Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 8: Không cát-xê



Chung Cửu Đạo biết rõ những ác ma này không phải loại hiền lành, nguyên nhân họ nghe lời như vậy, không ngoài ba nguyên nhân.

Đầu tiên, họ bị thiên sư ràng buộc, bị giam mấy chục năm trong biệt thự, bất kỳ ai cũng muốn chạy đi và lấy lại tự do. Những ác ma này có thể hiện hình vào ban ngày, còn có thể kéo dài phát điện ba, năm hoặc bảy ngày. Sức mạnh to lớn như vậy, có ai bằng lòng bị giam cầm mãi, có ai không muốn ban ngày che ô đi dạo phố chứ?

Thứ hai, trước đây họ và thiên sư từng có khế ước, tất nhiên rõ ràng thiên sư dùng ma quỷ thì nhất định phải trả cái giá tương ứng, giá phải trả có lợi ích rất lớn với họ, đương nhiên muốn canh trạnh.

Thứ ba, đây toàn là ma của xã hội cũ, ít hiểu biết, có lẽ họ thật sự thích phim ảnh, từng mê đóng phim. Chắc chưa từng nghĩ tới việc làm ngôi sao, dù gì ngôi sao ở thời của họ hầu như là nghệ sĩ vườn lê[1], có địa vị xã hội thấp, họ không biết làm ngôi sao ở xã hội bây giờ là việc được theo đuổi cỡ nào.

[1] chỉ diễn viên hí kịch, gánh hát

Chung Cửu Đạo dám dùng họ, đương nhiên cũng có lòng tin quản lý được họ.

Chỉ có hai nguyên nhân để dùng ma quỷ, một là dụ dỗ lấy lợi, hai là đánh nhau.

Dưới tình huống đủ sức mạnh, thì điều thứ nhất sẽ không quan trọng. Ví dụ như đối với những ác ma này, anh nói với họ rằng không được chọn đóng phim thì đi làm nguồn điện, ai còn dám đòi lợi ích? Còn không tranh nhau muốn quay phim?

Chung Cửu Đạo ngồi dựa lên ghế, thản nhiên nhìn bầy ma thể hiện bản lĩnh, rất hưởng thụ niềm vui thử vai.

Để khống chế họ, Chung Cửu Đạo đã làm tờ sơ yếu lý lịch cho mỗi ác ma, ép các ác ma để lại một sợi hồn lên tờ khai, xem như là có một văn bản kìm hãm.

Ngoài giới thiệu vắn tắt về các ác ma trên tờ khai ra, phía sau còn có lời bình của Chung Cửu Đạo. Anh chấm điểm cho bầy ma dựa theo mấy mặt như giá trị nhan sắc, hình dáng, lễ nghi nói năng, biết chữ hay không, kỹ năng nắm giữ, diễn xuất (thời gian che giấu thân phận ma quỷ), độ thích hợp với nhân vật, cuối cùng sẽ chọn ai có điểm xuất sắc.

Dưới tình huống tròn 100 điểm, sườn xám trắng Thích Vãn Liên chỉ riêng nhan sắc đã chiếm 100 điểm, hình dáng và lễ nghi nói năng được 40 điểm, biết chữ trừ 20 điểm, kỹ năng nắm giữ trừ 20 điểm, không biết diễn xuất, tổng 100 điểm, coi như là cao rồi.

Ma nữ mặc âu phục Phó Nguyệt có giá trị nhan sắc 90 điểm, hình dáng 10 điểm, lễ nghi nói năng trừ 40 điểm, biết chữ 10 điểm, diễn xuất trừ 20 điểm, kỹ năng nắm giữ 50 điểm, tổng điểm cũng là 100, bằng Thích Vãn Liên.

Thím Dương không có giá trị nhan sắc cao, nhưng diễn xuất lấy được sự thừa nhận của diễn viên chính quy Lạc Hòe, số điểm rất cao, cộng thêm điểm kỹ năng nắm giữ cao và độ thích hợp với nhân vật, nên cũng được chọn trúng từ trước rồi.

