Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 56



Dung Tư Tư luôn đến nói xấu về Hứa Lộ với Tuân Lan, chỉ đơn giản là muốn khiến Tuân Lan cũng ghét Hứa Lộ. Tuân Lan càng không như cô mong muốn, nên cậu phải khen Hứa Lộ.

Vì thế, Tuân Lan nhìn Dung Tư Tư với ánh mắt rất không tán thành, nói một cách chính trực: "Dung Tư Tư, cô đừng nói chị Hứa Lộ như vậy, chị ấy cũng bị người khác bôi xấu, khiến tôi gặp phiền phức không phải chị ấy, mà là người đứng sau bôi nhọ chị ấy..."

Blah blah, Tuân Lan khen Hứa Lộ một hồi, thể hiện ra dáng vẻ bị sắc đẹp của Hứa Lộ làm say đắm không chê vào đâu được.

Cũng giống như ghê tởm Mâu Việt Bân trước đây.

Những thủ đoạn dùng lần nào cũng linh trước đó đến lượt Tuân Lan đều mất hết hiệu lực, Dung Tư Tư càng nghe mặt càng xanh mét, trước giờ cô ta thực sự chưa bao giờ thấy một người nào cứng đầu hồ đồ như Tuân Lan cả!

Tuân Lan chọc Dung Tư Tư tức giận bỏ đi, cậu đoán chừng cô gái này bấy giờ hẳn đã hoàn toàn dẹp phăng ý định tìm cậu nói chuyện nữa rồi.

Lúc này, Hứa Lộ đi tới.

Đã lâu lắm rồi Hứa Lộ không xem Weibo, vừa nãy cũng là từ miệng Tưởng Nguyên Khải mới biết hóa ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy. Cô nói với Tuân Lan: "Tuân Lan, chuyện trên mạng không phải tôi làm."

"Tôi biết..." Tuân Lan nói.

Loại chuyện này cũng từng xảy ra trước đây, một số là do những người không thích cô làm, một số là các nam nghệ sĩ làm ra do biết được danh tiếng của cô không tốt trong lúc hợp tác, ác ý sử dụng cô để tạo độ nổi tiếng. Mỗi một lần chuyện như thế xảy ra, ở ngoài mặt những người này đều sẽ thể hiện thái độ kính trọng nhưng không muốn lại gần đối với cô.

Tuân Lan thì không, thái độ cậu bình thản, Hứa Lộ cũng không hề cảm nhận được một chút cảm xúc ngụy tạo nào từ cậu.

Bị mắng, bị người ta né tránh như tránh những thứ bẩn thỉu quá nhiều lần, loại cảm xúc bình thản này, đã rất lâu rồi Hứa Lộ không cảm nhận được.

Kìm nén sự chua xót ập lên trong mắt, Hứa Lộ nói với Tuân Lan: "Cảm ơn cậu..."

Mấy lần Tuân Lan bày tỏ thiện ý với cô, mặc kệ cậu có phải có cùng ý đồ như những người đàn ông đó trước đây hay không, ít nhất tối hôm qua cậu đăng bài Weibo là đang giúp cô, lúc này cô cần phải cảm ơn. Sau đó, nên giữ khoảng cách thì tiếp tục giữ khoảng cách, nên cảnh giác thì cũng sẽ không lơ là mảy may.

Tưởng Nguyên Khải đã đi sang một bên, ở đây chỉ có hai người họ. Trước khi Hứa Lộ xoay người rời đi, Tuân Lan nhắc nhở: "Chị Hứa Lộ, đừng quá thân thiết với Tưởng Nguyên Khải."

Lời nhắc nhở này không có nguyên nhân vì sao và có vẻ đột ngột. Hứa Lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

Bởi vì tính Hứa Lộ cảnh giác, Tuân Lan cho rằng Tưởng Nguyên Khải cũng sẽ không dễ dàng nếu muốn bước vào khoảng cách an toàn của Hứa Lộ, cho dù Tưởng Nguyên Khải có thành công thì cũng không nhanh quá. Mà trước đó, hắn ta chắc hẳn đã vào tù làm bạn với đám người Lâm Minh Hi rồi.

Hôm nay đến khi gần tối Tuân Lan mới xong việc.

