Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn

Chương 16



Trì Lạc gần đây phát hiện thằng bạn thân của mình hình như đang yêu đương. Rủ chơi game cùng thì cậu ta bảo bận trong khi tài khoản đang chạy phó bản, rủ đi ăn thì bảo có người đặt đồ ăn giùm rồi. Thậm chí trên đường đến lớp học cũng thường xuyên cắm đầu vào điện thoại nói chuyện với ai đó.

Hôm nay cũng như thế, hai người sóng bước đi đến giảng đường, Hựu Trí cứ vừa đi vừa bấm điện thoại, dù cho Trì Lạc có hỏi bất cứ điều gì cậu ta cũng ậm ừ cho qua.

Cậu bất lực nói:"Nếu cậu đi mà cứ không nhìn đường như thế thì có tông vào thứ gì bên đường cũng không oan đâu."

Lời vừa dứt, Hựu Trí đâm sầm vào cây cột điện đặt bên lề đường. Trì Lạc giần giật mí mắt, cảm thấy mình không nên nói ra lời ban nãy.

Cú va chạm khiến đầu Hựu Trí ong ong lên, điện thoại tuột khỏi tay rơi vào bụi cỏ bên cạnh, cậu ta ngã gục xuống đất hét toáng lên:

"Ai lại đi đặt cột điện ở vị trí như thế này cơ chứ? Nguy hiểm quá đi mất!"

Trì Lạc lạnh nhạt lên tiếng:"Đó là hậu quả cậu phải chịu khi không nghe lời tớ đấy!"

Hựu Trí oan ức nhìn cậu:"Tại vì tớ đang bận trả lời tin nhắn của nữ thần nhà tớ chứ bộ, đâu phải tớ muốn như vậy đâu!"

"Nữ thần nhà cậu?"- Trì Lạc nhướng mày.

Hựu Trí nhận ra mình vừa lỡ lời, lập tức che miệng chạy đi, thậm chí còn ném luôn cả balo bên bụi cỏ không thèm nhặt lên.

Trì Lạc hết nói nổi, cậu đi nhặt lại balo cho cậu ta rồi chậm rãi bước đến giảng đường.

....

Cố Triển Phi mệt mỏi nằm nhoài người trên giường không chịu dậy. Hứa Dĩ Tranh bực bội kéo anh dậy:

"Dậy nhanh đi, Lâm Khuyết Chi đang đợi cậu bên dưới kí túc xá kìa, nếu cậu không xuống cô ấy sẽ nổi giận đấy!"

"Mặc kệ cô ta."- Cố Triển Phi kéo chăn che kín đầu.

Lâm Khuyết Chi chính là hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh. Cô nàng là sinh viên năm ba, ngoại hình xinh đẹp, thành tích học tập ưu tú, gia cảnh khá giả, là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh nhưng trong mắt cô chỉ tồn tại mỗi mình Cố Triển Phi.

Thời gian gần đây bọn họ có một bài tập nhóm cần phải thường xuyên gặp nhau để hoàn thành. Lâm Khuyết Chi thường lợi dụng cơ hội này để rủ Cố Triển Phi đi chơi riêng nhưng đều bị anh từ chối. Cứ mỗi lần như thế Lâm Khuyết Chi đều vô cùng tức giận.

Hứa Dĩ Tranh không thể nào bán đứng bạn bè nên chỉ đành giúp Cố Triển Phi từ chối khéo nhưng những lời từ chối của anh ta đều vô dụng đối với cô nàng. Vậy nên sau đó cứ mỗi thứ ba và thứ năm cô sẽ đứng trước kí túc xá đợi Cố Triển Phi đến khi nào anh chịu xuống mới thôi.

Cố Triển Phi cảm thấy chuyện này vô cùng phiền phức, anh cầm điện thoại định gửi tin nhắn cho cô thì một thông báo tin nhắn được gửi đến hiển thị trên màn hình.

A Lạc Lạc: Tối nay anh rảnh không? Cùng tôi chơi phó bản bạn đời đi.

Tin nhắn được gửi đến cách đây ba mươi phút. Anh ngước mắt nhìn Hứa Dĩ Tranh đang khó xử, hỏi một câu vô cùng khó hiểu:

"Tối nay tôi không bận gì đúng chứ?"