Ác ma còn lại cũng có chút tốt xấu lẫn lộn không đều, kỹ năng nắm giữ thì phong phú, nhưng phần lớn không dùng được. Ví dụ nhân viên kế toán, người làm vườn v.v... có kỹ năng bình thường, những kỹ năng như dùng đầu chạy nhanh, có thể khiến người trúng ảo thuật gϊếŧ hại lẫn nhau, một cái lưỡi có thể treo chết năm người, có thể sống nhờ trong cơ thể người khiến đàn ông sinh thai ma, thật sự là khó phô ra (khó tiết kiệm tiền), những kỹ năng này đều sẽ bị điểm liệt.

Chung Cửu Đạo chọn suốt đêm, mới bắt đầu quyết định 10 diễn viên. Dưới tình huống không thể xem kỹ năng, anh cũng chỉ đành dựa theo giá trị nhan sắc để chọn diễn viên. Thiết bị và điều kiện của bộ phim đều kém, kịch bản cũng vậy, muốn hấp dẫn người xem thì chỉ có các diễn viên đẹp xuất sắc thôi.

Cũng may các ác ma sống nhiều năm, cho dù vốn có ngoại hình xấu xí, cũng sẽ làm mặt nạ gì đó để mình đẹp lên, giá trị nhan sắc của mọi người đều không tệ, Chung Cửu Đạo chỉ cần nhận người ưu tú là được.

Đến hơn mười giờ sáng, cuối cùng anh cũng chọn diễn viên xong, và lần lượt ký hợp đồng với họ. Chung Cửu Đạo viết hợp đồng rất tỉ mỉ, ví dụ như không được quấy rối đồng nghiệp con người, không được lộ thân phận lúc quay phim, không được nửa đêm khóc trong biệt thự giống như đạo diễn dùng quy tắc ngầm với diễn viên, không được...

Tóm lại, Chung Cửu Đạo nghĩ hết quy định hay chuyện không được phép mà mình có thể nghĩ đến, người vi phạm sẽ lập tức thay đổi, dù sao còn có hai mươi ba con ma xếp hàng chờ quay phim đấy, họ không thiếu diễn viên.

Còn quyền lợi à, Chung Cửu Đạo cam kết từ lúc bắt đầu quay cho đến lúc chiếu phim, mỗi tháng anh sẽ đốt tiền vàng và đồ họ thích, còn định kỳ cúng vài thức ăn của trần gian cho họ. Ngoài thím Dương ra, con ma còn lại không có kỹ năng nấu cơm, thím Dương làm thì họ vẫn không dám ăn. Đói mấy chục năm, đôi mắt cũng đói đến xanh, à, có hơi không giống đói, từ khi bắt đầu chết thì mắt đã xanh rồi.

Có vài ác ma được voi đòi tiên, ví dụ như ma nữ mặc âu phục Phó Nguyệt còn định mặc cả với Chung Cửu Đạo. Cô ta muốn chút pháp lực và máu thuần dương thiên sư của Chung Cửu Đạo, bị anh lấy bùa lửa dạy dỗ một giờ, còn cảnh cáo nếu cô ta tái phạm, anh sẽ thay đổi người diễn vai con gái, khiến cô ta ngoan ngoãn đi làm công nhân dệt vải.

Giá trị sức mạnh của Phó Nguyệt cao nhất biệt thự, hơn nữa đầu óc cũng khó dùng nhất. Người đầu tiên gây hấn với Chung Cửu Đạo chính là cô ta, bây giờ người đầu tiên dám xin máu thuần dương cũng là cô ta, cái tính này đi làm diễn viên thì Chung Cửu Đạo cũng rất lo lắng.

Thế là Chung Cửu Đạo vung bút, viết trên hợp đồng là "đạo diễn có quyền thay đổi diễn viên bất cứ lúc nào", cũng âm thầm khích lệ những diễn viên dự bị không được chọn trúng khác, bất kỳ lúc nào cũng có thể tố cáo diễn viên ma hành động không tuân theo hợp đồng, tố cáo thành công thì đổi diễn viên. Cho dù không thành công, chỉ cần tình huống là thật, cũng có thể cho một vai phụ ló mặt.