Hai cảnh diễn hôm nay của Hứa Lộ là sáng và tối, lúc này còn chưa rời đi. Sau khi tẩy trang xong rồi ra khỏi phòng thay đồ, Tuân Lan nhìn thấy Hứa Lộ và đạo diễn đang ở trong một góc, đạo diễn đang nói gì đó, Hứa Lộ cúi đầu, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt.

Đạo diễn đoàn phim vẫn là người đáng tin cậy, trong đoàn phim này thái độ của ông đối với Hứa Lộ là bảo vệ, không phải kiểu bảo vệ ấp ủ mưu đồ xấu như Tưởng Nguyên Khải. Nhưng có thể là sợ bị người ta nói là tình ngay lý gian, cho nên đạo diễn hành động rất tinh tế, vẫn giữ khoảng cách với Hứa Lộ.

Lúc này, dáng vẻ đạo diễn tận tình khuyên nhủ, nếu là trước đây Tuân Lan còn có thể để Kỳ Niên đi qua nghe thử hai người đang nói gì, nhưng bây giờ Kỳ Niên không ở đây, Thôi Dung Dung cũng rời đi theo Tưởng Nguyên Khải rồi, giờ cậu đều phải tự mình làm mọi thứ.

Haizz, lại là một ngày nhớ Kỳ Niên.

Trở về khách sạn, Tuân Lan tắm rửa thay quần áo, sau đó ngồi trên sofa đọc kịch bản ngày mai một lúc, ở giây phút nào đó cậu đột nhiên sực tỉnh, cảm thấy bên ngoài hành lang hôm nay quá yên tĩnh.

Hầu hết các diễn viên trong bộ phim đều ở trên tầng này, mỗi ngày thời gian mọi người kết thúc công việc về cơ bản là khác nhau, thường thì vào thời điểm này trong ngày bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có tiếng đóng mở cửa, nhưng hôm nay Tuân Lan đã trở về gần một tiếng rồi, nhưng một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.

Tuân Lan cầm kịch bản mở cửa đi ra ngoài, đến trước cửa Tưởng Nguyên Khải gõ cửa: "Anh Tưởng, anh có ở đó không? Tôi có một cảnh muốn đối diễn với anh thử."

Bên trong phòng không có ai trả lời, Tuân Lan lại đi gõ cửa Dung Tư Tư, nhưng cũng không có phản hồi.

Sau đó là phòng của Hứa Lộ, phòng đạo diễn, thậm chí là một vài diễn viên khác, nhưng cũng không có ai.

Những người khác không ở đây, Tuân Lan cảm thấy không có gì, Hứa Lộ cũng không có ở đây, cậu không tránh khỏi nghĩ nhiều hơn chút.

Tuân Lan lập tức quay về phòng gọi điện cho đạo diễn, nhưng không có ai nghe máy. Tuân Lan không có thông tin liên lạc của Tưởng Nguyên Khải và những người khác, huống chi là Hứa Lộ, nên cũng chỉ đành tìm các nhân viên êkip khác để hỏi.

Tuân Lan thay quần áo rồi gọi điện kêu Tiểu Chu tới, hai người chia ra hỏi thăm, sau đó mới biết được từ một người nào đó là hình như có nhà đầu tư của bộ phim này tới, mọi người đều đi ăn cơm đón khách, Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư cũng đi, hai người đã cùng nhau rời khỏi phim trường sau khi tan làm.

Vậy thì lạ thật, Tuân Lan nghĩ thầm, cậu cũng không hề nghe được chút tiếng gió gì về chuyện này. So với việc nhà đầu tư không thích cậu nên cố tình không muốn cậu tới, Tuân Lan càng nghiêng về việc là cậu bị cố tình che giấu.

Hình ảnh đạo diễn và Hứa Lộ nói chuyện trong góc chợt lóe lên trong đầu, Tuân Lan linh cảm có chuyện không ổn.

Mất hơn mười phút, Tuân Lan mới tìm được nhân viên điều phối đoàn phim và lấy được thông tin liên lạc của tất cả các nữ diễn viên trong đoàn phim từ anh ta.

