Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 78



[ Hơ, đây là không quen biết mà Mâu Việt Bân nói cơ đấy. ]

[ Tất cả đều lên cùng một chiếc xe à nha! ]

[ Lam Đào mất tích thực sự không phải do Mâu Việt Bân làm đấy phỏng. ]

[ Bây giờ tôi tin những gì Điền Thải Lục nói, Mâu Việt Bân có thể thực sự đã bám váy Lam Đào trong nhiều năm. ]

[ Tôi chỉ muốn biết chuyện gánh tội thay là thế nào thôi! ]

Ngay sau khi bối cảnh video săn chim xuất hiện, toàn dư luận trên toàn mạng ngay lập tức nghiêng về một phía.

Mâu Việt Bân và Tiêu Cương cũng không lên tiếng nữa, nhưng fans của Mâu Việt Bân vẫn đang cố gắng hết sức phủ nhận, cùng lên xe thì đã sao, suốt quá trình cả hai cũng không nói lời nào, có lẽ chỉ là anh trai của bọn họ tốt bụng để Lam Đào đi nhờ xe thì sao! Hoặc là bởi vì Lam Đào vẫn luôn theo dõi anh trai của bọn họ, bị anh trai của họ phát hiện, cho nên muốn đàm phán đàng hoàng với cô ta không chừng!

Nhưng những lý do này hoàn toàn không thuyết phục được, cho dù Lam Đào là fan cuồng, nhưng cư dân mạng thực sự chưa bao giờ thấy idol nhà ai và fan cuồng nói chuyện trực tiếp với nhau cả, đăng một tuyên bố trên mạng cũng coi là cho fan cuồng một ánh mắt rồi.

Với cả bây giờ điểm công chúng quan tâm đến cũng đã không phải là Mâu Việt Bân và Lam Đào rốt cục có quen biết nhau hay không, mà là ở chỗ rõ ràng Mâu Việt Bân và Tiêu Cương đều đã gặp Lam Đào, nhưng trước đó hai người vẫn cật lực phủ nhận!

Tại sao lại phủ nhận, e là nguyên nhân bởi vì Điền Thải Lục nói là sự thật khiến bọn họ chột dạ!

Tuân Lan cũng nhìn thấy đoạn video này, rốt cuộc cảm thấy mình có thể nghỉ xả hơi. Hoạt động #Tìm kiếm Lam Đào# này của cậu cuối cùng cũng không vô ích, sức mạnh của quần chúng quả là mạnh mẽ.

Sau đó Tuân Lan kêu Lam Đào đi chú ý đến cuộc điều tra bên phía cảnh sát.

Năm đó Mâu Việt Bân đã làm quá tuyệt, xóa bỏ hết sạch tất cả quan hệ giữa hắn và Lam Đào, thời gian lại trôi qua lâu như vậy, trước đó cảnh sát gần như không thể điều tra mối quan hệ giữa hai người.

Bây giờ có một video làm chứng rằng Mâu Việt Bân và Lam Đào đã từng tiếp xúc, điểm này có chối thế nào cũng không sạch. Cảnh sát đã tìm được anh Liêu chủ nhân của tài khoản, hỏi hắn về ngày quay video, rồi dựa trên bằng chứng do chủ nhà trọ nơi Lam Đào đang ở vào thời điểm đó cung cấp, xác định ngày Lam Đào mất tích là vào ngày thứ năm sau khi gặp Mâu Việt Bân.

Chủ nhà cho biết, ngày đó Lam Đào đã đi ra ngoài vào buổi tối, sau đó không trở lại nữa, rất nhiều người thuê chung phòng đều có thể làm chứng. Bởi vì Lam Đào có vẻ ngoài quá đẹp nên ấn tượng của mọi người với cô khá sâu sắc, muốn quên cũng khó.

Việc này cho dù Mâu Việt Bân có phủ nhận như thế nào thì hắn ta vẫn bị cảnh sát liệt vào danh sách nghi phạm số một và cần phải hợp tác với cuộc điều tra. Không giống phía trước khi video của Điền Thải Lục tung ra, vì dư luận quậy quá lớn, khi cảnh sát lần nữa yêu cầu Mâu Việt Bân hợp tác, hắn lại tìm một luật sư tranh luận với cảnh sát.

