lại đang muốn vồ lên đoạt lại thứ gì đó ở trong lòng đứa trẻ kia.

Tình cảnh này...

Đến cả hệ thống cũng phải hít một ngụm khí lạnh, không thể tưởng nổi nói: 【Hạ Tân Tễ vừa mới trưởng thành mà! 】

Khấu Thu đã không còn nghe lọt bất cứ điều gì khác. Đôi mắt y đỏ bừng, bước chân bước lên, dứt khoát kéo Đỗ Hòa Trạch đang trợn mắt há mồm xuống dưới đất —— tiếp đó y vung nắm đấm lên, đấm mạnh vào mũi Đỗ Hòa Trạch không chút thương xót khiến cho gã ta phải kêu đau đớn, ngã uỳnh xuống mặt đất.

Nhìn thấy Khấu Thu xuất hiện, bé thỏ trắng bị vây trong góc giường đã nhanh chóng vứt chăn gối sang một bên, cánh môi run rẩy thốt ra tiếng gọi anh đầy vẻ yếu đuối rồi lập tức bật khóc chui tọt vào lồng ngực y. Khấu Thu xoa đầu hắn, cơ thể không nén nổi run rẩy, chỉ biết lặp đi lặp lại: "Không sao đâu, không sao nữa rồi."

Bàn tay của y luồn qua mái tóc rối bời của Hạ Tân Tễ, xoa mái tóc hết lần này đến lần khác.

"Anh trai đến đây rồi."

Nhiều từ ngữ y không thể nào thốt ra nổi nữa, cổ họng như bị một thứ cảm xúc kỳ lạ lấp kín, cảm giác nặng nề đến đau lòng —— Khấu Thu dừng sức nhắm mắt lại, thấp giọng nói, "Anh đến đây rồi."

Cuối cùng Đỗ Hòa Trạch cũng tỉnh táo lại từ cảnh tượng trông chẳng khác gì cưỡng gian này, đột ngột kêu lên: "Không phải như thế! Tiểu Tễ, do Tiểu Tễ tự nguyện ——"

Khấu Thu đã không còn nghe nổi điều gì khác nữa.

Y chưa từng tức giận như vậy, màng nhĩ xao động không ngừng, bên tai tràn ngập tiếng ầm ầm không dứt, Khấu Thu nhìn Đỗ Hòa Trạch, gằn từng chữ một: "Anh còn sống sót, điều này thật lãng phí mạng sống."

Dựa theo thuộc tính vốn dĩ của cán bộ kỳ cựu Khấu, đây đã là lời nói tàn nhẫn độc địa nhất mà y có thể nói ra được.

Hạ Tân Tễ được đưa đến bệnh viện, phải dựa vào truyền dịch để giảm bớt cảm giác nóng bỏng do dược tính đem lại, đến cả ông cụ Hạ cũng bị kinh động, khi nghe được tin tức như vậy từ trong lời kể của thằng cháu trai mình, vẻ mặt của ông tràn đầy dáng vẻ khó tin nổi.

"Cái thằng nhóc nhà họ Đỗ đã hạ thuốc đứa trẻ kia ư?" Ông dùng sức đập mạnh gậy của mình xuống nền đất, tức giận nói, "Được dạy dỗ cái kiểu gì vậy! Người nhà họ Đỗ đâu hết rồi?"

Ba Đỗ mẹ Đỗ đã đến bệnh viện từ sớm, trên gương mặt họ lộ vẻ sợ hãi. Kể ra thì việc con mình bỏ thuốc người khác cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì cho cam, dù sao với thân phận bọn họ, chơi đùa tí vẫn là chuyện bình thường, chuyện hoang đường hơn nữa trong cái giới này cũng không thiếu.

Nhưng hạ thuốc người nhà họ Hạ thì đó lại là vấn đề lớn.

Ba Đỗ mẹ Đỗ đều chỉ là nhánh bên của nhà họ Đỗ, thân phận vốn dĩ đã không cao, những năm qua đều nhờ Hạ Thanh Nhiên nâng đỡ nên họ mới chiếm được địa vị nhỏ nhoi trong giới nhà giàu. Bây giờ lại đắc tội với đùi vàng này, bọn họ muốn yên lòng cũng không được, lập tức mang quà biếu đến nhà lớn Hạ gia để bồi tội.

Nhưng khiến bọn họ phải thất vọng rồi, đến cả cổng Khấu Thu còn không cho người ra mở.

Từng việc khác lần lượt được điều tra ra, bỏ thuốc là thủ đoạn Đỗ Hòa Trạch hay dùng, những nam sinh đến chơi ở quán bar đều là kiểu thanh tú sạch sẽ như cọng hành tươi tốt mơn mởn. Mà Hạ Tân Tễ lại đúng là kiểu học sinh trung học ngây thơ trong sáng chưa từng làm điều xấu, ai đúng ai sai ở đây, những người khác đều tự hiểu rõ trong lòng.