Nữ ma cọp vồ* có không ít, nhưng càng dễ dàng đồng cảm với những gì nữ giới gặp phải đa số cũng là phụ nữ. Tuân Lan gọi vài cuộc điện thoại rồi cuối cùng cũng liên lạc được với một trong những nữ diễn viên cũng đi đón nhà đầu tư tối nay.

* Nối giáo cho giặc, tiếp tay cho những hành động sai trái

Tuân Lan nhấn thang máy, hỏi cô có biết Hứa Lộ đang ở đâu không.

"Ở khách sạn lớn Di Giang." Giọng nói của nữ diễn viên nghe là cố ý hạ thấp, dường như cũng biết mục đích cuộc điện thoại này của Tuân Lan, "Nếu cậu muốn đến thì phải nhanh lên."

"Tôi hiểu rồi..." Tuân Lan cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức quay đầu bảo Tiểu Chu lái xe.

Dưới sự thúc giục liên tục của Tuân Lan, Tiểu Chu đành phải lái xe nhanh hơn, nhưng ngặt nỗi dọc đường có rất nhiều đèn đỏ nên làm chậm trễ khá nhiều thời gian. Khi gặp tiếp một đèn đỏ khác, Tuân Lan cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy Thôi Dung Dung đang vội vàng bay về phía trước.

Tuân Lan vội gọi một tiếng: "Thôi Dung Dung!"

Bên đường có rất nhiều người đi lại, hai anh vệ sĩ không biết cậu đang gọi ai, chỉ tò mò liếc thoáng ra bên ngoài.

Dáng vẻ Thôi Dung Dung vốn dĩ rất lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy Tuân Lan, cô vội vàng phanh người lại, xoay người bay vào trong xe, gấp gáp nói: "Tối nay đám Tưởng Nguyên Khải đã giăng bẫy, muốn ra tay với Hứa Lộ!"

Thôi Dung Dung có phần tự trách, cô thỉnh thoảng đi theo Dung Tư Tư, có đôi khi sẽ đi theo Tưởng Nguyên Khải, điều này khiến khi cô đi theo Dung Tư Tư là sẽ không thể biết hết kế hoạch tiếp theo của Tưởng Nguyên Khải, với Dung Tư Tư cũng vậy.

Hôm qua Thôi Dung Dung đi theo Dung Tư Tư, hôm nay mới đi theo Tưởng Nguyên Khải. Nhưng mãi cho đến khi Tưởng Nguyên Khải xong việc rời khỏi phim trường, Thôi Dung Dung cũng vẫn không hay biết rằng ngay từ ngày hôm qua, Tưởng Nguyên Khải và Tôn Vĩ đã sắp xếp trận cục hôm nay nhằm vào Hứa Lộ.

Chính cô là đi theo Tưởng Nguyên Khải đến khách sạn Di Giang, sau khi nhìn thấy Tôn Vĩ đã sớm đợi sẵn trong phòng riêng, chú ý tới giữa hai người họ giao lưu ánh mắt, rồi mấy phút sau nhìn thấy Hứa Lộ đi vào cùng đạo diễn và một nhóm diễn viên thì mới nhận ra có chuyện không ổn.

Cô linh cảm tối nay Hứa Lộ sắp gặp chuyện, vì vậy cô lập tức quyết định chạy về thông báo cho Tuân Lan.

Khách sạn lớn Di Giang cách khách sạn Tuân Lan ở ít nhất hai mươi phút đi xe, Thôi Dung Dung là quỷ mà bay đi cũng mất không ít thời gian. Mặc dù bây giờ gặp Tuân Lan ở giữa chặn, nhưng vì Tuân Lan không thể bay được như cô, lại còn gặp kẹt xe nên Tuân Lan phải mất hơn 40 phút thì rốt cục mới đến được khách sạn Di Giang.

Tuân Lan vừa xuống xe thì đã gặp được các diễn viên đoàn phim đã ăn xong và chuẩn bị lên xe rời đi.

Một số người đã say mèm, đặc biệt là đạo diễn, ông được hai người đỡ nhét vào xe, đã rất không tỉnh táo.

Tuân Lan không rảnh chào hỏi bọn họ, chạy vụt qua bọn họ như một cơn gió.

"Trước đó Tuân Lan không đến, sao lúc này lại đến thế?" Một diễn viên khó hiểu nói.