Sau khi chuẩn bị xong hợp đồng ký kết với bầy ma, Chung Cửu Đạo lại tìm hợp đồng dùng cho diễn viên con người bình thường trong máy tính, viết "diễn xuất vì tình hữu nghị không cát-xê" ở chỗ cát- xê, rồi tự giả các diễn viên để ký tên.

Chung Cửu Đạo làm xong hai loại hợp đồng thì hơi than thở, là thiên sư, anh không chỉ không trừ ma, mà còn dùng ma quay phim; là đạo diễn, cuộc đời đạo diễn mới bắt đầu, anh đã đi lên con đường dùng phi nhân loại đóng phim không lối về, thật sự là không tận tụy với bất cứ một nghề nào.

Cho tới bây giờ, anh cũng chỉ có thể dốc hết sức quay phim cho tốt, nộp một bài thi khiến mọi người hài lòng.

Chung Cửu Đạo lo lắng mà ôm một xấp hợp đồng đi ra khỏi phòng xem phim, đúng lúc đụng phải Lạc Hòe đi loanh quanh trước cửa phòng, mấy tờ hợp đồng cho người xem ở phía trên rơi xuống.

"Xin lỗi xin lỗi!" Lạc Hòe vội khom người nhặt mấy tờ hợp đồng: "Tôi, tôi đi thăm quan biệt thự, nơi này thật sự rất lớn và rất đẹp!"

Lạc Hòe đưa hợp đồng cho Chung Cửu Đạo, dưới ánh mắt nghiêm túc của anh, cậu từ từ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Với, với lại, tôi hơi đói, tôi biết phòng bếp có thức ăn nên tự làm thử một chút, nhưng không thành công. Tôi đến tìm thím Dương, nghe thấy chỗ này có tiếng động, bèn tới thử vận may. Tôi, tôi có gõ cửa!"

Vì đề phòng âm thanh trong phòng xem phim truyền ra bị người ta nghe thấy, Chung Cửu Đạo đã đặt bùa cách âm, không chỉ âm thanh bên trong không truyền ra, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng không truyền vào.

Anh cũng tin Lạc Hòe không nói dối, bởi vì hơi thở người sống trên cơ thể Lạc Hòe rất nặng, nếu đợi ở cửa phòng xem phim quá lâu, ba mươi ba ác ma bên trong cũng không phải loại ăn chay, sẽ sớm phát hiện sự tồn tại của cậu. Chỉ có Lạc Hòe vừa đến trước cửa phòng xem phim, đúng lúc Chung Cửu Đạo mở cửa đụng phải cậu, mới không bị ác ma nhận ra cậu đứng ở bên ngoài.

Thời gian đã khoảng giữa trưa, quả thật nên đói rồi, bản thân Chung Cửu Đạo cũng cảm thấy dạ dày vang "ọt ọt".

Hôm qua Tiền Đa Quần ngộ độc thức ăn, thế là sau khi Chung Cửu Đạo mua nguyên liệu nấu ăn mới thì cũng không dám để người ngoài đụng vào, anh tự làm cơm trưa và cơm tối, còn bày trận bùa bảo vệ thức ăn, tránh bị các ác ma chấm mút.

Lạc Hòe cho rằng thức ăn ngon mà anh ăn hôm qua do thím Dương làm, thật ra là đạo diễn Chung tự nấu. Nếu là thím Dương làm, anh đã sớm bị đưa đến ICU rồi.

Hôm nay Chung Cửu Đạo bận xem thử vai nên quên thời gian, Lạc Hòe đói bụng quá nên phải tự xuống bếp, đáng tiếc cậu không giỏi nấu ăn, suýt nữa đốt phòng bếp.

