Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 5: Tro cỏ



Ai cũng nói cậu là kẻ ngốc, nhưng Lạc Hòe không cho là như vậy, cậu cảm thấy mình vẫn có thể phân rõ ai là người tốt, ai là người xấu.

Trước đây anh Lưu nói muốn cho cậu quay phim đã gọi cậu đi ăn cơm, Lạc Hòe không muốn đi nhưng không biết từ chối, lúc cậu đang lo lắng thì anh Tiền Đa Quần đã giải vây giúp cậu. Lạc Hòe rất vui, cũng vô cùng biết ơn anh Tiền, nên thuận tiện đồng ý lời mời của anh ta, quyết định đi quay phim của đạo diễn Chung.

Mặc dù cát-xê hơi thấp, đạo diễn Chung là đạo diễn mới tốt nghiệp, không có tiếng tăm gì, nhưng cậu cũng là người mới tốt nghiệp, được bao ăn bao ở lấy được cát-xê như vậy đã rất tốt rồi.

Đương nhiên Lạc Hòe biết cát-xê còn thấp hơn tiền lương của diễn viên quần chúng, nhưng mà lúc cậu đi học cũng từng làm diễn viên quần chúng, biết lượng công việc của họ rất lớn, vô cùng mệt nhọc, còn phải tìm chỗ ở cho mình, khổ cực như vậy nhưng không có một câu thoại. Lạc Hòe có thể tìm được công việc này, thì cậu đã rất đội ơn.

Sau khi anh Tiền lái xe vào trong sân, Lạc Hòe chủ động chuyển hòm đến chỗ đạo diễn Chung chỉ.

Biệt thự này thật lớn, chỉ tầng một đã rộng hơn nghìn mét vuông, chính giữa là phòng khách, trong phòng khách có mấy cái cửa và hành lang thông đến phòng sách, phòng bếp, phòng khách nhỏ vân vân.

Đi qua hành lang của phòng bếp, chính là nhà kho, anh Tiền bảo cậu đặt một vài đạo cụ khá rẻ và dễ giữ gìn trong nhà kho, đạo cụ khá quan trọng thì do đạo diễn Chung tự khiêng lên tầng hai, xem một phòng ngủ như phòng gửi đồ đạc quan trọng.

"Đặt ở đây đi." Sau khi đạo diễn Chung đi, Lạc Hòe nghe thấy một người nói.

Lạc Hòe theo tiếng nhìn sang, nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc hơi giống như thời dân quốc, da của anh ta rất trắng, hơi mập, nhìn có chút tròn trịa.

"Anh là ..." Lạc Hòe ôm cái hòm, nhìn người trong phòng kho u ám.

"Tôi là quản gia Lâm, có lẽ sau này sẽ còn đưa đạo cụ tới, cậu đừng chất đồ ở cạnh cửa, sẽ cản đường, phải có trù tính." Quản gia Lâm nói.

Lạc Hòe chưa xem kịch bản, chỉ nghe Tiền Đa Quần nói sơ về tình tiết ở trên đường, cậu biết quả thật trong kịch bản có vài nhân vật thời dân quốc, cộng thêm quản gia Lâm mặc đồ hóa trang, tất nhiên cậu sẽ cho rằng người này là diễn viên lớp trước đóng vai quản gia Lâm.

Đàn anh thật chuyên nghiệp, chưa quay phim mà đã mặc đồ hóa trang nhập vai trước rồi. Nhìn động tác, thần thái của anh ấy, giống hệt như quản gia của một gia đình giàu có ở xã hội cũ, thật lợi hại!

Lạc Hòe nổi lòng ngưỡng mộ, cậu giữ nguyên tắc người mới "nói ít làm nhiều", dọn hòm từ trên xe đến nhà kho.

"Anh là diễn viên của bộ phim này sao?" Đặt cái hòm cuối cùng vào chỗ quản gia Lâm chỉ, Lạc Hòe dùng tay áo lau mồ hôi, tò mò hỏi.

"Vẫn chưa xác định." Quản gia Lâm lo lắng nói: "Tôi vẫn chưa thử vai, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, không biết đại nhân có thể chọn trúng tôi không."

Đại nhân? Lạc Hòe nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, cảm thấy người mà quản gia Lâm nói có thể là đạo diễn Chung.

