Những Ngôi Sao Không Sáng Bằng Em

Chương 8



Sau khi đến Tô gia, Trần Tư Kỳ đã kéo Lâm Túc An cùng trò chuyện rất lâu, chủ yếu là về những câu hỏi như 'Con thế nào rồi?' và 'Trong công ty có ai bắt nạt con không?'

Tô Dương ngồi chéo đối diện với hai người trên ghế sofa, cầm điều khiển từ xa, vốn đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào TV, nhưng một lúc sau, nụ cười biến mất, anh hừ một tiếng trầm thấp không ai nghe thấy.

Chiếc TV trước phòng khách tình cờ đang chiếu một chương trình tạp kỹ trên kênh Banana, góc dưới bên phải có dòng chữ "Nào, Alice", ở giữa màn hình vừa vặn xuất hiện khuôn mặt của Lâm Túc An. Tô Dương đem điều khiển từ xa trong tay đặt xuống bàn, quay đầu nhìn hai người đang trò chuyện say sưa, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mẹ có muốn phát triển thành diễn viên hài kịch không?"

Trần Tư Kỳ không phản ứng, nhìn con trai mình với một dấu hỏi trên mặt.

Ngay khi nghe thấy tiếng anh nói, Lâm Túc An theo bản năng rơi vào trạng thái phòng thủ, phản ứng đầu tiên của cô là 'tiểu tử này lại muốn làm yêu'.

Đúng như dự đoán, chàng trai chỉ vào hình ảnh đang chiếu trên TV và nói: "Với cái thần lực này của An An, ai có thể khi dễ được?"

Hai người nhìn theo hướng tay anh chỉ, Trần Tư Kỳ không thể che giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, Lâm Túc An khóe miệng co giật.

- --Trên màn hình, các nữ minh tinh nổi tiếng đang cõng một nam MC trên lưng thi chạy bộ.

Thoạt nhìn, mọi người đều chạy loạng choạng không vững, nhưng có một người ngoại lệ, đặc biệt nổi bật trong nhóm người này.

Camera zoom về phía trước, bước đi của Lâm Túc An nhẹ nhàng và thư thái, nhưng mà cái người MC được cô cõng kia ······ được tổ chương trình mệnh danh là 'Cao Đại Tráng'.

Trần Tư Kỳ: "··········"

Lâm Túc An: "··········"

"Mà này, An An, chị nhìn kỹ hơn vào nơi này đi."

Tô Dương cầm điều khiển từ xa lên và nhấn nút tạm dừng, màn hình được cố định khuôn mặt người MC trên lưng Lâm Túc An.

Có thể cảm nhận rõ ràng sự kinh ngạc và kinh hãi trong mắt người đàn ông cao hơn cô rất nhiều qua màn hình.

Tô Dương: "Nhìn xem, chị dọa anh ta đến suýt khóc."

Lâm Túc An: "·········"

Thật sự rất muốn đánh chết hắn thì phải làm sao?

*

Chịu đựng ý muốn đè Tô Dương xuống rồi đánh anh một trận, Lâm Túc An kiên nhẫn thể hiện chị em tình thâm trước mặt Trần Tư Kỳ, chỉ là không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, mặc dù người nào đó trước nay rất thiếu đòn, nhưng anh vẫn còn chút dục vọng cầu sinh.

Nhưng hôm nay Tô Dương giống như rất thừa năng lượng, trong suốt quá trình mặc kệ cô có hít sâu để bình tĩnh lại, anh cũng có cách khơi mào lửa giận của cô.

Thành thật mà nói, muốn tìm đến cái chết, không ai có thể đuổi kịp thằng nhãi ranh này.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn, bố Tô có việc phải làm ở công ty nên chỉ có ba người họ. Trần Tư Kỳ ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh bà là Tô Dương, tiếp theo là Lâm Túc An, bà cau mày với vị trí ngồi này, nhìn chằm chằm vào Tô Dương với giọng điệu rất ghét bỏ: "Con không biết mình là cái đồ đáng ghét sao, không có nhãn lực?"