"Ôi kệ cậu ta đi, nhanh đến giúp tôi cái." Một nữ diễn viên có chút mất kiên nhẫn nói, cô lén lút quay đầu nhìn lại, thấy Tuân Lan đã chạy vào sảnh khách sạn rồi, đang gấp gáp bấm thang máy.

Còn kịp, nữ diễn viên thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ là một diễn viên nhỏ, không có dũng khí chống đối những kẻ giàu có như Tưởng Nguyên Khải, cho nên chỉ có thể giúp Hứa Lộ được bấy nhiêu thôi.

Thang máy đi lên tầng ba, Tuân Lan đi thẳng đến phòng riêng 306 mà Thôi Dung Dung nói, cửa đã đóng, cậu vặn tay cầm, bị khóa trái bên trong rồi.

Tuân Lan lấy sức, đá tung cửa sau vài phát. Trong phòng riêng này còn có một phòng nghỉ, cửa phòng nghỉ đóng chặt, vừa rồi cách cửa bên ngoài không nghe thấy được, lúc này Tuân Lan đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Hứa Lộ vọng ra từ phòng nghỉ.

Tuân Lan lại tiếp tục đạp tung cửa, người Hứa Lộ lập tức ngã ra ngoài đụng vào người Tuân Lan.

Nhìn thấy Tuân Lan phá cửa xông vào, Hứa Lộ lập tức hiểu ra Tuân Lan và Tưởng Nguyên Khải không cùng một bọn, cô trốn bên cạnh cậu như bắt được một cọng rơm cứu mạng, "Tuân Lan, cậu cứu tôi với!"

Tóc Hứa Lộ rối bù, cổ áo bị xé rách, trên mặt còn in hằn dấu tay tát, cô đã phải chịu một trận đối xử bạo lực.

Ánh mắt Tuân Lan tối đi, bảo Hứa Lộ lùi sang một bên, nói với Tiểu Chu: "Gọi cảnh sát..."

Sau đó cậu quay đầu nhìn Tưởng Nguyên Khải đang trầy trật trong phòng khách.

Bàn tay Tưởng Nguyên Khải đang chảy máu, mu bàn tay hắn ta bị rạch một vết. Ánh mắt Tuân Lan nhìn quanh một vòng, nhìn thấy một con dao nhỏ rơi trên mặt đất. Con dao này cậu rất quen, chính là con dao mà Hứa Lộ dùng chỉ vào cậu lúc trước.

"Tuân Lan, sao cậu lại tới đây?"

Nhìn thấy Tuân Lan đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Tưởng Nguyên Khải hơi thay đổi, hắn ta lau máu đang rỉ ra từ mu bàn tay, nói một cách hòa nhã: "Trước đừng gọi cảnh sát, cậu còn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì đúng không?"

Trước đó hắn ta luôn nghe Dung Tư Tư nói Tuân Lan này rất bảo vệ Hứa Lộ, hắn sợ Tuân Lan sẽ ra cản đường cho nên tối nay ăn cơm đều gọi hết mọi người trừ Tuân Lan, nhưng kết quả thật sự ngoài dự đoán, thế mà cậu vẫn đến.

Tuân Lan nhìn ra sự không vui trong ánh mắt của Tưởng Nguyên Khải với cậu, nói: "Vậy anh giải thích xem, bây giờ anh là thế nào đây? Vừa nãy anh định làm gì Hứa Lộ."

"Những lời này cậu không nên hỏi tôi." Vẻ mặt Tưởng Nguyên Khải trông cực kì vô tội, "Cậu nên hỏi Hứa Lộ đi, trong bữa ăn tôi vẫn luôn giúp cô ta chặn rượu, uống quá nhiều nên tôi định ở trong phòng nghỉ cho tỉnh rượu rồi đi, ai biết cô ta đột nhiên quay lại, khóa cửa rồi chạy đến cởi quần áo của tôi —"

"Cậu nói vớ vẩn!" Hứa Lộ toàn thân run rẩy, "Là cậu giả say rồi khóa cửa không cho tôi ra ngoài, còn kéo tôi vào phòng nghỉ!"