Trong mắt cậu, quản gia Lâm có thể dung hòa nhân vật vào trong cuộc sống, nhất định diễn xuất vô cùng tốt. Không ngờ đàn anh ưu tú như vậy cũng phải thử sức, yêu cầu của đạo diễn Chung thật nghiêm khắc.

Quản gia Lâm cũng cần thử sức, mà cậu được dự định ngay. Nghĩ tới đây, Lạc Hòe càng biết ơn anh Tiền, nếu không nhờ anh Tiền thì chưa chắc cậu có thể lấy được cơ hội này.

Cậu hơi ngượng ngùng nói cho đối phương biết, mình đã là diễn viên dự định.

Không khí trong phòng kho lập tức trở nên rất lúng túng, Lạc Hòe muốn rời khỏi đây, nhưng không biết tìm lý do mới được, lúc này cậu nghe thấy tiếng khóc rất thấp.

"Có người đang khóc?" Lạc Hòe nhìn về phía quản gia Lâm.

Trước đó vì chột dạ nên cậu không dám nhìn quản gia Lâm, bây giờ ngẩng đầu lên thì sợ hãi. Không biết từ lúc nào quản gia Lâm đã đứng trước mặt cậu, tay nâng lên trên đỉnh đầu cậu, sắc mặt tái xanh, nhìn giống như người chết.

Lạc Hòe sợ hãi lùi lại hai bước, trong đầu nghĩ làm sao quản gia Lâm đi bộ không có tiếng, hơn nữa tại sao sát gần như vậy?

"Bị phát hiện rồi?" Quản gia Lâm cười kỳ dị: "Vốn dĩ còn muốn dọa cậu cơ."

"Hóa ra là trêu tôi à." Lạc Hòe vỗ ngực một cái: "Dọa chết tôi rồi. Quản gia Lâm thử vai nhân vật gì?"

"Là một con ma." Quản gia Lâm nói.

"Chẳng trách anh đi không có tiếng, là đang chuẩn bị cho thử vai nhỉ. Diễn xuất của anh tốt như vậy, nhất định đạo diễn Chung sẽ chọn anh!" Lạc Hòe chân thành nói.

"Vậy sao?" Quản gia Lâm nghe Lạc Hòe nhắc tới Chung Cửu Đạo, nên không lại gần Lạc Hòe nữa.

Tiếng con gái khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê thảm, Lạc Hòe vô cùng lo lắng, không nhịn được hỏi: "Quản gia Lâm...  gọi quản gia thật sự kỳ quặc, tôi gọi anh là anh Lâm đi. Anh Lâm, là ai đang khóc thế?"

"Là dì Ba và dì Năm, tôi không tiện lo chuyện giữa họ." Quản gia Lâm nói.

Trong tiếng khóc loáng thoáng truyền tới giọng nói yếu đuối của một cô gái: "Chị, với diễn xuất này của chị, đại nhân sẽ không chọn chị đâu. Hay là ngoan ngoãn làm nguồn điện đi, vị trí nhân vật chính nhất định là của em. Cho tới giờ em chưa từng đắc tội với đại nhân."

Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương của một người phụ nữ, hình như hai người đánh nhau.

Lạc Hòe vừa nghe liên quan tới cạnh tranh vai diễn, cảm giác mình cũng không nên nhúng tay, thế là cậu không hỏi tới nữa.

Lúc đang nghe tiếng khóc, quản gia Lâm đứng sau lưng Lạc Hòe, đưa tay về phía cổ cậu mấy lần, lại kiềm chế mà thu về, dường như đang đấu tranh dữ dội.

Đấu tranh mấy lần, quản gia Lâm quả thật không nhịn được kíƈɦ ŧɦíƈɦ ở sâu trong hồn phách, cuối cùng anh ta kiên định thò tay về phía tim Lạc Hòe.

"Sao cậu lại ở đây?" Một giọng nói truyền tới từ ngoài cửa.

Lạc Hòe xoay người lại, nhìn thấy đạo diễn Chung có ngoại hình cao lớn đang đứng trước cửa nhà kho nhìn cậu.

"Tôi tới cất đạo cụ, anh Lâm bảo tôi đặt đồ ở đây." Lạc Hòe khéo léo trả lời: "Kỳ lạ, anh Lâm đâu? Vừa nãy anh ấy còn ở đây."

"Điện áp của biệt thự không ổn định lắm, chắc anh ta đi sửa điện rồi." Chung Cửu Đạo buông tay trái xuống, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nếu tỉ mỉ nhìn ngón tay của anh, còn có thể thoáng thấy đầu ngón tay quấn từng ánh sáng sấm nhỏ bé.

"Anh Lâm còn biết việc này sao? Thật là diễn viên toàn năng." Lạc Hòe cảm khái nói.

"Đừng ở nhà kho lâu, âm khí nặng... ý tôi là tầng một lạnh, dễ bị bệnh. Phòng của cậu ở tầng hai, tôi đưa cậu đi." Chung Cửu Đạo nói.

"Sắp xếp phòng cho tôi, đạo diễn Chung, có phải tôi có thể tham gia quay bộ phim này không? Đã hoàn toàn quyết định tôi sao?" Lạc Hòe chỉ mình, gương mặt đầy vui vẻ mà nói.

Chung Cửu Đạo gật đầu: "Cậu có điều kiện ngoại hình xuất sắc, có thể tới đóng bộ phim ít kinh phí của tôi, là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng."

"Không có không có, diễn xuất của tôi rất bình thường, còn cần học tập đạo diễn Chung." Lạc Hòe vui vẻ nói: "Cảm ơn đạo diễn Chung cho tôi cơ hội này!"

Chung Cửu Đạo: "..."

Thanh niên ngốc này đúng như Tiền Đa Quần nói, bị bán rồi vẫn đếm tiền cho người ta. Nếu không phải vừa nãy anh tới kịp, chỉ sợ sinh khí của Lạc Hòe sẽ bị quản gia Lâm đó hút mất rồi.

"Hòe (槐)" là gỗ ma (鬼木), đặt tên này vốn sẽ dễ gọi tới đồ không sạch sẽ. Anh vừa xem qua sơ yếu lý lịch của Lạc Hòe, phát hiện bát tự của người này rất nhẹ, là thể chất dễ gặp ma nhất. Cho dù Chung Cửu Đạo đã cảnh cáo "các nguồn điện" trong biệt thự, vẫn có con ma không thể ngăn cản sự cám dỗ của Lạc Hòe.

Để an toàn, cứ thêm một tầng bảo vệ cho Lạc Hòe đi.

Chung Cửu Đạo đi ở sau lưng Lạc Hòe, âm thầm vẽ một bùa hộ mệnh.

Bùa hộ mệnh phải dán trước ngực hoặc sau lưng mới có thể có tác dụng, Chung Cửu Đạo đi nhanh hai bước đến gần Lạc Hòe, định dùng động tác nhẹ nhất vỗ lưng cậu một cái, bảo đảm nhẹ đến mức Lạc Hòe không cảm nhận được mình bị vỗ.

Bàn tay vừa chạm vào giữa lưng Lạc Hòe, thì thanh niên vốn đi ở phía trước bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói: "Đạo diễn Chung, tôi không hiểu rõ biệt thự này, hay là anh đi trước đi."

Dừng bước quay đầu lại như vậy, bàn tay vốn định vỗ nhẹ của Chung Cửu Đạo đã dán chặt lên lưng Lạc Hòe, mà bởi vì cách quá gần, thiếu chút nữa môi của anh chạm phải chóp mũi của cậu.

Lạc Hòe cao 1m81, là chiều cao rất ưu việt ở giới giải trí, đã cao hơn người bình thường nhiều. Mà Chung Cửu Đạo cao hơn Lạc Hòe khoảng 10cm, vị trí trùng hợp như vậy.

Cơ thể của Lạc Hòe lập tức cứng đờ, lộ vẻ mặt hối hận.

Mặc dù tư thế khá lúng túng, Chung Cửu Đạo vẫn làm tròn bổn phận mà dán bùa hộ mệnh lên, lúc này mới lui về sau một bước, như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Cậu đi chậm quá, bất tri bất giác đã đi tới sau lưng cậu."

Lạc Hòe hơi sợ nói: "Vẫn may vẫn may, tôi còn tưởng đạo diễn Chung đang thử thách phát huy sau khi gặp phải sợ hãi, tôi đang lo có phải mình không biểu hiện tốt không."

Chung Cửu Đạo: "..."

Nhờ có Lạc Hòe ngốc nghếch, mới xoa dịu tình hình lúng túng.