Nhưng dù vậy, vì Mâu Việt Bân làm quá cẩn thận trong chuyện của Lam Đào nên cảnh sát nhất thời không tra được gì. Cũng là do hiện tại vẫn không có chút bằng chứng nào cả, cuộc điều tra đã định sẽ diễn ra chậm chạp.

Tuân Lan có chứng cứ, nhưng cậu không cách nào nói ra.

Mắt thấy cậu đã trì hoãn mấy ngày vì chuyện của Lam Đào, chương trình tạp kỹ nhận trước đó sẽ sớm bắt đầu quay, mà việc cậu cần chuẩn bị trước cho gameshow thì lại chẳng xong bao nhiêu. Vì vậy khi Lam Đào nói với cậu rằng cô đã tìm thấy nơi ẩn náu của ba kẻ buôn người, Tuân Lan dứt khoát quyết định giúp cảnh sát tốc chiến tốc thắng.

Nơi ẩn náu của bọn buôn người là Lam Đào biết được từ miệng trợ lý Tiêu Cương.

Sở dĩ Mâu Việt Bân sẽ tìm bọn buôn người để bán Lam Đào đi chính là Tiêu Cương cho ý tưởng. Bao gồm cả bọn buôn người cũng do Tiêu Cương đi liên lạc.

Tiêu Cương không phải người lương thiện gì, hồi học cấp hai đã bị trường đuổi học vì bắt nạt bạn học nữ, sau đó đả thương bạn cùng lớp, buộc cho cha mẹ của gã phải quỳ xuống cầu xin đối phương. Sau khi ra xã hội, những người quen biết càng hỗn tạp.

Vốn dĩ Tiêu Cương cũng chỉ là một tên xã hội đen tầng dưới chót, nếu không phải may mắn gặp được Mâu Việt Bân rồi may mắn làm trợ lý của đối phương, tên Tiêu Cương này rất có thể sẽ ngồi xổm trong tù rồi. Mãi sau khi đi theo bên cạnh Mâu Việt Bân, bởi vì miệng lưỡi sắc bén, biết làm việc, lại hiểu đi với phật thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy*, được Mâu Việt Bân vô cùng tin tưởng.

* Nguyên văn là 看人下菜碟 trong cụm "看人下菜碟儿". Nôm na là "nhìn người qua đĩa đồ ăn", dựa theo những người khác nhau mà bưng đồ ăn khác nhau, như người giàu thì món ngon, người nghèo thì món đạm bạc, phân biệt đối xử dựa theo địa vị, mối quan hệ.(bidoteam)

Mà Tiêu Cương dựa vào Mâu Việt Bân, tiền đồ rộng lớn, cũng nương danh tiếng của Mâu Việt Bân mà sống càng thêm kiêu ngạo hơn trước.

Sự xuất hiện của Lam Đào không chỉ là mối đe dọa đối với Mâu Việt Bân, mà còn đối với cả Tiêu Cương. Làm sao gã ta có thể để mặc bên cạnh cây rụng tiền của mình xuất hiện sai lầm gì chứ, cho nên khi thấy Mâu Việt Bân cảm thấy lo lắng về sự xuất hiện của Lam Đào, gã ta đã đưa ra ý tưởng bán người.

Ngẫm lại Lam Đào, một người đã cắt đứt liên lạc với cha mẹ nhiều năm, lại vừa mới mãn hạn ra tù, các mối quan hệ xã hội vô cùng đơn giản, nếu bán cô đi, chỉ cần cẩn thận một chút thì gần như sẽ khó thu hút sự chú ý của bất cứ kẻ nào.

Trước khi Lam Đào bị bỏ tù thì Mâu Việt Bân đã không còn tình cảm gì với Lam Đào, nếu không phải hắn khi đó còn thiếu tiền xài thì hắn đã chia tay với Lam Đào từ lâu rồi, cho nên bán Lam Đào đi, giữ lại được tất cả những gì mình có bây giờ, Mâu Việt Bân gần như không hề do dự, vừa nghe đã động lòng.