"Sao cô có thể nói như vậy!" Tưởng Nguyên Khải ra vẻ bị tổn thương khi nhìn thấu bộ mặt thật của Hứa Lộ, "Hứa Lộ, trước đó ở trong đoàn phim tôi quả thật rất quan tâm đến cô, nhưng đó là do tôi thấy cô bị mắng trên mạng quá thậm tệ đáng thương, cho nên không kiềm được thông cảm với cô, có lẽ điều này đã khiến cô tưởng lầm, khiến cô nghĩ rằng tôi thích cô. Tôi thực sự không ngờ, hóa ra những lời mắng cô trên mạng đều là sự thật, bọn họ không nói oan cô, cô chính là một người không biết liêm sỉ như vậy."

Câu nói này quả thật khiến Tuân Lan khâm phục, nhìn xem, bản lĩnh đổi trắng thay đen này thật sự rất tuyệt vời luôn!

"Anh Khải, anh nói nhiều như thế với cô ta làm gì!" Giọng nói của Dung Tư Tư bỗng nhiên vang lên sau lưng bọn họ, cô ta vênh váo đi vào trên đôi giày cao gót, liếc nhìn Tuân Lan bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, lại khinh thường nhìn Hứa Lộ, "Hứa Lộ, tôi chỉ đi toilet chút, nhờ cô chăm sóc anh Khải giúp tôi tí thôi mà cô đã thèm muốn như thế rồi à? Quả nhiên hễ là một người đàn ông cô đều không nhịn được vồ lên đúng không, cô thật quá không biết xấu hổ!"

Gần đây Hứa Lộ đã nghe quá nhiều lời như thế này, mỗi lần đều khiến cô cảm thấy không thở nổi, cô đỏ hoe mắt nói: "Tôi không hề không biết xấu hổ, rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, tôi mới là nạn nhân!"

Cuộc gọi báo cảnh sát đã được kết nối, Tiểu Chu đang nhỏ giọng nói về tình hình ở đây.

"Rõ ràng là Hứa Lộ không biết liêm sỉ bá vương ngạnh thượng cung*, vậy mà các người còn mặt mũi báo cảnh sát!" Dung Tư Tư đưa tay ra muốn giật lấy điện thoại của Tiểu Chu, một anh trai vệ sĩ đứng bên cạnh Tuân Lan thản nhiên ngăn lại, Dung Tư Tư bị đẩy ra, loạng choạng lùi về phía sau, suýt chút nữa trẹo chân.

* Ý chỉ cường gian

"Tư Tư, em cũng gọi cảnh sát giúp anh đi." Nụ cười trên mặt Tưởng Nguyên Khải trở nên lạnh tanh, hắn ta nhìn Tuân Lan một cách lạnh lùng: "Tay tôi là bị Hứa Lộ cắt bị thương, tôi muốn kiện cô ta gây thương tích lên người khác, không, tôi muốn kiện cô ta tội mưu sát."

Vẻ mặt Hứa Lộ run rẩy, nước mắt đã kìm nén bấy lâu rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.

"Đúng, kiện cô ta tội giết người!" Dung Tư Tư cầm điện thoại, liếc nhìn Hứa Lộ một cái với vẻ chán ghét, ánh mắt đầy ác ý.

Tiểu Chu đã cúp máy rồi, nhất thời trong phòng riêng này chỉ nghe thấy mỗi giọng nói của Dung Tư Tư miêu tả tình hình với vị cảnh sát trực tổng đài một cách kiêu ngạo.

Tuân Lan rút tờ khăn giấy đưa cho Hứa Lộ, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, hắn không thể bắt chị được đâu."

Hứa Lộ lau nước mắt rồi lắc đầu, hoang mang lo sợ mà xoắn khăn giấy, nói: "Tuân Lan, hay là bỏ đi."

Tuân Lan cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ nói: "Chị không định đòi lại công bằng sao?"

Hứa Lộ cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Sẽ ảnh hưởng đến cậu..."

Tưởng Nguyên Khải vừa thấy Hứa Lộ bắt đầu sợ hãi, chưa đắc ý được hai giây thì nghe thấy Tuân Lan mỉm cười nói: "Chị biết biệt danh của tôi là gì không, khắc tinh của tội phạm, chỉ cần có phạm tội đều sẽ phải lộ tẩy trước mặt tôi."

