Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 25



Tuân Lan đi theo Lôi Tuấn tránh đi nên cũng không biết rõ cuộc nói chuyện của Lâm Minh Hi với gã đàn ông trung niên, chỉ thỉnh thoảng khi nhìn quanh sảnh tiệc thì có chú ý đến nữ quỷ bên cạnh Lâm Minh Hi thường thường sẽ liếc nhìn sang hướng cậu.

Tuân Lan cho rằng do cô kiêng dè đám hắc khí trên người cậu nên cũng không nghĩ nhiều.

Lôi Tuấn dẫn theo Tuân Lan một lúc rồi đi củng cố liên hệ với các mối quan hệ mình quen biết, chỉ cho Tiểu Chu đi theo Tuân Lan, để cậu tự mình đi dạo quanh sảnh.

Tuân Lan tìm một ghế sofa ngồi xuống, cho Tiểu Chu đi ăn chút gì, mình thì nói chuyện với Kỳ Niên câu được câu chăng. Một lúc sau, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tiểu Lan Lan, sao lại ở đây một mình thế?”

Tuân Lan quay đầu lại thì thấy là Triệu Tích, mỉm cười nói: “Chẳng phải anh cũng một mình à.”

Khi kết thúc, Tuân Lan và các khách mời đều thêm bạn nhau, sau đó mọi người ai cũng bận rộn, chỉ thỉnh thoảng bình luận hay like gì đó trong vòng bạn bè. Tính tình Triệu Tích tốt, hai người cũng trạc tuổi nhau, Tuân Lan quen thân nhất với y. Hai người cũng đã gặp nhau vài lần trong những dịp khác trước đây, nhưng cũng đến vội đi vàng, không thể nói được mấy câu.

Triệu Tích ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan, “Vừa rồi cậu đang lầm bầm gì đó?”

Tuân Lan thản nhiên nói: “Không có gì, nổi hứng hát hai câu thôi.”

Nói đến ca hát là Triệu Tích hăng hái ngay, túm Tuân Lan nói cho cậu nghe nhạc dance mới của mình, Tuân Lan phối hợp nghe một lúc.

Suy nghĩ Triệu Tích chạy xa, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, rồi đột nhiên nhắc tới sự việc tiểu tam lúc trước của Tuân Lan, cười nói: “Hôm đó tôi có thấy, cậu bị mắng rất thậm tệ, tôi bội phục cậu thật sự luôn ấy, vậy mà vẫn bình tĩnh không giải thích một câu.”

Giọng điệu của Tuân Lan thản nhiên, “Bận đóng phim mà, làm sao có thời gian để tâm những chuyện đó.”

Triệu Tích không nhịn được bật cười.

Trong sự việc tiểu tam, trước đó Tuân Lan bị mắng thậm tệ bao nhiêu thì sau này nhận được nhiều sự trìu mến yêu thương bấy nhiêu.

Hôm đó Tuân Lan bị mấy chục ngàn bình luận mắng chửi, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng ra mặt bào chữa một lời, chỉ có người đại diện Lôi Tuấn của cậu là đăng hai đoạn video, nhưng cũng không nói một câu thừa thãi. Nhưng nhiều người đã theo dõi sự tình từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc lại nhìn ra sự bình thản và kiên quyết, không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài trong tính cách của Tuân Lan.

Bây giờ lại nói chuyện với Tuân Lan, Triệu Tích cũng có cảm giác này, giống như Tuân Lan đã có một kiểu khí chất không màng hơn thua từ trong xương cốt rồi, Tuân Lan như vậy cuốn hút mọi người, giống như một điểm sáng, sẽ khiến ánh mắt của mọi người bất giác dõi theo cậu.

Đây là cái gọi là nhân cách quyến rũ nhỉ, Triệu Tích Tích bày tỏ y thật lòng hâm mộ.

Hai người lại trò chuyện một lát.

Kỳ Niên vốn luôn lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên nói với Tuân Lan: “Tuân Lan, người kia vẫn luôn nhìn cậu.”

Tuân Lan nhìn qua theo tầm mắt của Kỳ Niên thì nhìn thấy một đám người đang đứng trò chuyện cách đó không xa, ánh mắt của một gã đàn ông trung niên trong đó đang nhìn thẳng về phía cậu, lúc cậu nhìn qua, trên mặt gã lộ ra nụ cười đầy hàm ý, nâng ly với cậu từ xa.

Triệu Tích cũng không khỏi nhìn qua, lập tức cau mày, nói khẽ với Tuân Lan: “Cậu né xa người đó chút, không phải hạng tốt lành gì đâu ”

“Tại sao thế?” Tuân Lan hỏi.

