Lý Mộc Chi khựng lại, cô trợn tròn mắt nhìn hắn, thấy cô không nói được lời nào, hắn lại cười khẩy:
"Thật luôn? Không phủ nhận nổi luôn kìa, chết thật chứ! Giờ cả trường ai cũng biết lớp trưởng là gái làng chơi rồi, không biết thời gian sắp đến cô sống ở trường như thế nào đây."
Đôi mắt Lý Mộc Chi rưng rưng, Khưu Thẩm cảm thấy rất tức giận muốn lao lên đánh cho tên kia một trận nhưng Lý Mộc Chi đã mở cửa chạy thẳng ra khỏi lớp. Khưu Thẩm nào còn quan tâm đến tên kia, gã đuổi theo Lý Mộc Chi.
Cô vừa chạy vừa khóc, chạy ra đến cổng trường thì bị Khưu Thẩm nắm cổ tay kéo lại, gã thở hồng hộc, cố gắng nói từng lời từng chữ an ủi cô:
"C-cậu đừng nghe bọn nó nói, tớ sẽ giải thích giúp cậu, cậu đừng lo, được chứ?"
Lý Mộc Chi xoay người lại nhìn gã, đôi mắt đẫm lệ, cô lắc đầu rồi chạy thẳng một mạch khỏi trường.
Kể từ hôm đó Lý Mộc Chi không đến trường nữa!
Cô cắt đứt mọi liên lạc với gã, chuyển nhà đi nơi khác, thậm chí còn chẳng hề thông báo cho gã biết một câu.
Lý Mộc Chi đi rồi thì mục tiêu của mọi người sẽ hướng về phía Khưu Thẩm. Bọn họ sỉ vả, chửi mắng gã nhưng gã chẳng quan tâm, bởi bây giờ, thứ gã quan tâm là người khiến Lý Mộc Chi đau đớn như thế lại đang ung dung tự tại sống qua ngày.
Cố Triển Phi chẳng có biểu hiện gì khác lạ kể từ ngày Lý Mộc Chi nghỉ học. Anh vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó mà trở thành đối tượng mà các học sinh nữ khác nhắm đến. Và dường như tất cả mọi chuyện xảy ra với Lý Mộc Chi chẳng liên quan đến anh.
Khưu Thẩm cảm thấy anh thật ngứa mắt, gã chỉ muốn giết chết Cố Triển Phi luôn cho rồi. Bởi anh là người đã phá hoại cuộc đời của người gã yêu, còn cướp lấy cô ấy khỏi tay gã.
....
Khưu Thẩm túm tóc Trì Lạc, gã ép cậu ngẩng đầu lên nhìn mình. Trì Lạc nghe gã kể xong không những không sợ hãi mà còn bật cười:
"Chỉ tội nghiệp cho Lý Mộc Chi vì dính dáng đến một kẻ điên như anh. À không, còn tội cho cả tiền bối Triển Phi vì nằm không cũng dính đạn nữa."
Khưu Thẩm nổi điên lên, gã không ngờ Trì Lạc không những không đồng cảm với mình mà lại còn nói những lời thách thức như thế. Gã cầm lấy cuốn sách bên cạnh, tát thật mạnh vào đầu Trì Lạc khiến đầu óc cậu mơ hồ.
Hiệu Chấn đứng bên cạnh kéo gã ra:"Mày bị điên à, lỡ nó chết là tao thành đồng phạm của mày đấy!"
"Mày từng ngồi tù rồi mà còn sợ à?"- Khưu Thẩm trả lời với đôi mắt hằn đầy tơ máu.
Hiệu Chấn nhìn mà khiếp vía, hắn chửi thề:"Mẹ kiếp, mày điên rồi. Tao đi trước đây, tao không muốn dính dáng đến mày đâu."- Vừa nói hắn vừa thu dọn đồ đạc, thậm chí còn mang theo cả bàn phím máy tính để bỏ chạy ra khỏi đây.
"Chẳng phải mày nói phải bày ra kế hoạch khác sao, thằng nhát gan!"- Khưu Thẩm hét lớn.
Hiệu Chấn nào còn quan tâm nữa, mục tiêu của hắn chỉ đơn giản là hạ bệ Cố Triển Phi thôi nhưng nếu đã đi xa đến mức này thì hắn không muốn day vào nữa.
Hắn chạy thục mạng ra cửa, ngay khoảng khắc hắn mở cửa ra, một bóng đen lập tức bổ nhào vào người hắn.
Cố Triển Phi đạp thẳng vào bụng khiến hắn ngã nhào ra đất. Hiệu Chấn nằm ho sặc sụa, anh túm cổ áo hắn, gằn từng câu từng chữ:
"Lạc Lạc đâu? Em ấy đâu rồi?"
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên)
Hiệu Chấn toát mồ hôi lưng, hắn nào dám nói Trì Lạc đang sống dở chết dở, hắn không muốn ngồi tù thêm lần nào nữa đâu. Hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ vào bên trong:
"Khưu Thẩm đang lo nó, tao không biết gì hết, tao chưa đụng chạm gì nó đâu, một mình thằng Khưu Thẩm làm cả đấy!"
Cố Triển Phi ném Hiệu Chấn xuống đất. Anh tức giận bước nhanh vào trong, hình ảnh Trì Lạc bị trói trên ghế đang nằm la liệt trên sàn nhà khiến Cố Triển Phi càng thêm phẫn nộ. Anh đấm thẳng vào mặt Khưu Thẩm khi gã chưa kịp chống đỡ. Chưa hết, anh còn liên tục đánh mạnh vào các bộ phận khác trên người gã.
Hiệu Chấn thấy Cố Triển Phi không còn quan tâm tới mình thì cố gắng bỏ đi nhưng Hựu Trí và Bối Y Tường lập tức chạy đến túm lấy hắn ném ngược vào trong.
Bối Y Tường nhìn hắn bằng nửa con mắt, còn không quên dè bỉu:"Động nhầm hang hổ rồi đồ ngu."
Hựu Trí ném Hiệu Chấn cho Bối Y Tường kiểm soát. Cậu ta lập tức chạy đến xem tình hình Trì Lạc:
"Lạc Lạc, cậu không sao chứ, Lạc Lạc."- Vừa nói cậu ta vừa tháo sợi dây đang quấn quanh người cậu.
Cố Triển Phi đánh Khưu Thẩm đến mức gã chẳng có sức phản kháng. Lúc này anh mới nhớ ra Trì Lạc đang gặp vấn đề, anh lập tức ném gã đi, chạy đến ôm lấy Trì Lạc:
"Lạc Lạc, em không sao chứ? Đừng làm tôi sợ, Lạc Lạc!"
Lực đánh của cuốn sách rất lớn nên đầu cậu đã chảy không ít máu. Trước mắt cậu bây giờ là một mảng mờ mịt, cậu không biết mình đang ở đâu, đang như thế nào nhưng cậu nghe thấy giọng nói của anh, giọng nói khiến cậu cảm thấy ấm áp:
"Cứu em...cứu...em, em...em đau..."
Dứt câu, đầu óc cậu cũng dần mất đi lý trí, và rồi một mảng đen tối bao trùm lấy cậu.