Tưởng Nguyên Khải không để tâm, khinh thường nói: "Dõng dạc quá nhỉ! Tuân Lan, cậu nhất định muốn ra mặt thay Hứa Lộ?"

Người hai bên đều đã gọi cảnh sát rồi, Tưởng Nguyên Khải và Tuân Lan lúc này hoàn toàn trở mặt, cũng không còn lộ ra nụ cười giả vờ hiền lành nữa.

Tuân Lan thản giọng nói: "Tôi đứng lên vì chính nghĩa."

"Cậu có biết hai chữ chính nghĩa viết thế nào không mà đòi chính nghĩa." Tưởng Nguyên Khải bật cười haha, hắn ta chỉ vào Hứa Lộ, "Cô ta là một con đĩ không biết xấu hổ, cậu nói xem cậu bảo vệ cô ta như vậy làm gì, có phải cậu có dan díu với cô ta không? Còn lộ tẩy, để tôi xem cậu có thể khiến tôi lật xe kiểu gì!"

Tuân Lan nói: "Tôi đã nói muốn anh lật thì anh phải lật."

Sau đó, Tuân Lan không còn để ý đến Tưởng Nguyên Khải nữa, che chở Hứa Lộ xuống lầu.

Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư thật ra muốn ngăn cản, nhưng bên cạnh Tuân Lan có tên hai vệ sĩ cao lớn và một trợ lý, trừ khi bọn họ cũng gọi người, nếu không thì không ngăn được.

Ra khỏi phòng riêng, hành lang hai bên vẫn không có ai, chỉ có vài nhân viên khách sạn nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài. Bọn họ nhìn Tuân Lan đi ra, ánh mắt chỉ là thăm dò đánh giá, đến khi Tưởng Nguyên Khải đi ra, có mấy người lập tức chào hỏi, thận trọng gọi hắn là cậu chủ.

Tuân Lan đã hiểu, khách sạn này có vẻ là của nhà Tưởng Nguyên Khải, chẳng trách lại kiêu ngạo, còn dám làm loại chuyện này ngay trong phòng riêng của khách sạn như thế, đây là có người che chở cho hắn ta còn gì.

Khi đến sảnh khách sạn, nhóm Tuân Lan ngồi đợi khoảng mười phút thì có hai chú cảnh sát từ đồn cảnh sát gần đó đến.

Bọn Tưởng Nguyên Khải thì ngồi trên ghế sofa đối diện, hai chú cảnh sát đi tới hỏi bọn họ ai là người báo cảnh sát, Tuân Lan và Tưởng Nguyên Khải cùng giơ tay lên.

Hai cuộc gọi báo cảnh sát đều ở cùng một địa điểm, nhóm cảnh sát biết, giờ thấy nhóm người này đều không phải người bình thường, tức khắc đau răng, nói: "Đến đồn cảnh sát trước đi."

Khi đến đồn cảnh sát rồi, Tuân Lan nhận thấy một vài người phụ trách có phần cung kính với Tưởng Nguyên Khải. Hứa Lộ cũng nhìn thấy, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Dung Tư Tư đi theo phía sau Tưởng Nguyên Khải suốt quá trình, thấy thế thì liếc nhìn sang nhóm Tuân Lan một cách đắc ý.

Ánh mắt Tuân Lan tối tăm.

Ở lại đồn cảnh sát hai tiếng, đám người Tuân Lan đi ra.

Hứa Lộ càng im lặng hơn vừa rồi.

Người cảnh sát phụ trách vụ của bọn họ vẻ mặt lười biếng, bởi vì Hứa Lộ cũng không bị thương tích gì, vết tát trên mặt thậm chí không tính là vết thương nhỏ gì, cho dù có kết quả thì cũng sẽ không xi nhê gì với Tưởng Nguyên Khải. Còn chưa kể thái độ khác thường của một số người ở đây đối với Tưởng Nguyên Khải.

Hơn nữa bản thân Tưởng Nguyên Khải cũng không sợ chuyện của Hứa Lộ tuôn ra sẽ có ảnh hưởng gì đến hắn ta, ai bảo danh tiếng của Hứa Lộ kém làm gì, hắn ta chỉ cần đẩy tất cả mọi chuyện lên Hứa Lộ thì sẽ có rất nhiều người tẩy trắng giúp hắn.

"Tuân Lan..." Tưởng Nguyên Khải cũng chuẩn bị rời khỏi đồn cảnh sát đi tới, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt lạnh lùng, "Nếu sau này còn muốn được yên bình đóng phim, thì nên bớt tọc mạch việc của người khác đi."

Vết thương trên tay Tưởng Nguyên Khải cũng không thể cấu thành vết thương nhẹ, Hứa Lộ tự nhiên cũng không sao. Hiển nhiên hắn ta cũng không mong đợi sẽ dùng chuyện này để đối phó Hứa Lộ, đối với hắn mà nói, có rất nhiều cách để trêu đùa làm khó Hứa Lộ, trừng phạt Hứa Lộ như vậy ngược lại sẽ nhàm chán lắm.

Trước khi đi, Tưởng Nguyên Khải vỗ vỗ bả vai Tuân Lan, "Hãy trân trọng sự nghiệp diễn xuất ít ỏi của cậu đi."

"Hừ, không biết sống chết." Khi Dung Tư Tư đi ngang qua bọn họ, cũng lạnh lùng nói thế.

Trên xe trở về, Tuân Lan an ủi Hứa Lộ: "Biện pháp không chỉ có một."

Cậu vốn đã không ôm hy vọng gì đối với người nơi này, nếu năm đó đã có người có thể che đậy chuyện của Thôi Dung Dung, bây giờ tự nhiên cũng có thể che đậy chuyện của Hứa Lộ.

"Còn có thể làm gì được nữa?" Hứa Lộ nói.

Tuân Lan giơ điện thoại trong tay với cô, "Báo án lên Weibo..."

Đúng vậy, Tuân Lan đã hạ quyết tâm ngay từ đầu, muốn trừng phạt Tưởng Nguyên Khải thì chỉ dựa vào báo cảnh sát địa phương là vô dụng, bởi vì có người bảo vệ hắn ta, cho nên chỉ có thu hút sự chú ý của dư luận mới có thể triệt để điều tra kỹ lưỡng.

Hứa Lộ thấy Tuân Lan cũng chẳng có vẻ gì là sợ Tưởng Nguyên Khải trả thù, bèn nói: "Lúc trước cậu bảo tôi tránh xa Tưởng Nguyên Khải một chút, tôi ghi nhớ." Cô lấy ra một chiếc bút ghi âm nhỏ từ trong túi quần jean nhỏ, "Cái này ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi với Tưởng Nguyên Khải trong phòng khách sạn."

Tuân Lan ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ Hứa Lộ còn có một chiêu như vậy.

"Hết cách rồi, tôi bị người ta tính kế quá nhiều lần." Hứa Lộ rầu rĩ nói.

Lần nào cũng vậy, rõ ràng đều là những tên đàn ông đó có ý đồ xấu, muốn mưu toan hãm hại cô, nhưng khi mọi chuyện nổ ra, cuối cùng cô luôn là người bị mắng, cho dù cô giải thích thế nào cũng không ai tin. Mà tất cả điều này chỉ vì cô có một khuôn mặt đặc biệt quyến rũ xinh đẹp.

Tại sao những người đó có thể đánh giá một người là tốt hay xấu chỉ qua vẻ bề ngoài của họ chứ? Thật sự rất bất công đối với những người như các cô.

Hứa Lộ tỉnh táo lại, nói với Tuân Lan: "Là tôi liên lụy cậu, thứ trong đó cho cậu, cậu muốn làm sao cũng được, khi cần tôi đăng Weibo thì cậu thông báo cho tôi, cho tôi biết nên đăng thế nào thì tôi sẽ đăng y vậy."

"Được..." Tuân Lan cất bút ghi âm đi, "Giao cho tôi giải quyết."

Còn ở trên xe, Tuân Lan đã chỉnh sửa một bài Weibo rồi đăng nó lên bằng acc chính.