“Tôi cũng không nói rõ được.” Triệu Tích nói, “Người này họ Vương, dù sao trong giới cũng có tin đồn cách làm việc của người này không mấy sạch sẽ, thích ức hiếp minh tinh nhỏ.”

Tuân Lan trầm ngâm nói: “Tôi hiểu rồi...”

Sau đó Triệu Tích bị gọi đi, Tuân Lan không có mấy hứng thú với việc giao tiếp với người lạ, vậy nên tiếp tục ngồi đó một mình để giết thời gian.

Trong khoảng thời gian này, gã họ Vương vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn bên hướng Tuân Lan, Tuân Lan cũng không né tránh, muốn xem người này đang tính làm gì.

Sau đó, Tuân Lan nhìn thấy Lâm Minh Hi đi về phía gã đàn ông, hai người dường như rất quen thuộc, sau vài câu nói chuyện thì cùng nhau đi về phía cậu.

Tuân Lan đứng dậy, chủ động gọi một tiếng: “Anh Lâm…”

“Tuân Lan…” Lâm Minh Hi lại mang cái vẻ thân thiện dễ gần kia, “Sao không đi nói chuyện với mọi người mà ngồi đây một mình thế?”

Tuân Lan tìm đại cái cớ, “Cổ họng không khoẻ ạ.”

Lâm Minh Hi chợt mỉm cười, chỉ vào gã họ Vương bên cạnh, nói: “Nào, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là ông Vương, chủ tịch tập đoàn Sư Tử Vàng.”

Tuân Lan chỉ mới lăn lộn trong giới giải trí gần đây, không biết nhiều về những thứ khác lắm, bất kể đó là Sư Tử vàng, bạc hay đồng, có thể được Lâm Minh Hi nói ra với giọng điệu nhấn mạnh, điều này cho thấy ông Vương này vẫn có chút tài cán.

Ông Vương này cũng đưa tay ra đúng lúc, nhìn thẳng vào Tuân Lan, “Cậu Tuân, chào cậu.”

Tuân Lan bắt tay, lịch sự gật đầu một cái: “Chào ông Vương…”

Nhân viên phục vụ rượu vừa lúc đi ngang qua, ông Vương lấy hai ly rượu, đưa một ly cho Tuân Lan, cười nói: “Lần đầu gặp mặt, tôi kính cậu Tuân một ly.”

Tuân Lan không nhận, nâng ly nước trái cây trong tay mình, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi ông Vương, cổ họng tôi không khỏe nên không uống rượu được, tôi lấy nước trái cây kính ống thay rượu vậy.”

Ông Vương thản nhiên nói: “Lượng rượu này uống một ngụm là xong, không có vấn đề gì cả, cậu Tuân không uống, chẳng lẽ là không muốn làm bạn với tôi sao?”

Tuân Lan nhìn ông Vương, khóe môi chứa ý cười, vẫn không nhúc nhích, kiên trì đến bất ngờ.

Kỳ Niên nhìn ông Vương, ánh mắt hơi lạnh. Cho dù bề ngoài có tỏ ra thân thiện đến đâu thì bọn họ cũng không che giấu được mục đích đến không có ý tốt của mình.

Câu trả lời của Tuân Lan dường như khiến ông Vương cảm thấy thích thú hơn, gã ta cười hào phóng như nhìn một đứa trẻ đang cáu kỉnh, nói: “Chỉ một ly rượu thôi mà, cậu Tuân, nể mặt tôi đi chứ ——”

Nói rồi, ông Vương đưa tay qua muốn đặt lên vai Tuân Lan, Tuân Lan né người sang một bên, tay ông Vương liền chụp hụt.

Bị Tuân Lan làm mất mặt hết lần này đến lần khác, sắc mặt chủ tịch Vương cũng không tốt, gã cười khẩy: “Cậu Tuân, kiêu quá nhỉ.”

Trong ánh mắt Lâm Minh Hi có chút hả hê khi người khác gặp họa, sau đó nhanh chóng che đậy, nói giảng hòa: “Chủ tịch Vương, Tuân Lan không thường đến những dịp như này, có lẽ có chút căng thẳng, đàn anh tôi đây thay mặt cậu ấy xin lỗi ngài.”

Lâm Minh Hi hạ ly rượu chủ động cụng ly với ông Vương, hắn ta nhấp một ngụm rượu, sau đó kéo Tuân Lan sang một bên, nói với vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi Tuân Lan, tôi không ngờ ông Vương lại gây khó dễ cậu như vậy. Ông Vương là nhà đầu tư, vốn là muốn giới thiệu cho cậu biết vài người, nhưng không ngờ ý tốt của tôi lại thành chuyện xấu.”