Thật sự là suýt đốt phòng bếp, Lạc Hòe không biết dầu ăn nên đun bao lâu, rót dầu vào nồi rồi bật bếp đợi dầu nóng, đợi một lúc thì dầu trong nồi bốc cháy, dọa cậu luống cuống tay chân.

May mà Lạc Hòe có hiểu biết an toàn phòng cháy chữa cháy cơ bản nhất, không dùng nước dập lửa, mà là dũng cảm dùng nắp đậy nồi dầu đang cháy, thành công tắt lửa.

Sau một cơn hoảng sợ, Lạc Hòe ngoan ngoãn tắt điện và bếp ga, vừa chưa bình tĩnh vừa chột dạ mà tìm người khắp nơi.

Giờ gặp Chung Cửu Đạo thì hốt hoảng, đến nỗi va vào anh làm lộn xộn hợp đồng, vô tình thấy dòng chữ "diễn xuất vì tình hữu nghị không cát-xê" trên hợp đồng.

Mười hợp đồng liên tiếp không có cát-xê, trong đó còn có thím Dương diễn xuất tuyệt vời! Ngoài phim hiến lễ và phim trả ân huệ, vòng giải trí có nhiều diễn viên đóng phim không cát-xê như vậy, giải thích duy nhất chính là đạo diễn Chung rất có thực lực!

Cho dù anh không có tiếng tăm ở vòng giải trí, cũng nhất định đến từ gia đình có truyền thống tài năng.

Thấy đạo diễn làm cơm cho mình, thu dọn mớ lộn xộn ở phòng bếp, Lạc Hòe hơi sợ hãi, cậu đứng ngồi không yên, vòng tới vòng lui quanh Chung Cửu Đạo giống như con mèo.

Chung Cửu Đạo thấy ánh mắt hoảng sợ của Lạc Hòe, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nên anh nghi ngờ tối qua người này nhìn thấy gì đó không nên nhìn. Chung Cửu Đạo không khỏi nhíu mày, suy xét nên dùng cách gì khóa miệng cậu.

Thật ra cũng không phải là không thể suy nghĩ đề nghị của sườn xám trắng Thích Vãn Liên, mê hoặc tâm trí của Lạc Hòe, cưỡng ép xóa trí nhớ trong đầu cậu. Nhưng làm vậy sẽ giảm tuổi thọ của Lạc Hòe, mà ma quỷ ký khế ước với anh làm chuyện ác dưới mệnh lệnh của thiên sư, nghiệp chướng đều tính lên đầu thiên sư sai khiến ma, cứ thế mãi sẽ cắn trả thiên sư.

Chẳng lẽ phải tiêu tiền khóa miệng sao? Một đạo diễn mới vì ước mơ phát điện như anh, đào đâu ra nhiều tiền! Chung Cửu Đạo vô cùng đau khổ trong lòng.

Lạc Hòe thấy Chung Cửu Đạo cau mày, trong lòng cũng rất sợ hãi, cậu vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi cản trở rồi, nhường đường ngay."

Cậu rúc người trong góc phòng bếp, trong lòng suy nghĩ: "Hay là mình cũng chủ động xin không cát-xê? Nhưng mà sau khi quay xong bộ phim này thì mình không còn chỗ ở nữa, mười nghìn tệ còn có thể để mình thuê một căn phòng nhỏ."

"Ăn cơm thôi." Chung Cửu Đạo mang vẻ mặt bình tĩnh, đặt thức ăn lên bàn, quyết định sẽ bàn bạc giữ kín thế nào vào lúc ăn cơm.

Bởi vì đã đến trưa, Chung Cửu Đạo làm cơm trưa luôn, anh cũng chỉ nấu bốn món ăn và một bát canh đầy đủ chay mặn.

"Cậu ăn tạm đi." Chung Cửu Đạo nói.

"Đồ ăn rất phong phú! Không hề tạm bợ." Vì không để mình nói ra "không cát-xê", nên Lạc Hòe cố gắng xúc cơm vào trong miệng, nhét đầy miệng của mình.

Thấy cậu há miệng to ăn cơm, Chung Cửu Đạo không khỏi cau mày: "Cậu diễn một sinh viên trẻ, dễ hoảng sợ, mặc dù không cần quá gầy, nhưng cũng không nên mập quá. Hơn nữa cậu gánh vác mặt ngoài của bộ phim, cố gắng khống chế cân nặng."

"À, được." Lạc Hòe đổi há miệng to ăn cơm thành miệng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm.

"Tối qua thấy cảnh nấu cơm của thím Dương, ngoài cảm thấy diễn xuất của thím ấy xuất sắc ra, cậu còn có ý kiến gì?" Chung Cửu Đạo hỏi.

"Rất chuyên nghiệp." Lạc Hòe nghiêm túc trả lời: "Mặt dính nhiều máu như vậy nhất định rất khó chịu, với lại thím ấy dùng dao chém thịt đông, mỗi một dao đều có thể chém đứt một miếng thịt, nhất định dùng sức lực rất lớn. Diễn ra được không khí kinh dị, thể hiện thím Dương chìm sâu vào diễn xuất, là một thế hệ đi trước đáng kính trọng, tôi phải học tập thím ấy, nhất định không gây trở ngại cho bộ phim."

Trông cậu không giống phát hiện được gì, Chung Cửu Đạo quan sát Lạc Hòe, dò xét nói: "Trong bộ phim này còn có rất nhiều diễn viên đóng ma quỷ, nếu như cậu thấy ai dày đặc âm khí, có kiểu lúc nào cũng muốn hại người ở phim trường, thì đó nhất định là diễn viên, hiểu không?"

"Cô gái mặc sườn xám trắng hôm qua, cũng là diễn viên sao?" Lạc Hòe hỏi.

"Phải, về sự nghiệp nghệ thuật thì cô ta cũng vô cùng chuyên nghiệp, nếu như cô ta nói gì hoặc là làm gì, nhất định là vì nhân vật." Chung Cửu Đạo bảo.

"Đúng vậy, từ hôm nay tôi cũng nên bắt đầu duy trì trạng thái của vai diễn." Lạc Hòe vỗ ngực một cái.

"Không cần đâu, cậu giữ dáng vẻ này đã rất hợp vai rồi." Chung Cửu Đạo nói.

Chung Cửu Đạo chắc chắn Lạc Hòe không phát hiện sự thật của "các đồng nghiệp", Lạc Hòe được Chung Cửu Đạo thừa nhận thì hơi yên tâm, cảm thấy chắc mình không cần tự giảm cát-xê nữa.

Bầu không khí trên bàn cơm dịu xuống nhiều, Lạc Hòe nhìn căn nhà trống rỗng, không nhịn được hỏi: "Sao thím Dương và những diễn viên khác không tới ăn cơm? Họ không ở phim trường sao?"

Ma không thể ăn cơm với người, cho dù bây giờ nói với Lạc Hòe là họ không có ở đây, thì sau này cũng phải nghĩ cách lấp liếm cho qua.

Chung Cửu Đạo ngẫm nghĩ nói: "Họ có yêu cầu khá cao về ăn uống, tự chuẩn bị đồ ăn, cho nên không ăn với chúng ta."

"Chắc để giữ vóc dáng." Lạc Hòe ngốc nghếch gật đầu: "Vậy họ là kiểu diễn viên có trợ lý chăm sóc nhỉ?"

"Đúng." Chung Cửu Đạo mỉm cười, trong lòng nghĩ nên chọn ra mấy con làm trợ lý trong 23 con ma còn lại, mỗi ngày cầm hộp đồ ăn trống không để giả bộ, nếu không thì không thể giải thích hiện tượng một đống diễn viên không ăn cơm.

May mà trò chuyện với Lạc Hòe một lúc, có thể tìm ra chỗ khuyết thiếu mà bổ sung, tránh rất nhiều phiền phức.

