Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 18: 18





"Canh này uống ngon thật."
Sau khi mẹ Nguyên tinh tế nếm thử một ngụm chỉ có thể nặn ra một câu nhạt nhẽo bình luận như vậy.

Bà chỉ biết món canh này khác với món bà nấu ở nhà, có lẽ là cơm trong quán ăn vào cũng không giống nhau, ăn ngon hơn rất nhiều, về ngon hơn ở đâu bà cũng không nói lên được.

Nguyên Gia Khánh bật cười, sau khi chia phần canh còn lại cho Nguyên Gia Bảo với mẹ Nguyên xong thì mình xuống lầu tùy tiện mua một suất ăn coi như đã giải quyết bữa trưa muộn.

Ba ngày sau.

Nguyên Gia Khánh lo mọi thủ tục xuất viện cho em trai Nguyên Gia Bảo vì có bệnh nhân, phương tiện công cộng đi lại không thuận tiện lắm nên cậu đành phải bỏ ra một trăm đồng thuê một chiếc xe về nhà.

Sau khi lái xe gần một giờ thì đến cửa làng của nhà họ Nguyên, bọn họ chỉ có thể xuống xe ở đây.

Nhà của bọn họ ở trong cùng của làng, đường trong làng chưa sửa đến cửa nhà bọn họ còn lại gần 1000 mét đường chỉ có thể dựa vào Nguyên Gia Khánh cõng Nguyên Gia Bảo trên lưng.

Thật ra khoảng cách giữa nơi xuống xe và nhà nhà của bọn họ không có xa lắm nhưng phải vòng qua nửa cái ao đập lớn nên cậu phải lượn rất nhiều vòng.

Cõng Nguyên Gia Bảo trên lưng đi trên con đường quen thuộc, nhìn cảnh vật xung quanh.

Tuy không đẹp như khung cảnh nông thôn trong phim, làng cũng không tính là giàu có nhưng tóm lại là quê hương của mình có thể cho ra cảm giác thỏa mãn khó có thể tưởng tượng.

"Anh, mấy hôm nay trời mưa to, cá trong ao đập chắc cũng ra rồi, giá như lúc đó chúng ta đến bắt cá thì hay biết mấy."

Nguyên Gia Bảo ở trên lưng nghiêng đầu nhìn nước trong ao, giọng điệu tràn đầy đáng tiếc, mười phần tính trẻ con.

Ngược lại Nguyên Gia Khánh rất vui khi trông thấy bé bày ra dáng vẻ này, ít nhất điều này có nghĩa tâm trạng và cảm xúc của Nguyên Gia Bảo khỏe mạnh.

"Không sao, dù sao anh sẽ không đi đâu.

Lần sau trời mưa anh sẽ đưa em em đến đây, chúng ta muốn bắt bao nhiêu cá thì bắt bấy nhiêu."
Nguyên Gia Bảo vui vẻ gật đầu: "Dạ!"
"Trời mưa còn dám xuống ao?"
Hai người bọn họ hoàn toàn quên mất mẹ Nguyên vẫn còn bên cạnh, nói thẳng ra bí mật nho nhỏ của hai người.

"Không!"
Nguyên Gia Bảo đột nhiên nhớ ra đây là chuyện bé có thể làm với anh sau lưng mẹ, ảo não che miệng của mình.

Nhưng nhìn mẹ Nguyên một cách đáng thương.

"Mẹ, không sao đâu, con dẫn Tiểu Bảo đi chơi bên cạnh mà hai con đều biết bơi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Ai ngờ mẹ Nguyên không hề nghe, không chịu thương lượng từ chối.

"Vậy cũng không được.

Nghe nói những người chết đuối đều biết bơi, nước cũng không sâu cũng không được phép đi."
Cầu xin không có tác dụng, Nguyên Gia Khánh nghiêng đầu chạm vai Nguyên Gia Bảo, tỏ ý không có cách nào nhưng con ngươi lại lặng lẽ nháy mắt.

Nguyên Gia Bảo lập tức hiểu ý anh cũng giả vờ không đi nữa, ngoan ngoãn thừa nhận.

Đương nhiên anh vẫn sẽ đưa bé đi chơi chỉ cần không cho mẹ biết là được.

Khi cả ba người bước đến cửa nhà, mẹ Nguyên vẫn đang liều mạng phổ cập khoa học cho họ nước nguy hiểm đến dường nào lại đột nhiên nghe thấy một giọng nữ của phụ nữ trung niên sau lưng truyền đến.

"Này, Tố Lan, chân con em đã chữa khỏi chưa? Chúc mừng chúc mừng."
Giọng nói kia giống như bị kẹp lấy cuống họng nói ra, chói tai khó nghe là vợ của bác cả Nguyên Gia Khánh, Phùng Thành Anh.

Mặc dù lời nói kia chúc mừng rất đúng nhưng giọng điệu khiến Nguyên Gia Khánh cảm thấy khó chịu.