Hứa Dĩ Tranh:?

Anh ta không hiểu anh đang hỏi chuyện gì, anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng:"Tại sao lại không? Hôm nay là thứ sáu, phải hẹn nhau hoàn thành bài tập nhóm đó, thứ ba tuần sau là hạn chót rồi."

Cố Triển Phi bật dậy khỏi giường, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh, khoảng mười lăm phút sau anh trở lại với dáng vẻ cùng trang phục chỉnh tề.

Hứa Dĩ Tranh há hốc cả miệng, không lẽ Cố Triển Phi chịu để tâm đến Lâm Khuyết Chi rồi sao?

Anh không vội trả lời, anh nhắn lại cho Trì Lạc một chữ "được" rồi mới lên tiếng:"Hôm nay chúng ta làm bài tập nhóm buổi sáng đi, tối nay tôi bận rồi."

Hứa Dĩ Tranh xùy một tiếng:"Cậu thì có chuyện gì bận hơn cả bài tập nhóm?"

"Bận yêu đương."- Cố Triển Phi trả lời lạnh tanh.

Mãi đến khi ngồi vào bàn trong quán cà phê rồi Hứa Dĩ Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại được. Tên Cố Triển Phi này cũng có ngày bận yêu đương sao?

Chính chủ đang ngồi trước mặt nhưng lại không đủ can đảm để hỏi chuyện, Hứa Dĩ Tranh chỉ đành nuốt sự tò mò này xuống bụng, đợi thời cơ thích hợp bắt ép Cố Triển Phi khai hết toàn bộ.

Lâm Khuyết Chi chọn vị trí ngồi bên cạnh anh, cô ngồi vắt chéo chân, đôi giày cao gót như có như không vô tình chạm vào chân Cố Triển Phi.

Anh khó chịu nhích người sang bên trái, Lâm Khuyết Chi cũng vô tình nhích theo. Anh nhíu mày đứng dậy muốn lên tiếng đổi chỗ với Hứa Dĩ Tranh thì ở cửa chính có hai người con trai đi vào.

Một người đội mũ che khuất một nửa khuôn mặt, người còn lại không có gì che chắn nên để lộ toàn bộ khuôn mặt đẹp như tạc tượng.

Khuôn mặt đó quá nổi bật nên Lâm Khuyết Chi cũng phải lên tiếng cảm thán:

"Đó chẳng phải đàn em Trì Lạc sao? Quả đúng là "mỹ nhân" của khoa báo chí, với khuôn mặt đó quả thật rất thu hút người khác, kể cả nam giới."

"Mỹ nhân?"- Hứa Dĩ Tranh hỏi.

Lâm Khuyết Chi gật đầu:"Đúng vậy, vì khi mới nhập học cậu ấy mang vẻ đẹp phi giới tính đến mức đã từng có rất nhiều cậu trai gửi thư tỏ tình với cậu ấy nên mới được gọi là mỹ nhân đó."

Tinh thần hóng chuyện của Hứa Dĩ Tranh trỗi dậy, anh ta không kiềm được lòng hỏi tiếp:

"Tỏ tình nhiều lắm sao? Cậu ấy từ chối hết hả?"

"Đúng vậy, theo tôi được biết khi đó cậu ấy đã có người yêu hai năm rồi."

Hứa Dĩ Tranh gật gật đầu.

Cố Triển Phi đứng ngẩn ra nghe họ nói chuyện từ nãy đến giờ, bây giờ mới chầm chậm ngồi xuống, bàn tay anh vô thức siết chặt.

....

Trì Lạc bị Hựu Trí lôi đến quán cà phê gần trường làm bài tập. Cậu gọi một cốc trà sữa và một ly capuchino sau đó đi tìm chỗ ngồi.

Không biết tại sao nhưng hôm nay quán cà phê này đông một cách bất thường, hai người bọn họ nhìn ngang ngó dọc mãi mới tìm được một vị trí còn trống.

Trì Lạc lập tức đi đến đó, mà khéo sao vị trí bàn trống ấy lại sát cạnh bàn của Cố Triển Phi.