Thế nên Mâu Việt Bân liền giao chuyện này cho Tiêu Cương làm. Và người mà Tiêu Cương liên lạc là một trùm nhỏ của một băng đảng buôn người, người mà gã ta quen biết trong khi lăn lộn khắp nơi trước đây...

Bọn họ thành công bán Lam Đào đi, tưởng rằng vậy là yên tâm kê cao gối mà ngủ rồi, nhưng không ngờ lại bỗng nhiên lòi ra một Điền Thải Lục. Bởi vì cảnh ngộ của Điền Thải Lục và Lam Đào cũng tương tự nhau, cho nên Mâu Việt Bân và Tiêu Cương cũng quyết định bán Điền Thải Lục.

Một chuyện không làm phiền hai chủ, cho nên bọn họ vẫn liên lạc với tên trùm nhỏ nọ, mà ba tên buôn người muốn bắt cóc Điền Thải Lục nọ cũng vừa lúc là ba người đưa Lam Đào ra khỏi Kinh Thị.

Nhưng ba người bọn họ đã thất thủ lúc đang bắt Điền Thải Lục, sau đó động tĩnh trên mạng lộ ra, Tiêu Cương và Mâu Việt Bân trở nên cảnh giác, liên lạc với trùm nhỏ bảo bọn họ tránh tiếng gió. Vì thế ba người đó ngừng gây án, tìm một nơi để trốn, chuẩn bị chờ đợi giai đoạn này trôi qua lại "xuất hiện trở lại chốn giang hồ".

Ba người bọn họ đổi ba chỗ ở, cuối cùng nơi này là do Tiêu Cương cảm thấy không an toàn nên bảo bọn họ tìm lại nơi khác, ở rìa thành phố gần đó có mấy nhà máy khác nhau, vừa đến ban đêm căn bản đều là công nhân tan làm ra ngoài ăn gì đó, nhân sự lộn xộn.

Bây giờ là mùa hè, ban ngày ba tên buôn người không dám ra ngoài, chỉ nhân lúc đêm khuya ít người mới dám ra ngoài ăn thịt nướng uống rượu.

Đêm nay ba người cũng vậy, sau khi ăn uống no say, bọn họ liền chuẩn bị đi bộ về ngủ. Sau đó khi đi qua một đoạn đường nào đó, ba người nhìn thấy một người phụ nữ đỡ thân cây bên đường phát ra âm thanh nôn khan.

Người phụ nữ kia dáng cao, để tóc xoăn, quần jean phác họa ra một đôi chân dài thon gầy, ánh đèn bên đường chiếu xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt thanh tú của cô.

Nôn xong, người phụ nữ loạng choạng trượt sang một bên và ngồi xuống.

Ba tên buôn người dừng chân lại, nhìn trái ngó phải một chút, xung quanh đều không có ai, thói quen "nghề nghiệp" lập tức trồi lên. Sau khi ba người liếc nhìn nhau thì đi về phía người phụ nữ.

"Em gái, em không sao chứ?" Người phụ nữ trong đám buôn người giơ tay đẩy đẩy người phụ nữ say rượu.

Người phụ nữ phát ra tiếng nói mơ hồ, xua xua tay một cách yếu ớt.

Người phụ nữ buôn người vui mừng khôn xiết, hỏi tiếp: "Em gái, sao lại say dữ vậy, em nhớ nhà em ở đâu không? Không thì chị đưa em về nhé?"

Người phụ nữ chỉ một vẻ say rượu mệt mỏi mà phát ra âm thanh càu nhàu.

Người phụ nữ kia liền nháy mắt ra hiệu với hai người đàn ông bên cạnh, hai người đàn ông bước lên đỡ người phụ nữ đứng dậy. Bấy giờ mới phát hiện ra mặc dù người phụ nữ gầy nhưng thực sự rất cao, còn cao hơn hai người đàn ông bọn họ một chút.