Nhóm fan Lan cài đặt theo dõi đặc biệt với Tuân Lan, sau khi nhận được thông báo nhắc nhở thì nhấn vào Weibo của Tuân Lan, tất cả đều vui rạo rực nghĩ, ái chà, gần đây bé cưng Lan của bọn họ chăm chỉ quá luôn, đây là lại đăng bài Weibo gì đây? Cho dù là Weibo về công việc thì họ cũng rất chào đón á.

Kết quả mở ra, đôi mắt trợn to đến nỗi suýt lọt tròng!

[ Tuân Lan: Năm năm trước, một học sinh lớp 12 tên Thôi Dung Dung của trường cấp Cẩm Hoa nổi tiếng đã mất tích không rõ lý do, và thi thể đã bị chôn dưới nền đất căn tin thứ ba của trường cấp ba Cẩm Hoa, hung thủ đằng sau là @ Tưởng Nguyên Khải, @ Dung Tư Tư và bạn là @ Bất động sản Thịnh Thế - Tôn Vĩ. Đây là sự thật và tôi chịu trách nhiệm về những gì tôi nói. ]

Aaaaa có chuyện gì thế này! Vì sao cục cưng Lan của bọn họ lại bỗng nhiên đăng một bài Weibo như vậy, có chắc là không bị hack nick không vậy!

[ Run bần bật, bé cưng Lan ơi, loại chuyện này phải có chứng cứ, không nói bậy được đâu... ]

[ Cục cưng Lan nếu anh bị bắt cóc thì hãy ra tín hiệu ét o ét đi! ]

[ Chắc chắc là bị hack nick rồi. ]

[ Tưởng Nguyên Khải, Dung Tư Tư? Không phải các anh đang đóng phim chung sao! ]

[ Mẹ nó, cục cưng Lan, đây là tiết tấu hễ khi đóng phim tất có chuyện sao. ]

[ Những gì Tuân thần nói chắc chắn là sự thật, @XX cảnh sát mạng, mau ra điều tra đi! ]

[ Nói chắc nịch như vậy, cảm giác không phải bịa chuyện. ]

[ Thiệt hay đùa vậy, Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư liên thủ giết người? ]

[ Tôn Vĩ? Đây chẳng phải là một trong những nhà đầu tư của sao? ]

Một người bình thường đăng Weibo như vậy có thể không biết phải gửi bài cho bao nhiêu đại V, phải qua bao nhiêu lần share và phải đợi bao nhiêu thời gian mới có thể thu hút được sự chú ý. Nhưng Tuân Lan là minh tinh, phải biết rằng bây giờ không chỉ có fan Lan và quần chúng mê tín nào đó follow cậu, mà còn có một số fan qua đường có hảo cảm với cậu, càng chưa kể đến trước đây còn có một hàng cảnh sát mạng có tích V xanh nhấn follow cậu.

Bởi vậy, ngay khi bài Weibo này của Tuân Lan xuất hiện, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, còn thu hút sự chú ý của netizen nhiều hơn bất kì tin tức xã hội nào do cậu kéo ra trước đây.

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, acc cảnh sát V xanh trong thành phố nơi trường cấp ba Cẩm Hoa bị tag nườm nượp đã xuất hiện để trả lời: Đã lập án, đang trong quá trình điều tra.

Vì thế, Tuân Lan cũng nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát địa phương, mời cậu hợp tác điều tra.

Khi vừa ra khỏi đồn cảnh sát, trong lòng Tuân Lan cũng đã có sắp xếp, cậu cũng không đi xa mà chỉ đợi ở trong quán cà phê gần đó, chỉ bảo Tiểu Chu đưa Hứa Lộ trở về. Bởi vậy ngay khi có cuộc gọi đến, Tuân Lan chỉ đi bộ vài phút đã quay trở lại đồn cảnh sát.

Nhìn thấy Tuân Lan đã đi rồi mà trở lại nhanh như vậy, mấy cảnh sát xử lý vụ báo án của cậu trước đó đều nhìn cậu thật sâu.

Nhóc con không đơn giản nha.

Mà người phụ trách vụ báo án của Tưởng Nguyên Khải, lúc này đang lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tuân Lan mỉm cười thản nhiên.

Nếu muốn thu hút sự chú ý, vậy tự nhiên phải quậy cho to rồi.

Đây chỉ là món khai vị thôi.