Bốn giờ chiều, đây là thời điểm ác mộng đối với các sinh viên khoa Báo Chí. Bởi đây chính là lúc tiết học của vị giáo sư khó tính nhất trường bắt đầu, bất kỳ sinh viên nào có ý định trốn tiết đều sẽ bị đánh rớt.
Trì Lạc bước vào giảng đường, hôm nay cậu đến khá trễ nên những chỗ phía cuối hầu như đều được lấp kín, cậu nhìn xung quanh một lượt nhưng chẳng thấy Hựu Trí đâu, cậu lấy điện thoại trong balo ra gửi tin nhắn.
A Lạc Lạc: Hựu Trí? Cậu chạy đi đâu vậy? Giáo sư sắp vào lớp rồi, cậu mà không đến là chết chắc đó.
Hựu Trí: Aiya, sắp đi học thì tớ lại đau bụng, năn nỉ cậu đó, hôm nay điểm danh giúp tớ đi, hôm sau tớ hứa sẽ đi học đầy đủ.
Số lần cậu điểm danh giúp Hựu Trí không chỉ đếm trên đầu ngón tay nên Trì Lạc đã dần quen với việc này rồi, nhưng mà vị giáo sư này khó lắm, cậu sợ ông ấy sẽ phát hiện ra mất.
A Lạc Lạc: Tớ điểm danh giúp cậu, nhưng phải tranh thủ đến sớm nha.
Hựu Trí: Biết rồi mà. Cảm ơn cậu nhiều nhé Lạc Lạc.
Trì Lạc cũng chẳng biết nói gì nữa, cậu cất điện thoại vào balo, bước lên dãy bàn trên đầu mà ngồi.
.....
Hộc, hộc...
Hựu Trí chạy thục mạng đến câu lạc bộ Báo Chí. Lúc nãy khi đang trên đường đến giảng đường cậu ta đã chạm mặt Cố Triển Phi cùng một người lạ. Cố Triển Phi không dài dòng mà nói thẳng vào trọng tâm vấn đề, anh kể vắn tắt về những tin đồn không đáng có xảy ra với anh và Trì Lạc nên muốn nhờ cậu ta đột nhập vào câu lạc bộ Báo Chí, tìm xem tài khoản đó là của ai.
Mà đây là lúc thích hợp nhất, Hiệu Chấn và Khưu Thẩm nhất định đã rời khỏi câu lạc bộ để đi đến giảng đường, cậu ta chỉ có một tiếng để tìm kiếm tại câu lạc bộ đó, bởi vì nếu chậm trễ thì hai người kia chắc chắn sẽ bắt được cậu.
Hựu Trí giả vờ mình để quên tài liệu rất quan trọng trong câu lạc bộ nên nhờ người bên hội học sinh đi đến mở cửa giúp. Sau khi vào được bên trong, việc đầu tiên cậu ta làm chính là khởi động máy tính của Hiệu Chấn.
Nhưng mọi chuyện nào đơn giản đến vậy, máy tính của hắn ta có cài đặt mật khẩu. Hựu Trí không biết bất cứ điều gì về Hiệu Chấn cả nên không thể đoán được mật khẩu của hắn ta. Cậu ngẩng người một lúc mới chuyển hướng sang tìm trong ngăn bàn và tủ sách gần đó.
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên)
Lục tìm hơn ba mươi phút, trên dưới trái phải bất cứ quyển sách nào có thể ghi chép cậu đều mang ra xem, mãi đến khi tìm được một cuốn sổ với vẻ ngoài cũ kĩ và phủ đầy bụi nằm sâu bên trong ngăn tủ cuối cùng của chiếc bàn mà hắn ngồi.
Hựu Trí vừa thở vừa lật ra xem, bên trong chính là nhật ký từ thời là sinh viên năm nhất của hắn. Hựu Trí không muốn tò mò chuyện riêng tư của người ta, cậu ta nhanh tay lật tìm từng trang một, cuối cùng dừng lại ở một trang giấy với nội dung.
"Tôi vừa mới đổi mật khẩu máy tính, chính là HC37471727."
Thật may mắn vì Hiệu Chấn là một người dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra trong đời đều được hắn ghi chép lại vào những cuốn nhật ký, vì thế nên mật khẩu máy tính cũng chẳng ngoại lệ.
Hựu Trí nhanh chóng nhập dòng ký tự này vào, ngay sau đó giao diện màn hình chính của máy tính lập tức hiện lên. Cậu ta vui mừng ngồi xuống ghế, mở diễn đàn trường ra, lập tức hơn hai mươi tài khoản đập vào mắt cậu.
Hựu Trí nhìn mà choáng váng, cậu ta hít sâu một hơi, bắt đầu đăng nhập vào từng tài khoản.
Đã là bốn giờ năm mươi phút, nghĩa là chỉ còn mười phút nữa Hiệu Chấn và Khưu Thẩm sẽ trở về, cậu ta không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, chỉ còn cách nhanh tay mà thôi.
Tài khoản đầu tiên, không phải.
Tài khoản thứ hai, không phải.
Tài khoản thứ ba, không phải.
....
Đến tài khoản thứ mười hai rồi nhưng vẫn chưa tìm ra, đồng hồ điểm bốn giờ năm mươi lăm. Hựu Trí run đùi, bàn tay không tự chủ được mà bắt đầu trở nên gấp gáp.
Tài khoản thứ mười ba.... Bốn giờ năm mươi sáu phút.
Tài khoản thứ mười bốn... Bốn giờ năm mươi bảy phút.
Tài khoản thứ mười lăm... Bốn giờ năm mươi tám phút.
Cạch!
Hiệu Chấn mang bộ dạng gấp gáp chạy vào phòng câu lạc bộ. Hựu Trí đang ngồi dưới đất lục lọi những quyển sách ở ngăn tủ đối diện máy tính. Hiệu Chấn khó hiểu nhìn cậu ta:
"Tôi còn tưởng cậu sắp rút khỏi câu lạc bộ rồi?"
Hựu Trí cười hì hì:"Làm gì có, em đang tìm một ít tài liệu cho bài tập nhóm, nhớ lần trước đến đây sinh hoạt em có nhìn thấy cuốn sách đó nên bây giờ muốn đến để mượn."
Hiệu Chấn:"Được rồi, tùy cậu."- vừa nói hắn vừa bước đến bàn máy tính của mình.
Hựu Trí nhắm mắt lấy đại một quyển sách rồi đứng dậy:"Em tìm được rồi, vậy, chào tiền bối."
Hiệu Chấn còn đang tập trung khởi động máy tính của mình. Hựu Trí ôm chặt cuốn sách bước ra cửa. Bỗng Hiệu Chấn ở phía sau gọi lớn:
"Đứng lại."
Bàn tay Hựu Trí càng siết chặt cuốn sách hơn, cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh quay lại:"Sao vậy tiền bối?"
"Làm sao cậu lại vào được đây?"- Hắn ta nhìn cậu bằng đôi mắt sắc lẹm.
"Em, khi nãy em đến đây cửa không khóa! Chắc là khi đi anh đã quên khóa cửa đó!"
"Vậy sao?"- Hiệu Chấn bán tính bán nghi nhưng cũng chẳng nói gì.
Hựu Trí chào tạm biệt rồi đi ra bên ngoài, cậu thở phào một hơi, chính bản thân cậu còn không nhận ra được rằng lưng của mình đã toát mồ hôi lạnh từ bao giờ.