Kỹ năng diễn xuất của Lâm Minh Hi vẫn rất tốt, nếu không phải Tuân Lan đã sớm cảnh giác hắn ta vì nữ quỷ bên cạnh hắn, cộng thêm hắn từng có ý định muốn cướp lượt đi catwalk W.M, đổi thành người khác ắt hẳn sẽ không thể nhìn ra tâm tư ẩn giấu trong lòng Lâm Minh Hi.

Trong lòng Tuân Lan thật ra cũng giống như một người đứng xem, cho dù biết Lâm Minh Hi có thể đang mưu tính làm gì cậu, nhưng cảm xúc vẫn ổn định.

Cậu chỉ lộ ra một chút cảm xúc thể hiện với Lâm Minh Hi rằng mình không thích chủ tịch Vương, nhưng khi đối mặt với Lâm Minh Hi vẫn rất bình tĩnh, cũng không có vẻ giận chó đánh mèo, nói: “Anh Lâm cũng vất vả mà, không thể trách anh được.”

Ai mà không biết diễn chứ? Tuân Lan thầm nghĩ, kỹ năng diễn xuất của cậu cũng được chính đại ảnh đế Kỳ Niên đóng dấu khẳng định là tiến bộ RẤT — LỚN đấy nhé.

Sau khi Lâm Minh Hi nghe xong, nói tiếp: “Thật ra hôm nay tôi muốn xin lỗi cậu, chắc cậu cũng biết chuyện giành W.M hồi trước nhỉ, tất cả đều do trợ lý của tôi giấu tôi làm. Cậu là đàn em của tôi, lẽ ra tôi nên dìu dắt cậu, nên nghĩ đến việc giới thiệu ông Vương cho cậu làm quen, có thêm hai mối quan hệ, ai biết được... haizz.”

“Em biết ngay anh Lâm không phải người như vậy mà.” Tuân Lan nói.

Lâm Minh Hi cảm thấy hơi quai quái, lời này nghe có vẻ chân thành như thế, nhưng tại sao lại có cảm giác lạ lạ thế nhỉ?

Hai người gặp dịp thì chơi, giả tình giả ý mà anh đến tôi đi một lúc, Lôi Tuấn nhìn thấy Tuân Lan đang nói chuyện với Lâm Minh Hi thì chạy ù tới như con gà mái già bảo vệ đàn con.

Lâm Minh Hi gọi một tiếng anh Lôi, mỉm cười buồn bã trước ánh mắt kiêng định của Lôi Tuấn, rồi sau đó nói với Tuân Lan: “Cậu tự chơi đi nhé, tôi đi tìm một người bạn đây.”

Tuân Lan ừ một tiếng, chờ Lâm Minh Hi rời đi, Lôi Tuấn lập tức nói: “Hai người nói gì vậy?”

“Không có gì ạ…” Tuân Lan không định nói cho Lôi Tuấn chuyện vừa rồi.

Lôi Tuấn nói: “Cậu cẩn thận chút, Lâm Minh Hi không hiền lành như mặt ngoài đâu.”

Tuân Lan mỉm cười nói: “Em thân thiện là được…”

Lôi Tuấn không hiểu Tuân Lan có ý gì, lúc này hắn cũng chỉ cố nhắc nhở nghệ sĩ nhỏ nhà mình, “Đừng thấy người khác cười với cậu thì thả lỏng cảnh giác, dù sao cậu ấy cũng sắp đi rồi, hôm nay có một số việc anh phải nói với cậu...”

Tuân Lan bị Lôi Tuấn kéo vào góc kể, mới biết tại sao hiện tại Lôi Tuấn lại có thái độ không thích Lâm Minh Hi rõ ràng như vậy.

Mặc dù có xảy ra tranh chấp về show catwalk W.M, song Lôi Tuấn cũng hoàn toàn không để trong lòng, nhưng ai biết sau show catwalk W.M không lâu, Lôi Tuấn mới biết được Lâm Minh Hi đã đang lén tìm chủ mới sau lưng hắn và Tử Quang.

Lôi Tuấn vẫn luôn cảm thấy, mặc dù Lâm Minh Hi có chút khuyết điểm, nhưng cũng còn nằm trong phạm vi chịu đựng, dù sao con người cũng đâu có ai là hoàn mỹ. Lôi Tuấn tự cảm thấy hợp tác với Lâm Minh Hi cũng coi như vui vẻ, hắn cũng tự nhận mình trước nay chưa bao giờ lừa dối Lâm Minh Hi chuyện gì, hết lòng dốc sức suy xét vì hắn ta, hắn cũng coi như là một người đại diện chuẩn mực.

Hợp đồng của Lâm Minh Hi và Tử Quang rõ ràng còn hai năm nữa, nhưng hắn một bên cưỡi lừa tìm ngựa, một bên thì tìm đủ cách giành lấy tài nguyên từ Tử Quang, cách làm này cũng quá không liêm sỉ, cũng không hề có tinh thần hợp tác.

