Phi giúp Trì Lạc đánh hết năm lần phó bản [Uyên Ương] nhưng đến một vật phẩm lam cũng không rơi ra được. Dù đã lường trước việc Huyền Tích Thạch không dễ dàng gì kiếm được nhưng cậu không ngờ kết quả lại tệ như thế.
Trì Lạc bất lực lên tiếng:"Tôi không có được món nào dùng được hết á, anh có nhặt được gì không?"
"Lam Hoàng Chùy phẩm vàng nhưng không dùng được."
Đúng là món đó anh không thể dùng nhưng anh vẫn có thể ném nó lên sàn đấu giá với số tiền cao ngất ngưởng. Dẫu sao phẩm vàng cũng chẳng phải vật dễ tìm.
Rõ ràng cùng đánh chung một phó bản sao nhân phẩm của hai người lại khác xa nhau quá nhỉ?
Trì Lạc thở dài thườn thượt còn đang định nhắc Phi nghỉ ngơi thì anh đã lên tiếng:
"Mười một giờ hơn rồi, cậu ngủ đi."
"À ừ, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."- Trì Lạc đáp lời.
"Ừ"- Dứt lời Phi liền rời khỏi AQQ.
Trì Lạc lăn tăn suy nghĩ một lát mới thoát khỏi AQQ, trèo lên giường. Ngay lúc cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại rung lên âm báo tin nhắn. Cậu cầm lên xem, là tin nhắn của Phi.
Phi: Ngủ ngon.
Phi: Bé cưng Lạc Lạc.
Chết tiệt!
Cậu mắng thầm trong lòng, chùm kín chăn lên đầu, mặt đỏ bừng bừng không tài nào vô giấc được. Cậu lăn qua lăn lại trăn trở một lúc lâu cuối cùng không kiềm lòng được mà cầm điện thoại lên lần nữa.
A Lạc Lạc: Anh cũng ngủ ngon.
Trì Lạc cứ nghĩ rằng Phi đã đi ngủ rồi nên chắc không nhận được tin nhắn của mình đâu, nào ngờ sau khi cậu gửi chưa bao lâu anh đã trả lời:
Phi: Ừ.
Trì Lạc vô cùng ngạc nhiên, định hỏi vì sao anh chưa ngủ thì khựng lại, cảm thấy đó không phải chuyện mình nên tò mò nên thôi.
Cậu lại trằn trọc thêm một lúc nữa cuối cùng cũng có thể thiếp đi.
Khi Trì Lạc tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng vô cùng xa lạ, nơi đó không chỉ có mình cậu mà còn có một người đàn ông khác. Anh ta xoay người nhìn cậu, thì ra người đó chính là đàn anh Cố Triển Phi.
Cậu muốn lên tiếng chào anh nhưng Cố Triển Phi đã đi đến trước mặt cậu. Trì Lạc nín thinh, anh nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn nhẹ xuống môi cậu. Trì Lạc đỏ mặt muốn đẩy anh ra nhưng càng đẩy nụ hôn càng thêm sâu, cậu cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung luôn rồi.
Đến khi chỗ nào đó trên người cậu có phản ứng, Cố Triển Phi mới chịu buông tha cho cậu. Ngón tay anh vuốt ve vành tai cậu, anh ghé sát, khẽ thì thầm:
"Bé cưng Lạc Lạc hư hỏng lắm nhé!"
!!!
Trì Lạc ngồi bật dậy, khung cảnh xung quanh vẫn là phòng kí túc xá của cậu, ngoài cửa sổ trời đã sáng và ngoài ra không có bất kì ai trong phòng ngoài cậu và Hựu Trí.
Tại sao cậu lại có một giấc mơ quá phận đến vậy chứ! Khuôn mặt thì là của đàn anh nhưng giọng nói lại là của Phi. Đã vậy...đã vậy cậu còn mơ thấy mình làm chuyện đó với người ta nữa!
Cậu không ngủ nổi nữa, đứng dậy muốn đi vào phòng vệ sinh nhưng khi cậu vừa đứng lên cậu cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng cho lắm. Cậu nhìn xuống bên dưới của mình, nơi nào đó lúc này đang phản ứng hệt như trong giấc mơ!
Trì Lạc muốn đánh cho bản thân một cái bất tỉnh luôn nhưng cậu không thể làm được. Cậu xấu hổ chạy thẳng vào nhà vệ sinh để giải quyết.
....
Khi Hựu Trí tỉnh dậy là lúc cậu ta thấy bạn thân của mình đang ngồi thất thần ở giường bên cạnh. Cậu ta hốt hoảng la lên:
"Lạc Lạc! Hôm nay chẳng phải cậu có tiết sao? Tại sao lại không đi học vậy? Cậu không khỏe ở đâu sao? Tớ đi xin giáo sư cho cậu nghỉ."
Trì Lạc vẫn đờ đẫn lắc đầu, Hựu Trí nhìn cậu không biết phải nói như thế nào, bỗng nhiên Trì Lạc lên tiếng:"Tớ hỏi cậu..."
"Nếu, một người xuất hiện trong giấc mơ của cậu, cậu mơ thấy mình h..hôn người đó...thì có ý nghĩa gì..."
Hựu Trí im lặng một lúc mới trả lời:"Nghĩa là cậu đang rất mong muốn người đó, cụ thể là cậu thích người ta đó."
Cậu ta liến thoắng liên hồi mà không để ý đến người bạn của mình đang mặt đỏ tía tai, chỉ hận không thể đào hố chui xuống đất.
Mãi mà không nghe Trì Lạc trả lời, rốt cuộc Hựu Trí cũng nhận ra có gì đó sai sai, cậu ta thắc mắc:
"Nhưng mà cậu hỏi điều đó làm gì?....Không lẽ cậu đang thích ai sao?"
"Không, không có, không có đâu cậu nghĩ nhiều rồi."- Trì Lạc liên tục xua tay.
Hôm nay Hựu Trí đã biết cách sử dụng trí thông minh của mình, cậu ta nhìn khuôn mặt không khác gì trái cà chua của Trì Lạc, với lấy chiếc kính không tròng đặt bên cạnh, xoa cằm:
"Hôm trước cậu vừa nói mình bận yêu đương, hôm nay lại nói mơ thấy người khác hôn mình... Không phải cậu thật sự yêu rồi đấy chứ?"
"Đã bảo là không có!"- Trì Lạc thẹn quá hóa giận.
Hựu Trí buồn cười:"Được được, không phải thì không phải."
Trì Lạc đứng dậy ôm lấy balo bỏ đi, Hựu Trí khoanh tay nhìn cậu chẳng nói gì cả chỉ lấy điện thoại trong túi ra:
Hựu Trí: Dì ơi.
Mẹ Trì: Sao vậy A Trí?
Hựu Trí: Dạo này hình như Lạc Lạc có tâm sự nhưng cậu ấy chẳng chịu nói với con gì cả. Thanh niên trong độ tuổi này đúng là lo nhiều nghĩ nhiều mà.
Mẹ Trì: Con nói cứ như con lớn tuổi hơn thằng bé vậy á ^^
Hựu Trí: Con cũng xem như phụ huynh của cậu ấy ở trường đại học rồi.
Mẹ Trì: Được được, nhưng thằng bé có ổn không con?
Hựu Trí: Dì hỏi cậu ấy là biết >.<
Mẹ Trì và ba Trì đang ở nước ngoài nên Hựu Trí được xem như người thân trong nước của Trì Lạc. Mỗi lần cậu gặp chuyện Hựu Trí đều báo cho mẹ Trì một tiếng, thế nên lần này nếu Trì Lạc không muốn chia sẻ với cậu ta thì để mẹ Trì tâm sự cùng cậu, dù sao khi gặp chuyện khó giải quyết thì có người tâm sự cùng vẫn hơn.