Đến cả nhân viên quán bar cũng chính mồm nói, Đỗ Hòa Trạch từng nói hai ba lần rằng gã muốn dùng thuốc để khiến người đẹp nhỏ bé ốm yếu kia có thể sung sướng thêm chút.

"Con có nói," Đỗ Hòa Trạch hét về phía ba mẹ, "Con dự định bỏ thuốc, nhưng mà con còn chưa có ra tay mà!"

Bờ môi của gã run run, cao giọng nói: "Nó —— nó cố ý!

"Chính nó tự bỏ thuốc, tự cáo trạng lại, cũng tự đề nghị đi đến quán bar..."

Nhưng lần này đến cả ba Đỗ mẹ Đỗ cũng không dám tin tưởng gã nữa.

"Thằng bé là một học sinh cấp 3, lấy đâu ra thuốc được hả?" Ba Đỗ nhíu mày, "Việc này có lợi ích gì cho nó chứ?"

Đỗ Hòa Trạch đột ngột cứng họng.

"Cậu ta... Cậu ta..."

Thật sự thì gã cũng không nghĩ ra được lợi ích tốt đẹp gì từ đó, chẳng biết vì sao, trước mắt gã lại hiện lên khuôn mặt của Hạ Thanh Nhiên, còn cả Hạ Tân Tễ khi gọi anh trai, trong đôi mắt gã lóe lên ánh sáng.

Cảm giác không đúng lắm dần dần trào lên, còn chưa chờ gã bắt kịp được thì nó đã vội vã biến mất không thấy bóng dáng. Cuối cùng, gã mệt mỏi cụp vai xuống, thậm chí bắt đầu tự nghi ngờ bản thân mình, có phải mình đã vô tình ám chỉ gì đó cho nhân viên quán bar hay không.

Đỗ Hòa Trạch bị ba mẹ đưa ra nước ngoài, đây là kết quả đưa ra cuối cùng sau việc thỏa hiệp giữa hai nhà Đỗ và Hạ.

Chuyện này không tạo nên quá nhiều ảnh hưởng đối với Hạ Tân Tễ, cùng lắm thì điều này đã khiến cho hắn có thể bám dính lấy Khấu Thu nhiều hơn. Mấy lần gặp ác mộng vào ban đêm, Khấu Thu vì an ủi hắn mà đã dứt khoát ngủ cùng phòng với hắn luôn, đến tối thì tiếp tục chuyên cần học tập với hắn.

Đợi đến tầm tháng 6, Hạ Tân Tễ đã phát huy xuất sắc và lấy thành tính đứng thứ 21 toàn tỉnh để đỗ vào đại học B của thành phố.

Mà sự nghiệp của Khấu Thu cũng có bước tiến bộ nhảy vọt.

Đúng, đúng vậy, đúng là vậy đó.

Cuối cùng y cũng đã thành công trở thành một công nhân viên chức vinh quang mà lại vĩ đại!

Khi y đề xuất suy nghĩ này, ông cụ Hạ nghe được mối tình của y với Đỗ Hòa Trạch từ lời kể của mợ Lý, còn tưởng y bị đả kích nặng nề nên đã thuận mồm trả lời luôn: "Nếu có thể thi đỗ thì cháu cứ đi."

Nói đùa chứ, cháu trai ai thì người đó rõ, căn bản Khấu Thu không phải kiểu hình học tập như thế!

Nhưng mà không may, đây là một Khấu Thu đã được thay đổi —— không chỉ kiểm tra, thậm chí y còn có thể giành được vị trí đứng đầu với bài phát biểu không dứt tràn ngập tính Đảng, kiên cường đấu tranh mở ra một con đường đẫm máu từ trong con đường đào thải 200 chọn 1.

Khi y báo cho ông cụ Hạ biết tin này, khóe mắt ông cụ khi đó run lên chẳng khác nào cái rây, đắng lòng đến nỗi suýt không thở nổi.

Ha ha.

Thế mà nó lại thi đỗ được luôn hả?!!

Làm sao có thể chứ!!!!!

Mấy người cạnh tranh với Khấu Thu liệu có nhận tiền đút lót không thế!

Một thằng cháu trai đã chạy về phía con đường vì nhân dân phục vụ mà không thèm quay đầu lại như vậy, ông cụ Hạ đành phải nhịn đau đi bồi dưỡng một người khác. Hạ Tân Tễ cùng thường đến công ty để hỗ trợ, đầu óc hắn thông minh, lại còn cực kỳ giỏi trong việc duy trì các mối quan hệ cá nhân, cũng dần dần tiếp nhận hơn phân nửa nghiệp vụ thị trường.
— QUẢNG CÁO —