Rồi ngay giây tiếp theo, bọn họ đã phát hiện bàn tay của người phụ nữ trên vai họ từ từ di chuyển lên, sau đó ấn sau gáy bọn họ, dùng lực vô cùng lớn đập đầu bọn gã vào giữa.

Trán của hai tên buôn người bất ngờ đập với nhau khiến bọn họ choáng cả đầu, mắt nổ đom đóm.

Người phụ nữ nhanh chóng lui ra sau, thừa lúc bọn họ che đầu còn chưa định thần lại, lại ấn đầu bọn gã đập vào nhau, lần này hai gã đàn ông hoàn toàn choáng váng, gần như game over.

"Cô làm gì thế hả!" Người phụ nữ buôn người nhìn cảnh này thì tức giận hỏi.

Lúc này, trên con đường vốn không có ai bỗng dưng xuất hiện bốn người đàn ông vụt ra, họ lao lên trói hai người đàn ông trên mặt đất lại dưới ánh mắt ngạc nhiên của nữ buôn người.

Người phụ nữ buôn người đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn, quay người định chạy, nhưng ngay lập tức bị một người đàn ông đá xuống đất.

"Biết ngay các người không nhịn được mà." Người phụ nữ đứng bên cạnh nhìn bọn họ trói người lại, giọng nói thoát ra nào còn tinh tế khi rầm rì vừa rồi, rõ ràng là giọng nam trong trẻo.

"Cô là đàn ông?!" Người phụ nữ buôn người phụ nữ bị trói tay bằng dây thừng, trố mắt nhìn người nọ.

Người phụ nữ -- cũng chính là Tuân Lan nhướng mày, "Cam đoan không giả..."

Người phụ nữ buôn người không ngu, biết rằng bọn họ đã rơi vào một cái bẫy. Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt lần nữa hiện lên sự phẫn giận: "Mặc kệ cậu là nam hay nữ, chúng tôi tốt bụng muốn đưa cậu về nhà mà cậu đánh chúng tôi làm gì, còn trói chúng tôi nữa! Mau thả chúng tôi ra!"

"Đưa tôi về nhà, tôi còn chưa nói nhà tôi ở đâu cơ mà, vậy thật ra bà định đưa đi đâu vậy?" Tuân Lan chỉnh lại mái tóc xoăn hơi rối, đây được gọi là sức quyến rũ mê người, là một diễn viên đã từng đóng vai nữ mấy tháng, lần nữa mặc vào đồ nữ, cậu không hề có nửa phần không được tự nhiên nào.

Người phụ nữ buôn người còn muốn nói gì nữa, Tuân Lan không hứng thú nghe bà ta lảm nhảm, cậu bảo người lái xe qua đây, lười biếng nói với người phụ nữ: "Chúng ta đã gặp nhau dưới cầu Kim Phong mấy hôm trước rồi đấy."

Người phụ buôn người sững sốt.

Cầu Kim Phong, là địa điểm bọn họ bắt cóc người không thành công mấy ngày trước, lúc ấy bị người bí mật quay video lại, mặc dù trong video không thấy rõ mặt họ, nhưng gần đây bọn họ cũng không dám sơ suất, cộng thêm bọn họ đã nghe nói về chuyện trên mạng nên nghe theo lời khuyên của ông chủ cố ý trốn tránh.

"Cầu, cầu Kim Phong gì cơ, tôi không biết cậu đang nói gì hết!" Ánh mắt nữ buôn người né tránh, trong mắt là sự hoảng loạn, "Cậu mau thả bọn tôi ra, cậu, cậu còn như vậy, có tin tôi báo cảnh sát không -"

Tuân Lan cười nhẹ, "Trùng hợp quá, tôi cũng đang định gọi cảnh sát đây."

Hai gã đàn ông bị đánh choáng váng đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, vừa nghe lời này thì lập tức gào lên: "Không! Không được báo cảnh sát!"

Thể chất của Tuân Lan bây giờ đã cải thiện hơn, sức lực mạnh hơn người bình thường, hai người này cảm thấy đầu mình như sắp bị đập vỡ vụn. Họ bị ghì xuống đất liên tục vùng vẫy, vừa giãy vừa phát ra âm thanh buồn nôn muốn ói.

Tuân Lan không nỡ nhìn thẳng, phất tay để vệ sĩ chặn miệng mấy người họ trước, đỡ phải quấy rầy dân chúng vào đêm khuya.

Vì vậy, trong tiếng ứm ứm của ba người sau khi bị bịt miệng, Tuân Lan gọi một cuộc điện thoại, nói: "Cảnh sát Lý đúng không..."

Trong ánh mắt dần tuyệt vọng của ba người họ, Tuân Lan nói xong những gì cần nói, sau đó bình tĩnh cúp điện thoại.

Khi đến cục cảnh sát, Tuân Lan giao ba tên buôn người cho cảnh sát, về phần tại sao ba người này vừa lúc lại rơi vào tay cậu, lý do mà cậu nói với cảnh sát là cậu là một diễn viên, vốn dĩ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, nhưng không ngờ lại gặp phải người có ý đồ xấu, đến khi nhìn lại, thế mà chính là ba kẻ buôn người đã từng gặp trước đây. Vì vậy, với tinh thần làm việc thiện cho nhân dân, cậu đã cùng mấy vệ sĩ của mình khống chế bọn người này và đưa đến đây giao cho các chú cảnh sát xử lý.

Cảnh sát Lý phụ trách vụ án Lam Đào mất tích đã vô cùng cảm kích mà bắt tay Tuân Lan, nói việc bắt giữ ba kẻ buôn người đã mang lại một bước đột phá cho cuộc điều tra vụ án của họ.

Đêm nay Tuân Lan ở lại đồn cảnh sát gần hai giờ sáng mới rời đi, chỉ có bốn vệ sĩ bên cạnh biết rõ ràng chuyện cậu cải trang thành nữ để bắt người. Có hai vệ sĩ là Kỳ Niên xếp cho cậu, Tuân Lan đã nghiêm túc dặn dò với hai người này, rằng không được nói với Kỳ Niên về chuyện này, bởi vì Kỳ Niên nhất định sẽ tức giận sau khi biết.

Trước đây Tuân Lan làm loại chuyện lấy thân mạo hiểm này, Kỳ Niên đã từng giận rồi, khi đó mặc dù Tuân Lan biết sai nhưng không thay đổi, đúng lý hợp tình đến đương nhiên. Nhưng bây giờ, chỉ cần Tuân Lan nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Kỳ Niên thì không khỏi cảm thấy chột dạ.

Sau khi ba kẻ buôn người bị bắt, cuộc điều tra chuyện của Lam Đào trở nên nhanh chóng. Vì để giảm nhẹ hình phạt, ba người này lựa chọn thẳng thắn thú nhận được khoan hồng, đầu tiên là khai chuyện của trùm nhỏ, sau đó giải thích rõ ràng làm thế nào mà đưa Lam Đào ra khỏi thành phố, giao dịch với ai ở đâu.

Vụ án này cuối cùng đã được công an nhiều tỉnh và thành phố phối hợp phá án, bắt tay từ vụ án Lam Đào mất tích, tất cả các băng nhóm tội phạm buôn người ẩn đằng sau nó đều bị tóm hết.

Thi cốt của Lam Đào cuối cùng cũng đã được tìm về.

Tất nhiên, trước đó thì Mâu Việt Bân cũng đã bị bắt rồi.

Khi ba kẻ buôn người khai ra trùm nhỏ, cảnh sát đã hành động ngay lập tức, khống chế Mâu Việt Bân và Tiêu Cương. Tuy nhiên vì vào thời điểm đó còn dính líu đến những tên tội phạm khác nên việc này vẫn chưa được công bố cho công chúng và tin tức đã được cố tình che giấu.

Từ sau khi ba kẻ buôn người bị bắt, Lam Đào gần như vẫn luôn ở lại đồn cảnh sát, vào ngày Mâu Việt Bân bị bắt, Lam Đào cùng đi theo các cảnh sát.

Vào ngày hôm đó, Mâu Việt Bân và Tiêu Cương không hề hay biết gì đang xách vali chuẩn bị bay đến thành phố khác để quay quảng cáo sản phẩm. Ngay khi bọn họ đi ra ngoài đã bị đánh gục bởi các cảnh sát mặc thường phục cũng vừa đến cửa nhà họ.

Mặt Mâu Việt Bân bị đè lên sàn nhà lạnh lẽo, từ khi sự nghiệp diễn xuất của hắn bắt đầu có chút khởi bước cho đến nay, hắn ta chưa từng bị đối xử như vậy, hắn tức giận đến mức tim như sắp nổ tung, tức giận gầm lên: "Các người là ai! Làm gì đấy! Buông tôi ra!"

Tiêu Cương thậm chí còn chửi ầm lên, cảm thấy bị người đè xuống đất với tư thế chật vật như vậy quả thật là một sự sỉ nhục suốt đời gã!

Khi hai người đang kích động, một thẻ chứng nhận cảnh sát đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, trên đầu có một người nói với bọn họ một cách lạnh lùng rằng, đã có bằng chứng chứng minh họ có liên quan đến hai vụ án lừa bán phụ nữ, bây giờ đưa bọn họ trở về đồn cảnh sát để điều tra thêm.

Hai vụ...

Vừa nghe thấy lời này, máu toàn thân Mâu Việt Bân như chảy ngược, trái tim cũng bị sợ hãi bóp nghẹn, toàn thân run như cầy sấy, lại căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Tiêu Cương vững hơn hắn rất nhiều, chỉ sững sờ giây lát thì lại giãy giụa, gào lên nói bọn họ muốn tìm luật sư.

Thủ đoạn này bây giờ nào còn tác dụng, bằng chứng họ điều tra được từ chỗ trùm nhỏ đã vô cùng xác thực, lịch sử cuộc gọi, lịch sử chuyển khoản và cả bản ghi âm cuộc gọi mà trùm nhỏ cố tình để lại chừa đường lui, tất cả đều đính chặt bọn họ lên cột trụ sỉ nhục dành cho bọn tội phạm.

Trong khoảng thời gian đó, Mâu Việt Bân và Tiêu Cương mai danh ẩn tích trên mạng, cũng chưa từng xuất hiện trong hiện thực. Không ai có thể liên lạc được với bọn họ, các loại hợp tác đại ngôn của Mâu Việt Bân đều bỏ dở, có người có suy đoán về chuyện này, nhưng liên quan đến bảo mật của vụ án nên trên mạng cũng không có tin tức gì.

Chờ đến khi toàn bộ vụ án rốt cuộc đã được giải quyết, cảnh sát địa phương cuối cùng mới xuất hiện đưa ra một thông báo của cảnh sát.

Thời điểm đó cũng đã qua gần nửa tháng, vẫn có người chú ý về chuyện của Lam Đào trên mạng, nhưng đã không còn là điểm nóng thu hút sự chú ý của công chúng. Tuy nhiên sau khi thông báo của cảnh sát được đưa ra, hashtag vụ án Lam Đào mất tích, việc Mâu Việt Bân và Tiêu Cương bị bắt v.v.. chiếm hotsearch suốt hai ngày.

[ Bắt được một băng đảng luôn, thật sự sảng khoái gì đâu! ]

[ Mâu Việt Bân và Tiêu Cương trước đấy mạnh miệng lắm, kết quả bây giờ... ]

[ Hờ, hai người này quả nhiên không phải là hạng tốt gì! ]

[ Hy vọng cô gái ngốc Lam Đào này sẽ gặp được một người thực sự thích cô ấy và tốt với cô ấy ở kiếp sau. ]

[ Điền Thải Lục cuối cùng cũng tìm được em gái của chị ấy rồi ┭┮﹏┭┮ ]

[ Chuyện mẹ kế của Lam Đào thì sao? ]

[ Phỏng chừng sẽ không được, không tìm thấy chứng cứ mới, Mâu Việt Bân chỉ có thể suy đoán vô tội thôi. ]

[ Fuck, không thể phán thêm, hời cho tên khốn Mâu Việt Bân này! ]

Suy xét vì sự an toàn của Tuân Lan, và cũng là yêu cầu của chính Tuân Lan, cậu vô hình trong suốt quá trình vụ việc sau đó.

Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn bị Kỳ Niên thần thông quảng đại biết được.

Đúng như Tuân Lan dự đoán, Kỳ Niên rất tức giận.

Kỳ Niên rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Đó tình cờ là một ngày trước khi Tuân Lan lên đường ghi hình một chương trình tạp kỹ, cậu và Kỳ Niên ngồi trên sofa, Kỳ Niên ôm Tiểu Hoa vuốt mèo với vẻ mặt lạnh te, Tuân Lan ngồi bên cạnh anh, duỗi tay ra chọc chọc cánh tay anh miết, "A Niên, có phải anh không muốn nói chuyện với tôi không, để ý tôi đi mà."

Vốn dĩ hôm nay cậu cố ý chạy đến biệt thự Vân Sơn là để tìm Kỳ Niên chơi, nhưng không ngờ ngay khi cậu đến thì thông báo của cảnh sát đã được phát ra, sau đó Kỳ Niên cảm thấy không đúng nên gọi điện hỏi thăm một hồi thì biết chuyện cậu giúp bắt ba tên buôn người.

Một tiếng lẻ năm phút đã trôi qua, Tuân Lan im lặng đếm thời gian, một tiếng lẻ năm phút này - à đâu, đã là một tiếng lẻ sáu phút - Kỳ Niên không hề liếc nhìn cậu lấy cái nào, cũng không nói một lời nào với cậu luôn.

Lưu Phi cầm máy tính bảng từ trên lầu xuống, vẫn đang đọc bình luận trên mạng, thấy Tuân Lan cứ chọc chọc cánh tay Kỳ Niên miệng không ngừng nói chuyện, còn Kỳ Niên xem tivi không để ý tới cậu một cách khác thường, Lưu Phi không khỏi dừng chân lại: "Hai người sao vậy, cãi nhau à?"

"Không có..." Tuân Lan nhìn Kỳ Niên ngân dài giọng, "Chúng tôi đang chơi trò ai nói chuyện với người kia chính là chó con, phải không A Niên ha."

Kỳ Niên cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cậu một cái.

Tuân Lan tức thì nở nụ cười, nghiêng người qua, gâu một tiếng với Kỳ Niên, nói: "A Niên, anh để ý tôi rồi."

Kỳ Niên tức giận, nhưng anh không nỡ nổi giận với Tuân Lan quá lâu, làm sao mà anh có thể đành lòng không để ý đến Tuân Lan chứ.

"Biết sai rồi?" Kỳ Niên hỏi.

"Sai rồi sai rồi..." Tuân Lan gật đầu như giã tỏi, "Tôi thề, đây thực sự là lần cuối cùng, hơn nữa lần trước tôi gọi vệ sĩ theo bên cạnh, tôi thật sự không đẩy mình vào nguy hiểm!"

Kỳ Niên nhìn Tuân Lan, nói: "Đưa tay ra..."

Tuân Lan ngửa lòng bàn tay đưa cho anh, "Đánh lòng bàn tay đi, chỉ cần A Niên anh vui vẻ, muốn đánh bao nhiêu lần tùy thích."

Kỳ Niên liếc cậu một cái, ôm Tiểu Hoa qua, cầm chân mèo của nó đánh vào tay Tuân Lan một chút.

Tuân Lan sững sốt, sau đó vô thức nắm lấy chân mèo của Tiểu Hoa, nhưng ánh mắt lại nhìn Kỳ Niên.

Cậu cũng vẫn luôn biết Kỳ Niên là một người dịu dàng, nhưng đây là lần đầu tiên, cậu bởi vì sự dịu dàng của Kỳ Niên mà trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc chua xót lại mềm mại đến lạ lùng này.

Tim cũng đập thình thịch theo, như thể một móng mèo này không phải đánh vào tay cậu, mà là đánh thẳng vào trên trái tim cậu, động tĩnh kéo ra khiến não cậu cũng có chút choáng váng.

Tuân Lan cảm thấy, chứng dị ứng Kỳ Niên của cậu lại tái phát rồi.