Dán bùa hộ mệnh lên, chỉ cần Lạc Hòe không chủ động tiếp xúc hoặc là cam kết gì đó với quỷ quái, thì sẽ không bị thương.

Trước khi chuyển đồ, Chung Cửu Đạo cũng lén dán một tấm cho Tiền Đa Quần, bây giờ hai người đều an toàn...

"Sụt sụt"

Lúc đi ngang qua phòng ăn, tiếng ăn cháo truyền tới.

"Cháo này ngon thật!" Không biết Tiền Đa Quần chạy đến phòng ăn từ lúc nào, bưng bát cháo thịt ăn ngon lành, thím Dương mang vẻ mặt ôn hòa đứng sau lưng Tiền Đa Quần.

"Thím là đầu bếp mà đạo diễn Chung tìm tới đúng không? So với đặt cơm hộp, thì tự mua nguyên liệu thuê người làm quả thật có lợi hơn, còn ngon nữa." Tiền Đa Quần giơ ngón tay cái lên với thím Dương: "Thím Dương, sau này cơm nước của đoàn kịch sẽ nhờ vào thím rồi!"

Chung Cửu Đạo: "..."

Bao nhiêu bùa hộ mệnh cũng không thể phòng chuyện ăn luôn cơm do ma làm vào bụng!

"Cậu thích thì tốt quá." thím Dương dùng ánh mắt nhìn heo nhỏ mà ân cần nhìn Tiền Đa Quần: "Vừa nãy đạo diễn Chung không ăn cơm do tôi làm, tôi còn lo là cậu ấy không hài lòng chứ."

"Cậu ta có gì mà không hài lòng." Tiền Đa Quần nói: "Đoàn làm phim nghèo muốn chết, có thể thuê người có tài nấu nướng tốt như thím, thật là..."

Tiền Đa Quần còn chưa nói hết lời, thì đột nhiên gục xuống, mặt đập vào trong bát, miệng bắt đầu sùi bọt mép.

"Anh Tiền!" Lạc Hòe ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng lao tới: "Anh Tiền, anh sao thế? Ngộ độc thức ăn sao? Tôi gọi xe cứu thương ngay!"

Lạc Hòe lấy điện thoại ra muốn gọi điện, bị Chung Cửu Đạo đè lại.

"Không sao, không chết được." Chung Cửu Đạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là ăn cháo nguội mà thôi."

"Nhưng mà anh ấy đã ngất xỉu sùi bọt mép?" Lạc Hòe hết hồn nói.

"Dạ dày nhiễm lạnh tạo ra trào ngược mà thôi." Chung Cửu Đạo nói xong rồi mở bếp điện, đun một nồi nước sôi: "Uống chút nước nóng là khỏi."

"Có thật không?" Lạc Hòe không tin lắm, nói.

Chỉ thấy Chung Cửu Đạo lục lọi ra một tờ giấy, viết gì đó trên giấy, rồi dùng lửa đốt, ném tro giấy vào trong nước sôi.

Chung Cửu Đạo đổ nước vào trong bát, một tay thuần thục bóp cằm Tiền Đa Quần, đổ nước vào miệng anh ta.

Lạc Hòe: "Tại sao phải uống tro giấy?"

"Tro cỏ là một vị thuốc bắc, có thể trị bệnh." Chung Cửu Đạo không đổi sắc mặt nói.

Lạc Hòe: "Nhưng đó là giấy không phải cỏ mà?"

Chung Cửu Đạo: "Giấy dùng cây cối làm ra, đốt thành tro có tác dụng như nhau, cậu xem, không phải anh ta tỉnh rồi."

Quả nhiên, sau khi uống nước bùa, Tiền Đa Quần mơ màng mở mắt ra, lau bọt trắng ở khóe miệng, mặt đầy khó hiểu nói: "Sao tôi ăn rồi ngủ luôn vậy?"

Chung Cửu Đạo đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, thì nghe Lạc Hòe nói: "Anh Tiền, anh đừng ăn cháo nguội nữa, không tốt cho dạ dày, sẽ trào ngược sùi bọt mép."

Chung Cửu Đạo: "..."

Rất được, may mà Lạc Hòe là một người ngốc nghếch, anh xác định diễn viên này rồi, thêm tiền đều phải dùng!