Trì Lạc trở về ký túc xá, dáng vẻ cậu vẫn như thường ngày, thậm chí còn mang theo đồ ăn trưa về cho Hựu Trí. Thoạt nhìn chẳng có gì khác thường nhưng Hựu Trí vẫn nhận ra được, cậu ta hỏi:
"Hôm nay cậu đi học một mình sao?"
Trì Lạc ngẩng đầu nhìn cậu ta, ngơ ngác hỏi:"Hả?"
"Hôm nay cậu đi một mình nên cũng về một mình sao? Tiền bối Cố Triển Phi đâu rồi?"
Trì Lạc nhìn quanh, miệng lẩm bẩm:"Anh ấy..." nói đoạn cậu ngừng lại, giật mình lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Cố Triển Phi.
Không để cậu đợi lâu, ngay sau đó anh đã nhấc máy:"Alo?"
"Anh-anh đang ở đâu vậy?"- Trì Lạc hoảng hốt chạy ra khỏi cổng ký túc xá.
"Đang ở trước giảng đường khoa em? Có chuyện gì sao?"- Cố Triển Phi trả lời cậu.
"Đợi em."- Nói rồi cậu tắt máy.
Trì Lạc chạy trối chết đến giảng đường khoa Báo Chí. Từ lúc trở về từ câu lạc bộ, cậu luôn suy nghĩ về câu nói của cái người tên Hiệu Chấn kia. Tuy cách nói của hắn ta rất nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại chứa đựng một sự uy hiếp vô hình.
Cậu không thể nào chống cự trước câu nói của hắn ta, cậu cảm thấy rằng người đàn ông đó chắc chắn sẽ dám làm những chuyện kinh khủng mà cậu không thể nào ngờ đến được.
Cố Triển Phi đứng tựa vào cửa kính giảng đường, những sinh viên khác đi ra đi vào đều lén lút nhìn trộm anh. Cố Triển Phi không để tâm lắm, anh chỉ mãi suy nghĩ đến sự vội vàng của Trì Lạc mà thôi.
Bỗng nhiên một cảm giác ớn lạnh truyền đến, Cố Triển Phi nhíu mày, có cảm giác như bên cạnh mình có ai đó đang nhìn chăm chăm không rời mắt, anh quay sang thì lại chẳng có ai.
Thế nhưng chắc chắn không ai do anh hiểu lầm, sau khi Cố Triển Phi quay đi thì ánh mắt kia lại dán lên người anh lần nữa. Cố Triển Phi biết mình đã bị theo dõi một cách không rõ nguyên do, anh lập tức gửi tin nhắn cho Trì Lạc.
Cố Triển Phi không muốn cậu đến đây, anh muốn nói rằng cậu lập tức trở về nhà đi nhưng khổ nỗi Trì Lạc lại đang hối hả chạy đến chỗ anh nên không đọc tin nhắn anh gửi. Đến khi anh chuyển đi dòng chữ cuối cùng, Trì Lạc cũng đã đồng thời xuất hiện trước mặt anh.
Cậu thở hồng hộc đứng tựa người vào tường, Cố Triển Phi nhíu mày nắm lấy tay cậu kéo đi. Trì Lạc ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, cậu ngẩng đầu nhìn anh nhưng anh chẳng nói lời nào, ngược lại gương mặt còn có phần khó chịu.
Đi cùng anh đến tận khu ăn vặt bên ngoài cổng trường, Cố Triển Phi mới dừng lại nhìn ngó xung quanh, đến khi chắc chắn kẻ kia không còn đuổi theo anh mới quay người lại, nhẹ giọng nói với cậu:
"Xin lỗi đã làm em sợ, tôi kéo em có đau không?"
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên)
Trì Lạc lắc đầu, Cố Triển Phi nói tiếp:"Dạo gần đây có kẻ nào làm phiền em không?"
Làm phiền thì không có nhưng theo dõi thì...Trì Lạc lắc đầu, cậu không muốn nói ra để khiến Cố Triển Phi lo lắng.
Anh nhìn cậu, hỏi lại một lần nữa:"Có không?"
"Kh-không có, sao anh lại hỏi vậy?"
"Không có gì, không có kẻ nào là tốt rồi."- Cố Triển Phi đáp.
Trì Lạc còn muốn hỏi tiếp nhưng anh đã nói:"Trưa rồi, em đã ăn gì chưa?"
Cậu lắc đầu, anh mỉm cười kéo cậu vào dòng người giữa phố ăn vặt.
Hai người dừng chân tại một quán bán cháo ếch, những lời nói đùa của Cố Triển Phi đã khiến Trì Lạc quên đi câu hỏi ban đầu của anh khi đặt chân đến đây.
Trì Lạc ngồi vào bàn, Cố Triển Phi đi gọi món, đương lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cậu lại nghe được cuộc đối thoại của người ngồi bàn sau.
"Cái tên Cố Triển Phi đó kiêu căng thật đấy, chẳng hiểu tại sao cậu lại có thể chơi cùng loại người đó. Bỏ cậu ta đi, cậu ta chỉ xem cậu là công cụ để mua vui thôi."
"Thật đấy, chỉ toàn thấy cậu ta đi cùng tên nhóc nào bên khoa Báo Chí thôi chứ có bao giờ đi cùng cậu. Nếu thật sự xem cậu là bạn vậy thì tại sao những cuộc vui của cậu ta đều không có cậu?"
Người được hỏi kia từ đầu chí cuối đều im lặng, Trì Lạc lờ mờ đoán ra được người đó là ai nhưng cậu không dám quay mặt lại xác nhận, chỉ sợ sẽ nghe được những lời mình không muốn nghe.
"Ừm"- Một tiếng trả lời hời hợt vang lên. Hai người kia vẫn chưa thỏa mãn, vẫn cứ nói tiếp.
"Này nhé, sáng nay thấy cậu ta đi học trở lại, tớ đã cố ý đi đến hỏi thăm cậu ta thế nhưng nửa lời cậu ta cũng chẳng thèm đáp, thậm chí còn ném cho tớ một ánh nhìn vô cùng khó chịu nữa, xem có quá đáng không?"
"Tính cách cậu ta như vậy từ trước đến giờ mà, thế nên mới nói loại người như cậu ta-"
Một tiếng vang thật lớn vang lên. Người luôn im lặng từ đầu đến giờ lúc này lại tự dưng đập mạnh thứ gì đó xuống bàn, một giọng nói quen thuộc có phần khinh thường vang lên: