Sau một lúc lâu, giọng điệu của hệ thống càng trở nên chắc chắn hơn: 【Chắc chắn là do đứa con trai khác của cậu làm.】
【Làm cho tao không nhớ được đối tượng nhiệm vụ á?】 Cán bộ kỳ cựu Khấu nhíu mày, 【Vì sao?】
Hồi lâu sau hệ thống mới trả lời: 【... Tôi không biết nữa.】
Giọng điệu của nó buồn bã, 【Tôi chỉ nhớ được điều này thôi.】
Chỉ muốn gào khóc thật to thôi đó.
Khấu Thu: 【...】
Một phần ký ức bị lấy đi chẳng khác nào mảnh ghép bị thiếu, những mảnh ghép còn lại không thể nào ghép lại hoàn chỉnh được, chúng chỉ có thể trở thành những mảnh vỡ riêng lẻ. Bây giờ Khấu Thu đang ở dưới nhà để tìm kiếm xem hết album ảnh, muốn tìm ra được dấu vết liên quan đến đối tượng nhiệm vụ ở trong đó, vẫn không tìm được gì cả.
Tất cả ảnh chụp ở trong đây chỉ có ảnh có nguyên chủ.
Không hề có người khác.
Y ngồi ở trên thảm, mờ mịt nhìn chằm chằm ảnh chụp tán loạn đầy đất đến mức ngẩn người, đột nhiên y nói: 【Nhiệm vụ chính chúng ta phải hoàn thành là gì vậy?】
【...】 Trả lời y là một mảnh im ắng lạ thường.
Gặp quỷ rồi.
Giúp việc trong nhà cũng bị thay đổi, cô giúp việc mới đến có hỏi gì cũng không biết, đối với vấn đề kiểu này thì càng không hiểu ra sao, tất cả ký ức đều bị che phủ bởi một lớp sương mù không thể nào phân biệt nổi. Khấu Thu lờ mờ cảm thấy có thể bản thân mình đã bị thôi miên.
Nếu như y không có hệ thống thì chỉ sợ bản thân y cũng chẳng phát hiện ra điều gì không đúng. Cuộc sống giống như kính vạn hoa đột nhiên thiếu đi một màu vậy, nó sẽ không sụp đổ giống như trong tưởng tượng mà ngược lại, nó vẫn có thể duy trì trật tự cùng vận hành của nó.
Hệ thống nói: 【Nhưng mà thằng nhóc con nhà cậu cùng lắm chỉ là NPC trong thế giới nhiệm vụ mà thôi, làm sao có thể thôi miên được tôi chứ?!!】
Khấu Thu im lặng một lúc, sau đó ngập ngừng nói: 【... Bởi vì tư duy của mày tương đối đơn giản yếu kém chăng?】
Hệ thống: 【...】
Con mẹ nó đây là công kích đối với hệ thống, quá đáng!
- -----
Lúc Khấu Thu đến trường học, đúng lúc sinh viên vừa tan lớp đang hi hi ha ha rời khỏi phòng học. Y mặc sơ mi trắng cùng với quần jean, đứng giữa một đám sinh viên tràn ngập hơi thở thanh xuân mà cũng không hề tạo ra cảm giác lệch tông, tiện tay cản một sinh viên lại, hỏi: "Bạn ơi, làm phiền bạn một lúc, sân vận động ở đâu vậy?"
Y mơ hồ nhớ đứa nhóc có bảo rằng hôm nay sẽ phải luyện chạy bền sau giờ học.
Sinh viên chỉ đường cho y, nhìn thấy gương mặt xuất sắc của y thì không nhịn được hỏi: "Anh không phải sinh viên trường này ạ?"
"Không," Khấu Thu ngước mắt lên và mỉm cười, "Tôi đến đây để tìm em trai."
Theo sự chỉ dẫn của sinh viên nọ, y chậm rãi đi vòng quanh một nửa khuôn viên trường để đến sân vận động. Đại hội thể thao sắp diễn ra, hầu hết tất cả những ai có đăng ký tham gia các hạng mục đều tập trung tại đây, tập luyện theo đúng hạng mục thi đấu mà bản thân đăng ký. Khấu Thu đi xuyên qua đám người để đến khán đài, y nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Hạ Tân Tễ từ trong đám đông.
Hạ Tân Tễ mặc đồ thể thao, cơ thể so với hai năm trước đã khỏe mạnh không ít, lộ ra vóc dáng khí phách đặc trưng của đàn ông, khiến người khác nhìn mà thèm, nhưng mà làn da vẫn trắng đến mức phát sáng như cũ, lúc này hắn đang hơi mím môi rồi thực hiện một vài động tác khởi động căng cơ.
Hiển nhiên độ nổi tiếng của hắn trong trường cũng rất cao, không ít nữ sinh đang tụ tập ở một chỗ không xa đều đỏ mặt nhìn hắn, nhẹ giọng xì xào bàn tán gì đó, cứ cậu đẩy tớ tớ đẩy cậu, không một ai dám tiến lên.
Hệ thống nói: 【Úi chà —— Thế mà cậu ta cũng có fan club!】
Cũng đúng thôi, thế giới này chỉ toàn nhìn mặt mà!
Khấu Thu hoàn toàn không nghe thấy lời nó nói, mắt y chỉ tập trung vào Hạ Tân Tễ, giọng điệu đầy vẻ khen ngợi: 【Tuổi trẻ tốt thật đấy】
Chút cảm giác tự hào của một người ba già khẽ len lỏi lên trong lòng y.
Hệ thống im lặng mất một lúc, nói: 【Ba ơi, hình như cậu đã quên mất việc bản thân đến đây để hỏi cậu ta về vấn đề thôi miên.】
Khấu Thu: 【...】
Đúng nhỉ.
Y vội vàng gạt bỏ dáng vẻ người ba già của mình sang một bên, lại nghiêm mặt lần nữa.
"Vận động viên tham gia chạy 1500m, vận động viên tham gia chạy 1500m!" Huấn luyện viên đứng bên dưới đang giơ một lá cờ, chỉ đạo các vận động viên đứng vào đúng vị trí của mình, "Đợi lát nữa chúng ta sẽ chạy trước một vòng để thử nghiệm trước nhé ——"
Hạ Tân Tễ thờ ơ cụp mắt xuống suy nghĩ gì đó, Khấu Thu đang đứng nhìn hắn từ trên khán đài thì đột nhiên y nhìn thấy đứa trẻ này ngẩng đầu lên nhìn về phía y.
【Ôi ôi ôi?】 Hệ thống cũng rất kinh ngạc, 【Cậu ta nhìn thấy chúng ta sao?】
Có khá nhiều người đứng trên khán đài, nhưng ánh mắt của Hạ Tân Tễ cứ như được gắn radar, hắn chuẩn xác nhìn thẳng về phía Khấu Thu, sau khi nhìn thấy thanh niên ngồi trên khán đài, hắn đột nhiên cong khóe môi, dáng vẻ hờ hững ban nãy bốc hơi không còn chút bóng dáng nào.
"Chuẩn bị ——" Huấn luyện viên giờ cao lá cờ trong tay, còi đã ngậm sẵn trong miệng.
"Bắt đầu!"
Một giây sau, tất cả vận động viên đều đột ngột xông lên phía trước.
Ánh mắt Khấu Thu không ngừng bám sát theo đứa trẻ, hình như bởi vì đôi chân dài vượt trội nên dù tần suất chạy của đứa trẻ không quá nhanh nhưng biên độ sải chân lại dài hơn mọi người xung quanh không ít, dễ dàng duy trì vị trí dẫn đầu.
Sau một vài vòng chạy, tốc độ của mọi người chậm lại thấy rõ.
Khấu Thu hơi lo lắng.
Hạ Tân Tễ trong lòng y vẫn là một đứa nhóc có thân thể không mấy khỏe mạnh, nhìn thấy hắn đột nhiên chạy trên đường đua như thế này, cứ có cảm giác như đang nhìn thấy đóa hoa trắng mỏng manh trồng trong nhà kính của mình đột nhiên nhổ rễ chạy băng băng dưới ánh mặt trời, thực sự là nóng ruột nóng gan.
【Không sao,】 Hệ thống an ủi y, 【Nhìn đi kìa, vẫn dẫn đầu còn gì!】
Lời vừa dứt, Hạ Tân Tễ lập tức dùng sức.
Có vẻ vì đây là vòng chạy cuối cùng nên tốc độ của mọi người tăng nhanh lên, trán Hạ Tân Tễ lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, ánh mặt trời chiếu rọi vào khiến nó càng trở nên chói mắt hơn. Dường như hắn không hề có cảm giác mệt mỏi, hơn nữa vẫn hoàn toàn tỉnh táo để giải phóng toàn bộ năng lượng cơ thể của mình, nhanh chóng vượt qua từng người một, dần dần trở thành người dẫn đầu.
Khấu Thu nín thở, rõ ràng đây không phải một trận đấu chính thức nhưng y lại thấy hồi hộp hơn cả khi xem trận đấu chính thức.
"Tiến lên!"
Trọng tài phất lá cờ lên, Hạ Tân Tễ là người đầu tiên chạy đến vạch đỏ với đôi chân dài.
Cán bộ kỳ cựu Khấu vui mừng không thôi.
Y cầm một chai nước lạnh đi xuống dưới khán đài, đã có không ít người bao quanh đứa trẻ kia, nhưng vẻ mặt Hạ Tân Tễ vẫn thờ ơ như cũ, hắn không muốn nhiều lời nên chỉ đưa tay đẩy mấy người đó ra. Mãi cho đến khi liếc mắt nhìn thấy y xuyên qua đám đông, vẻ tươi cười trên mặt hắn lập tức bừng sáng thấy rõ.
"Anh ơi," hắn nói, "Anh đến rồi ạ?"
Khấu Thu ừ một tiếng, đưa chai nước cho hắn. Hạ Tân Tễ ngửa cổ uống mấy hớp, mấy người xung quanh bị hắn ném ra sau đầu, kế tiếp vắt chiếc áo khoác ướt đẫm mồ hôi lên vai rồi rời đi cùng Khấu Thu.
"Anh muốn ăn gì không?" Hắn vừa dùng điện thoại lướt vừa nói, "Nếu không thì chúng ta đi ăn đồ Nhật đi anh? Em muốn ăn gì đó nhạt chút, hôm nay anh còn bảo mình bị đau đầu cơ mà."
Ngày thường đứa trẻ này luôn suy nghĩ nhiều, cho dù là khi cười thì cũng không phải là kiểu cười ngây thơ không lo nghĩ. Bây giờ cuối cùng y cũng có thể thấy dáng vẻ hoạt bát vui tươi của Hạ Tân Tễ, lời muốn nói không thể nào thốt ra khỏi miệng được.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm bên ngoài, hiển nhiên tâm tình của đứa nhỏ rất tốt, liên tục gắp rau cho y, lúc hắn đặt đũa xuống còn xong mắt cười ngây ngô không dứt với Khấu Thu.
Mãi cho đến khi về nhà rồi đi lên tầng, Hạ Tân Tễ vẫn còn ngâm nga ca hát.
Hệ thống nói: 【Ba, đến lúc rồi.】
Nếu không nói lúc này thì cậu sẽ không dám nói nữa đâu.
"Tiểu Tễ."
Khấu Thu cắn chặt răng, gọi Hạ Tân Tễ dừng lại.
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn y, "Dạ?"
"Em..." Khấu Thu hít sâu một hơi, "Em lại đây với anh."
Y đưa người này vào trong phòng mình.
Hạ Tân Tễ ngoan ngoãn ngồi trên giường y, nhìn y với đôi mắt sáng ngời.
"Anh muốn nói gì ạ?"
Khấu Thu nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Có chuyện anh không nhớ rõ," y nói từng chữ một, nghiêm túc nói, "Tiểu Tễ, anh quên mất một phần ký ức, chuyện này có liên quan gì đến em không?"
"..."
Nụ cười trên mặt Hạ Tân Tễ dần biến mất, hắn cúi đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Khấu Thu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vì sao lại thôi miên anh?"
Một lúc sau Hạ Tân Tễ mới mấp máy môi, ngước mắt lên nhìn y.
Khấu Thu sững sờ, bởi vì đôi mắt đứa trẻ được bao phủ bởi một tầng hơi nước.
"Đúng," hắn nói, "Em thôi miên —— Vậy thì tại sao anh vẫn nhớ rõ?"
"Rõ ràng, rõ ràng em đã rất cố gắng xóa bỏ bóng dáng của thằng đó ở trong trí nhớ của anh," hắn nhẹ giọng nói, "Nhưng anh lại yêu thương thằng đó đến mức vậy, đến mức vẫn nhớ rõ ư?"
Khấu Thu: "..."
Y nói trong lòng, yêu cái chó gì, nhưng đây là mục tiêu nhiệm vụ đó, nên nhất định phải ghi nhớ rồi!
"Cởi bỏ thôi miên," Khấu Thu nhẹ giọng nói, "Em không nên làm như vậy."
Vẻ mặt Hạ Tân Tễ như đang cười mà lại cũng giống như đang khóc.
"Anh ơi..."
"Cởi bỏ thôi miên," Khấu Thu cứng rắn nói, "Đừng để anh nói lại lần thứ hai."
Hạ Tân Tễ quay đầu lại, hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng nói: "Tự anh cũng có thể cởi bỏ mà."
Ban đầu Khấu Thu vẫn thấy hơi khó hiểu, sau đó lại đột nhiên hiểu ra, ngón tay lập tức chạm vào chiếc vòng trên chân mình, "Em..."
"Thôi miên," Hạ Tân Tễ thấp giọng nói, "Nhất định phải có vật môi giới."
Y nhìn chiếc vòng đeo trên chân được gỡ xuống, không còn nghe thấy tiếng chuông leng keng kia nữa, vẻ mặt Khấu Thu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Âm thanh quanh quẩn trong đầu gần như biến mất, cảm giác mông lung không rõ ràng cũng biến mất theo, y mấp máy môi, nhìn đứa trẻ trước mắt, tâm trạng có chút phức tạp khó nói.
"Tiểu Tễ, em..."
Vì sao em phải làm như vậy?
Y còn chưa kịp hỏi xong thì đã bị Hạ Tân Tễ đánh gãy lời nói.
"Anh thích em không?" Đôi mắt Hạ Tân Tễ nhìn y với vẻ khổ sở van nài, "Anh thích em không?"