"À, là chị dâu, ừm, chân Tiểu Bảo được chữa khỏi rồi."
Mẹ Nguyên thấy người tới là ả, sắc mặt cũng không đặc biệt dễ xem nhưng mà trên mặt mũi vẫn không có trở ngại.

Tuy người chị dâu hẹp hòi xấu tính này bà không ưa.


Nhưng dù sao Phùng Thành Anh cũng chưa làm gì với bà, bà cũng không thể làm gì được.

Thực ra nói Phùng Thành Anh hẹp hòi xấu tính cũng không phải nói dối.

Ả chính là loại người keo kiệt, thỉnh thoảng Nguyên Gia Bảo ham vui muốn xem TV, buổi tối đến nhà bọn họ ả thà không xem TV cũng không cho Nguyên Gia Bảo xem TV.

Mỹ danh nói là tiết kiệm điện nhưng chờ Nguyên Gia Bảo vừa đi, ả lại bật TV lên, sợ tiện nghi của mình bị người khác chiếm.

"Em tới thành phố làm phẫu thuật phải không, có phải tốn rất nhiều tiền đúng không? Phùng Thành Anh không biết xem sắc mặt hay giả vờ xem không hiểu còn tò mò hiếu kỳ bước lên phía trước: "Em ở đâu kiếm ra được nhiều tiền như vậy? Không phải là cha của hai đứa trở về rồi chứ?"
Nghe nói như thế, ba người nhà họ Nguyên đều ngạc nhiên, bầu không khí lập tức lạnh xuống.

Như thể mới nhận ra mình nói lỡ lời, Phùng Thành Anh vỗ nhẹ vào miệng của mình.

"Ôi, em nhìn miệng chị này, thật sự nói gì không nói? Đừng để ý, đừng để ý nha Tố Lan.

Chị dâu nhận lỗi với em."
Lại kiểu này.

Mẹ Nguyên buông xuống nắm đắm một bên tay, cuối cùng chỉ có thể kéo khóe miệng: "Không sao đâu, chị dâu em đi trước, Khánh Khánh cõng Tiểu Bảo cũng mệt rồi, không thể trò chuyện với chị."
"Được, em đi đi, chờ chân Tiểu Bảo khỏe hơn thì đi cùng Nguyên Gia Khánh đến nhà chị chơi, bọn nhóc không phải thích xem TV nhất sao? Nhị Oa nhà chị cũng thích xem, mọi người làm bạn cùng nhau cũng cho thằng anh Nguyên Gia Khánh thuận tiện giúp Nhị Oa làm bài tập.

Nhớ đến chơi nhé."
Nói một đống lời như thế, đoán chừng chỉ có hai câu cuối mới là trọng điểm.

Xem tivi? Lúc Tiểu Bảo muốn xem thì ả lại muốn tiết kiệm, Nhị Oa nhà ả làm bài tập cũng mở TV xem?
Nguyên Gia Khánh tâm lý giễu cợt nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Phùng Thành Anh vẫn là rủ mắt xuống, ảo não gật đầu một cái.


Nhận được câu trả lời vừa ý, Phùng Thành Anh cất bước rời đi.

"Khánh Khánh, tự mình quyết định, mẹ không ép buộc."
Trong lòng mẹ Nguyên không muốn Nguyên Gia Khánh đến đó nhưng bà luôn giáo dục con cái làm việc thiện, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp
Tuy Nguyên Gia Khánh luôn trông như một đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt bà nhưng khoan dung của mình vẫn phải có.

"Mẹ, con sẽ không đi."
Nói xong, thúc giục mẹ Nguyên mở cửa, bây giờ đã gần trưa vẫn còn rất nhiều thứ phải sắp xếp.

Khi hầu hết mọi gia đình ở làng Nguyên đều có những tòa nhà nhỏ hai tầng, một nhà Nguyên Gia Khánh vẫn sống trong ngôi nhà được tổ tiên truyền lại, cộng thêm một ngôi nhà gạch một tầng do mẹ Nguyên và cha Nguyên xây khi họ kết hôn.

Tuy bên ngoài ngôi nhà của tổ tiên trông không được đẹp bằng tòa nhà nhưng nó ấm vào mùa đông và mát vào mùa hạ, xà nhà cao, mấy miếng ngói trên nóc nhà chiếu vào nhà sáng trưng cũng sẽ không khiến ngôi nhà trở nên u tối.

Ngôi nhà đã sử dụng gần trăm năm vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại cũng không giống công trình cũ nát như bây giờ đã coi như không tệ.

Nhà tổ rộng chia làm ba phòng nhỏ, một phòng bếp lớn, một phòng phụ trách tiếp khách ăn uống, trong cùng có một phòng ngủ lớn đủ đặt hai chiếc giường và hai chiếc tủ lớn.

Nguyên Gia Khánh đặt em trai lên trên giường trong phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho bé, sau đó vào phòng mẹ Nguyên sắp xếp đồ đạc.

Ba đến năm ngày không ở nhà, trong nhà không có nhiều bụi nhưng vẫn phải quét dọn một chút..