Cho nên, chưa kể Lôi Tuấn lạnh lòng, từ đó hoàn toàn làm việc công xử theo phép công với Lâm Minh Hi, ngay cả cấp cao giúp Lâm Minh Hi yêu cầu show đi catwalk W.M trước đó cũng có định kiến với Lâm Minh Hi.

Lâm Minh Hi trong lời Lôi Tuấn khá thích đi đường tắt để đạt được mục đích của mình. Ví dụ như năm đó khi hắn ta mới bước chân vào giới giải trí, kế hoạch mà công ty đưa ra cho hắn là thành thật nâng cao kỹ năng diễn xuất và đi theo con đường diễn viên này, nhưng Lâm Minh Hi lại tỏ vẻ không muốn vất vả, lén đi tìm một phú bà sau lưng Lôi Tuấn, đây chính là một scandal có thể đè chết một nghệ sĩ, tức giận đến mức Lôi Tuấn suýt chút nữa về trời, chuyện này công ty đã che giấu cho hắn ta đến tận bây giờ.

Hiện tại sau lưng Lâm Minh Hi vẫn còn một số chuyện mà Lôi Tuấn và công ty đều không biết, nhưng nếu hắn có thể tự che đậy, Lôi Tuấn cũng lười tốn công sức điều tra, tra xét xong đến cuối cùng chẳng phải vẫn che giấu tiếp à, nếu không tra thì hắn còn có sức sống thêm vài năm nữa.

Nói nhiều như vậy, Lôi Tuấn là muốn Tuân Lan phải có sự cảnh giác với hắn ta. Lâm Minh Hi có thể đoạt tài nguyên của Tuân Lan đã chứng minh hắn ta không có thiện ý đối với Tuân Lan, người không có thiện ý bỗng nhiên có ý tốt lại đây tìm bạn, không chừng chính là chồn chúc tết gà*, không có lòng tốt.

* Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu

Tuân Lan nghe xong một đống lớn, sâu sắc bày tỏ mình đã tiếp thu.

Sau đó Lôi Tuấn nhìn thời gian, cảm thấy bọn họ rời đi là vừa.

Tuân Lan tỏ ý cậu muốn đi toilet một chuyến trước.

Trên đường đi, có đi ngang qua bên cạnh Lâm Minh Hi và ông Vương.

Ông Vương nhìn chằm chằm bóng lưng Tuân Lan, cảm thấy Tuân Lan đúng là không biết tốt xấu. Nhưng người không biết điều gã đã thấy nhiều, chờ đưa người lên giường rồi, xem cậu còn thanh cao thế nào.

Một hơi uống cạn rượu trong ly, ánh mắt của ông Vương là nhất định phải có được. Lâm Minh Hi ở bên cạnh, trong mắt cũng đang ấp ủ âm mưu gì đó.

Kỳ Niên đi theo bên cạnh Tuân Lan quay đầu nhìn thấy vẻ mặt u ám của hai người, bước chân lùi lại một bước. Mặc dù biết mình không thể ngăn cản được tầm mắt nhìn chằm chằm vào Tuân Lan của hai kẻ kia, nhưng anh vẫn bất giác làm như vậy.

Tuân Lan để ý thấy động tác của anh, hơi mỉm cười.

Sau khi vào toilet, Tuân Lan rửa tay trước.

Vừa rồi bắt tay với ông Vương kia, lòng bàn tay Tuân Lan bị khều một cái, cậu lấy nước rửa tay cẩn thận rửa sạch tay mình.

Lau khô tay, Tuân Lan nhìn gương chỉnh lại tóc.

Chàng trai trẻ trong gương có ngũ quan tinh xảo, khi không có bất kỳ biểu cảm nào, dung mạo liền lộ ra một phần yếu ớt mong manh, thoạt trông rất dễ bắt nạt. Ở trong vòng này, một người như vậy thực sự dễ dàng thu hút những người có động cơ thầm kín.

Tuân Lan vốn muốn phớt lờ Lâm Minh Hi, nhưng bây giờ Lâm Minh Hi rõ ràng đang để mắt tới cậu. Nếu Lâm Minh Hi chủ động kiếm chuyện, vậy thì cậu cũng sẽ không nhượng bộ đâu.

Tuân Lan chuẩn bị đi tìm nữ quỷ bên cạnh Lâm Minh Hi hỏi thăm cô ấy xem Lâm Minh Hi đã làm chuyện xấu gì rồi, không ngờ khi cậu bước ra khỏi vách ngăn đã nhìn thấy nữ quỷ đang đứng bên cạnh Kỳ Niên, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó.