Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 19: Ăn bánh ngọt



Lúc lên tầng, bên tai Lạc Hòe luôn vang vọng bài hát vừa nãy, cậu lướt điện thoại, thấy phần mềm âm nhạc vẫn mở, bèn tiện tay tắt phần mềm đi.

Nhưng âm thanh đó vẫn vang, Lạc Hòe vò tai, thầm nghĩ lẽ nào đây chính là dư âm văng vẳng bên tai trong lời đồn.

Tiếc là bài hát này không phải âm thanh tự nhiên, Lạc Hòe bước chân lên tầng ba thì tiếng nhạc dừng lại, xem ra chỉ quanh quẩn ba phút, vẫn không đủ văng vẳng ba ngày.

Các diễn viên đóng vai ma đều ở tầng ba, phân chia nam ở phía Nam, nữ ở phía Bắc.

Phòng của Thẩm Lạc Sơn là phòng thứ hai đếm từ hướng Nam, theo anh ta nói thì ánh mặt trời chiếu vào phòng phía Nam quá mạnh, ngoài người mù đeo kính râm nào đó ra thì không ai thích ở.

Lạc Hòe rất nghi ngờ nơi này, xung quanh biệt thự toàn cây, ngoài lúc giữa trưa đứng ở nóc nhà và giữa sân có thể nhận chút ánh mắt trời, thì một ngày hai mươi tư giờ bất cứ vị trí còn lại đều không có ánh sáng, cậu cảm thấy mình sắp trở thành cây nấm sống trong bóng râm rồi.

Dưới hoàn cảnh này, có ai lại không muốn tắm nắng, Thẩm Lạc Sơn thật lạ.

Diễn viên đeo kính râm xuất hiện hôm qua cũng rất lạ, biệt thự tối đến mức ban ngày cũng phải bật đèn, anh ta còn đeo kính ở trong phòng, cũng chẳng sợ không thấy đường.

Nhưng có lẽ anh ta đeo kính râm là vì đạo diễn Chung muốn tiết kiệm tiền hóa trang, dù sao anh ta đóng con ma không có mắt. Đạo diễn Chung rất nghèo, dù là Lạc Hòe cũng có thể nhìn ra.

Lạc Hòe gõ cửa phòng, người mở cửa là Phó Nguyệt, trong phòng không bật đèn, mà đốt một đống nến.

Lạc Hòe vào phòng, chỉ cảm thấy trong phòng vô cùng u ám, cậu còn không nhìn rõ mặt của Thẩm Lạc Sơn.

“Không bật đèn sao?” Lạc Hòe hỏi: “Có phải đốt nến không an toàn lắm không?”

Có mấy cây nến treo trên rèm cửa sổ, không sợ tắt à?

“Bật đèn cái gì? Cậu phát điện hả?!” Phó Nguyệt nghe thấy lời của Lạc Hòe, tức giận đập tay lên bàn, tức đến mức ngực phập phồng, không biết đang tức chuyện gì.

Tính cách của Phó Nguyệt luôn xấu, đây là chuyện mọi người đều biết. Lạc Hòe cũng không bị dọa, chỉ thấy hình như cô ta có thù hận với đèn điện.

“Xin lỗi.” Tuy không biết đã nói sai câu nào, nhưng nếu Phó Nguyệt tức giận, thì vẫn nên nhận lỗi trước, Lạc Hòe vô cùng tốt tính mà nói.

“Cậu mặc kệ chị ta.” Thích Vãn Liên mặc sườn xám đen đi ra từ trong bóng tối, kéo tay của Lạc Hòe, “Đừng tưởng chị ta phách lối, thật ra nhìn thấy ổ điện cũng sẽ sợ run cả người.”

Lạc Hòe tỉnh ngộ: “Có phải trước đây Tiểu Nguyệt từng bị điện giật không? Thật sự là vậy thì tôi hiểu rồi. Nhưng mà vẫn phải chú ý phòng cháy, tốt nhất đặt mấy cây nến trên trên rèm cửa sổ xuống bàn, trước khi ngủ cũng nhớ tắt nến.”

“Cậu thật cẩn thận, đừng để ý ánh lửa nữa, nhiệt độ rất thấp, sẽ không đốt cháy vật thật đâu.” Thích Vãn Liên kéo Lạc Hòe ngồi trên giường, “Nào, cậu nằm xuống, chị dạy cậu diễn.”

Lạc Hòe nuốt nước miếng, đứng bật dậy như ngồi trúng phải cây kim, nhanh chóng tránh khỏi tay của Thích Vãn Liên, “soạt” một cái luồn qua giữa hai người Thích Vãn Liên và Phó Nguyệt, trốn sau lưng Thẩm Lạc Sơn.

Cho dù Lạc Hòe không lanh lợi đi nữa, cũng có thể nhìn ra thiện cảm của Thích Vãn Liên dành cho mình. Cậu rất cảm ơn sự yêu thích của chị gái nhỏ xinh đẹp với mình, nhưng không yêu mà tiếp xúc thân mật, không phù hợp với nguyên tắc của Lạc Hòe. Ngoài ra, trong phòng này có quá nhiều người, cậu... cậu cũng không thích nhiều người vận động.

Vẫn là đàn ông như Thẩm Lạc Sơn an toàn hơn.

“Anh Thẩm, chúng ta mau tập thoại, sau đó tôi đi ngay, không làm phiền các anh chị nghỉ ngơi.” Lạc Hòe nói.

“Tập thoại cái gì?” Thẩm Lạc Sơn tham lam nhìn da của Lạc Hòe, “Diễn với chúng tôi, cần phải nhắc tập thoại trước à?”

“Cũng phải.” Lạc Hòe đồng ý gật đầu, “Mọi người không chỉ diễn tốt, còn có thể dẫn dắt những người mới như chúng tôi nhập vai. Bàng Tâm Hạo từng nói riêng với tôi, may mà gặp được những diễn viên giỏi như mọi người và đạo diễn tốt như đạo diễn Chung, cậu ấy cảm thấy bản thân đã dần bước ra bóng ma tâm lý, cậu ấy có thể mạnh dạn thử bộ phim tiếp theo!”

Đối mặt với lời khen của Lạc Hòe, ba người cười khẩy nhìn cậu, dường như không để ý khen ngợi của cậu.

Lạc Hòe cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi gượng gạo, đành nói tiếp: “Tôi luôn rất tôn trọng mọi người, muốn học tập kỹ năng diễn xuất với mọi người, hôm nay mọi người có thể cho tôi cơ hội, thật sự rất cảm ơn!”

Thẩm Lạc Sơn u ám bảo: “Kỹ năng à, tôi cũng không có nhiều. Tôi chỉ nhớ hai điều, thứ nhất là không để ý người khác, dù sao người ta cũng không thể thấy mình, thứ hai là lúc mời người ta vào bẫy, phải chạm vào linh hồn của người đó, làm người đó tin tất cả đều là thật.”

Lạc Hòe như hiểu ra mà gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh Thẩm nói rất đúng.”

Điều thứ nhất, không được để ý ống kính. Rất nhiều diễn viên lúc âm thầm luyện tập kịch bản đã thể hiện rất tốt, nhưng khi đối mặt với ống kính lại mất tự nhiên, đó là vì lúc quay thật sự có rất nhiều người, đạo diễn, máy quay, ánh đèn... từng đám người nhìn chằm chằm mình trước ống kính, đương nhiên sẽ căng thẳng. Diễn viên phải học để thích ứng những cái nhìn, nhưng có lúc càng nói với bản thân quên đi họ, thì càng để ý.

Thật ra lúc này, ngược lại có thể học cách làm trái ngược, đừng muốn quên đi họ, mà phải nghĩ rằng không có ai nhìn thấy mình, bản thân là người vô hình, như vậy sẽ tự nhiên hơn nhiều.

Điều thứ hai, diễn xuất chạm đến linh hồn, tất cả đều là thật. Đó là đang nhắc nhở cậu, đừng đi diễn, mà hãy xem mọi thứ là thật, khoảnh khắc đó cậu là nhân vật, nhân vật là cậu.

Thảo nào những diễn viên đóng vai ma luôn mang vẻ u ám, vì quay phim mà họ đã trả giá rất nhiều.

“Ngốc nghếch đáng yêu.” Thích Vãn Liên cười nói.

“Đừng lề mề nữa, mau lên đi.” Phó Nguyệt đứng cạnh cửa đột nhiên nói: “Cậu ta tự đến, chắc chắn đạo diễn Chung không biết, nhưng chúng ta hành động thì có thể bị đạo diễn Chung phát hiện. Với lại, đừng gϊếŧ chết người ta.”

“Lột hết da xuống rồi, còn sống được không?” Thẩm Lạc Sơn hỏi: “Chỉ thiếu một miếng, là không thể làm quần áo mới.”

“Thiếu thì làm găng tay không được sao?” Phó Nguyệt bảo.

Lạc Hòe kinh ngạc, biết họ đã bắt đầu diễn rồi. Những diễn viên này vào vai quá nhanh, không có bất kỳ chuẩn bị gì, chỉ dựa vào lời nói đơn giản tự nhiên đã có thể khiến bầu không khí trong phòng trở nên kinh khủng.

Cậu vừa muốn diễn theo kịch bản, thì thấy Thích Vãn Liên đẩy Thẩm Lạc Sơn ra: “Cút ra! Anh làm người cậu ta dầm dề máu, tôi hút sinh khí kiểu gì? Để tôi dùng trước.”

Nói xong, Thích Vãn Liên đi về phía Lạc Hòe.

Lạc Hòe có hơi khó ngăn cản bông sen trắng xinh đẹp quyến rũ này, thấy cô ta là muốn ôm chặt quần áo chạy trốn. Lúc này thấy Thích Vãn Liên đi đến, bản thân lại không có gì phòng thân, sờ mó rất lâu thì chạm vào điện thoại, cậu vội cầm điện thoại lên chắn trước ngực rồi lùi ra sau.

Vừa móc điện thoại ra, sắc mặt của ba con ma lập tức thay đổi.

Phó Nguyệt đang bảo vệ cửa nổi thích thú, cô ta giật điện thoại của Lạc Hòe, ánh mắt hơi điên cuồng nhìn chằm chằm điện thoại, bỗng dưng cười: “Đồ nhỏ này chạy đến từ lúc nào? Làm tôi hơi đói rồi.”

Phó Nguyệt nhìn điện thoại mà liếm môi.

Lạc Hòe ngó điện thoại, màn hình đang sáng, màn hình chờ của cậu là ảnh một chiếc bánh ngọt thơm ngọt, trông thật sự rất ngon.

“Buổi tối làm phiền thím Dương làm cơm có hơi không ổn nhỉ? Phòng tôi có chút quà vặt, vì giữ vóc dáng nên không thể ăn, Tiểu Nguyệt ăn được không?” Lạc Hòe hỏi.

“Quà vặt?” Ba con ma đồng thanh, cùng liếc nhìn Lạc Hòe: “Là nước sốt cà chua sao?”

Âm cuối của Thẩm Lạc Sơn hơi run rẩy, nước sốt cà chua lần trước bị Thích Vãn Liên và Phó Nguyệt ăn rồi, con ma khác chỉ ngửi thấy mùi. Cho đến bây giờ, Thẩm Lạc Sơn nghĩ đến mùi hương lúc đó cũng thấy dư vị không dứt.

“Không phải.” Lạc Hòe nhìn thấy ba đôi mắt thất vọng, vội bảo: “Nhưng cũng rất ngọt rất ngon! Là bánh Tart cheese, mềm dẻo, thơm ngọt, vô cùng ngon! Sau khi tôi mua thì luôn để trong tủ lạnh, chưa từng có hạn sử dụng.”

“Thật lòng cho chúng tôi à?” Thích Vãn Liên hỏi.

Lạc Hòe chắp hai tay, thể hiện lòng thành lớn nhất của mình: “Thật lòng.”

Người khác muốn thờ cúng quỷ thần, còn cần đốt hương mời thần mới được. Thể chất gọi ma như Lạc Hòe, chỉ cần làm tư thế bái lạy, thứ gì trong túi không phải của mình, sẽ thuộc về ma quỷ.

Cậu vừa chắp tay, vừa hay phù hợp với tư thế bái lạy, cộng thêm lòng thành và lời thừa nhận, vừa nói ra miệng, ba con ma đã ngửi thấy vị ngọt của bánh Tart cheese.

“Đưa tôi đến phòng của cậu lấy.” Thích Vãn Liên bước lên trước nói.

“Đ... được!” Lạc Hòe cảm thấy chuyện tập thoại tối nay có thể bị hẫng, nhưng mà không sao, cậu đã được lợi rồi.

Một người và ba con ma nhanh chóng quay về tầng hai, chiếc điện thoại bị Phó Nguyệt cầm dọc đường chớp tắt, liên tục lập lòe ba chữ cái “SOS”, mà Lạc Hòe không nhìn điện thoại, ba con ma như Phó Nguyệt còn không biết mấy chữ giản thể, thì không thể hiểu mấy chữ nước ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng của đạo diễn Chung, ba con ma không nhịn được tự tát mình một cái, đúng là bị đồ ngon cám dỗ, đi theo cậu ta xuống luôn, quên mất phòng của Lạc Hòe ở bên cạnh phòng của đạo diễn Chung!

Nhưng mà chuyện đã rồi, ba con ma dứt khoát biến thành ba người giấy, khẽ khàng dính lên người Lạc Hòe. Trọng lượng của giấy quá nhẹ, Lạc Hòe chẳng nhận ra, vẫn tưởng ba con ma đi theo sau mình.

Hòe là cây ma, từ xưa đã có truyền thuyết ma quỷ trốn trong cây hòe sẽ không thấy tung tích. Ba người giấy dán lên người Lạc Hòe, tương đương trốn trong cây hòe, cho dù là thiên sư trời sinh có ba mắt cũng không thể phát hiện họ.

Đến lúc vào phòng Lạc Hòe, ba con ma mới biến thành hình người, Lạc Hòe quay đầu nhìn ba con ma đứng sau lưng mình, cười nói: “Anh chị đi đứng thật nhẹ, không có tiếng động luôn.”

Phó Nguyệt chăm chú nhìn Lạc Hòe bảo: “Cậu có tác dụng hơn tưởng tượng.”

Thích Vãn Liên: “Chỉ hút chút nhân khí thật đáng tiếc.”

Thẩm Lạc Sơn: “Da... cũng không tốt lắm, vẫn là da của con gái mềm mại hơn.”

Lạc Hòe: “...”

Các đồng nghiệp nói chuyện đều kỳ lạ.

Cậu mở tủ lạnh, lấy ra một hộp đựng năm cái bánh Tart cheese, Thích Vãn Liên và Phó Nguyệt mỗi con ma giành hai cái, Thẩm Lạc Sơn chỉ được một.

Lạc Hòe thấy Thẩm Lạc Sơn đáng thương, lại lấy một chiếc sô-cô-la cho anh ta, còn nghiêm túc nhắc nhở: “Nhiệt lượng rất cao, buổi tối ăn ít thôi.”

Ba con ma ngốn nghiến ăn bánh ngọt, thấy Lạc Hòe đang nhìn chằm chằm mình, Thích Vãn Liên vẫn chút ý chút hình tượng, cẩn thận lau vụn bánh ở khóe miệng: “Hơi thiếu lịch sự.”

“Không đâu!” Lạc Hòe vội an ủi cô ta: “Lúc tôi giảm béo cực lực, ăn uống nhếch nhác hơn thế này, đây gọi là gió cuốn mây tan, cầm đũa lên là không để lại thịt.”

Nói xong, Lạc Hòe quay người đi không nhìn họ ăn, tránh cho họ thấy ngại.

Ba con ma nhanh chóng ăn xong bánh ngọt, khẽ cau mày với thực thể của bánh.

Họ không thể ăn thức ăn, chỉ có thể ăn linh hồn của nó, nhìn như đã ăn sạch, thực tế bánh ngọt mất đi mùi vị vẫn còn bản thể.

Phó Nguyệt nhân lúc Lạc Hòe không chú ý, đặt bánh ngọt vào hộp, một phát nhét vào trong linh hồn của Thẩm Lạc Sơn, định lúc rời đi thì mang theo.

“Ăn no rồi à?” Một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.

“Ăn lửng dạ.” Thẩm Lạc Sơn trả lời.

Ba con ma chợt thấy không đúng, quay đầu sang, Chung Cửu Đạo khoanh tay đứng trước cửa, đang nghiêm túc nhìn ba người họ.