"Thật mong đợi bộ phim này!" Lạc Hòe vừa nghĩ tới mình sẽ cùng quay phim với đạo diễn có thực lực, diễn viên chuyên nghiệp và có đẳng cấp như vậy, trong lòng cậu lập tức tràn đầy mong đợi, không khỏi hỏi: "Khoảng bao lâu nữa thì ghi hình?"

"Đã hẹn nhà quay phim rồi, cũng tìm được khá nhiều đạo cụ, nghe nói ba ngày sau có thể đổi một đống quần áo mới, còn thiếu ba diễn viên quan trọng, Tiền Đa Quần đang tìm." Chung Cửu Đạo nói.

Khó khăn nhất là ba diễn viên, dù sao rất khó tìm người ngốc nghếch tốn ít tiền, giá trị nhan sắc cao giống như Lạc Hòe.

"Vẫn thiếu diễn viên ạ?" Lạc Hòe kinh ngạc, cậu cảm thấy đạo diễn Chung có thể tìm được nhiều phái diễn xuất không cát-xê như vậy, chắc không lo phần diễn viên.

Chung Cửu Đạo: "Tôi không thiếu diễn viên dự bị, nhưng mà thiếu người thích hợp."

Dù sao không tiện để ma diễn con người, mà cát-xê của con người thì rất cao.

"Là diễn viên có vẻ ngoài thế nào?" Lạc Hòe hỏi.

Chung Cửu Đạo: "Tôi định sắp xếp bốn diễn viên hai nam hai nữ, tuổi tác xấp xỉ cậu, không có yêu cầu cao về tên tuổi, chỉ cần trẻ và đẹp là được. Còn diễn xuất, kém chút cũng không sao, thời gian quay của chúng ta rất dư dật, có thể dần mài giũa diễn xuất."

Anh không mời nổi diễn viên nổi tiếng, diễn xuất kém cũng được, vẫn hời. Còn gọt giũa diễn xuất, có một đám diễn viên ma phái diễn xuất nhập vai hướng dẫn họ, Chung Cửu Đạo vô cùng tin tưởng về việc dạy bảo diễn xuất của diễn viên con người.

Yêu cầu không cao, đẹp là được, còn có thể giúp hướng dẫn diễn xuất. Lạc Hòe nuốt một ngụm cạnh, suy nghĩ điều kiện của Chung Cửu Đạo.

Chung Cửu Đạo quan sát vẻ mặt của Lạc Hòe, phát hiện vẻ mặt của cậu rất linh hoạt, có tâm sự gì cũng sẽ thể hiện ra, nhìn một cái thì có thể khiến người ta nhìn ra suy nghĩ của cậu. Điều kiện bên ngoài và tố chất riêng như vậy, thiếu điều kiện diễn nhân vật kiểu chín chắn thu mình, nhưng mà nhân vật kiểu hướng ngoại thì sẽ rất xuất sắc, là một diễn viên rất dễ tạo hình.

"Cậu có diễn viên muốn đề cử cho tôi sao?" Chung Cửu Đạo nhìn ra suy nghĩ của Lạc Hòe, chủ động hỏi.

Lạc Hòe vội vàng nói: "Đúng vậy, tôi có một người bạn, diễn xuất nổi tiếng khoa trương, trước đây còn hot một đợt, bây giờ bị mắng không ai tìm cậu ấy quay phim, có thể để cậu ấy tới thử vai không?"

"Trước đây rất hot?" Chung Cửu Đạo cau mày, cát-xê có cao không?

"Đây là hình của cậu ấy." Lạc Hòe lướt tìm một tấm chụp chung trong điện thoại đưa cho Chung Cửu Đạo, "Cậu ấy từng diễn nhiều phim chiếu mạng, bị người ta mắng là diễn xuất phá hoại hình tượng. Cậu ấy từng nói, nếu ai có thể khiến tiếng đồn diễn kém của cậu ấy tốt lên, cậu ấy sẽ phụ cấp tiền quay phim."

"Được, bảo cậu ấy đến thử vai, lúc nào tôi cũng có thời gian." Chung Cửu Đạo nói ngay.