Lâm Túc An vốn đang rất tức giận với Tô Dương, khi nghe điều này đã vơi đi rất nhiều lửa giận, cô giơ cái chân còn lành lặn lên đá vào người bên cạnh, sau đó quăng cái ánh mắt — Nhìn xem, mẹ của cậu thậm chí còn không thích cậu...

Tô Dương nhún nhún vai, không thèm để ý, với ánh mắt hả hê khi người khác gặp hoạ, anh khẽ mỉm cười đứng lên: "Mẹ, An An, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm trước đi, con ăn sau."

Đôi mắt của Trần Tư Kỳ lóe lên vẻ mặt "coi như con biết điều", nhưng giây tiếp theo, bà nhìn thấy con trai mình đang nhìn chằm chằm vào điện thoại lắc đầu, như thể nghĩ đến điều gì đó, anh đứng dậy nhìn qua... Ánh mắt liếc thoáng qua bàn chân của bà đang đặt trên bàn trà.

Trần Tư Kỳ: "········"

Tiểu tử thúi đầy mưu mô này chắc chắn không phải là con trai của bà.

Bà lập tức kéo con trai về chỗ ngồi, nhẹ giọng nói: "Sao chúng ta ăn mà con lại không ăn? Cho dù con có muốn thì An An và mẹ cũng sẽ không đồng ý, đúng không An An?"

Lâm Túc An miễn cưỡng mỉm cười và nói: "Đúng vậy." Nhưng trong lòng cô lại không yên.

Vì vậy, trên bàn ăn, Lâm Túc An nhìn thấy tình mẫu tử mà Trần Tư Kỳ hiếm khi thể hiện với Tô Dương, trước kia toàn bộ quá trình bà toàn gắp đồ ăn cô, hôm nay thế mà một luôn miệng nói con trai ngoan thậm chí còn có chút lấy lòng chia thức ăn cho Tô Dương.

Lâm Túc An: "·········"

—— Khi có chuyện bất thường xảy ra, nhất định tiểu tử này đã làm chuyện gì đó.

Cô ngập ngừng hỏi: "Dì Tô, gần đây Dương Dương có nghe lời không?"

Vừa nói xong, trên mặt Trần Tư Kỳ lộ ra vẻ ghét bỏ, chỉ chốc lát, lập tức nhẹ giọng nói: "Dương Dương rất nghe lời."

Sau đó bà sờ sờ đầu Tô Dương, nói: "Con trai dì rất ngoan."

Tô Dương thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Lâm Túc An: "·········"

- --Muốn phun thức ăn.

Tưởng rằng là bữa cơm sẽ bình đạm trôi qua lại có chút 'dầu mỡ', Lâm Túc An lặng lẽ gắp 'tôm sốt cà chua' do Trần Tư Kỳ đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Kỹ năng nấu ăn của Trần Tư Kỳ rất tốt, món ăn cô thích nhất là món ăn này, ăn từ nhỏ đến lớn mà một chút cũng không cảm thấy chán.

Cô thường ăn cơm hộp khi công việc bận rộn, nhìn miếng thịt tôm hồng hào mềm mại trước mặt, nước bọt của cô tiết ra vô cùng nhiều.

Vì không thích bóc tôm nên mỗi lần ăn tôm, cô đều có thói quen là bóc vài con tôm, ăn xong rồi lại bóc vỏ, lần này cô vẫn tiếp tục thói quen này. Con Tôm thứ tư đã được bóc vỏ cho vào tô, hài lòng lau tay rồi chuẩn bị cầm đũa ăn...

Chiếc bát trước mặt cô đột nhiên biến mất.

Lâm Túc An: "???"

Cô ngơ ngác nhìn chiếc bát của mình trong tay Tô Dương rất lâu.

Thiếu niên vẻ mặt ôn nhu, giọng nói trầm ấm dễ chịu nói: "An An, chị thật tốt bụng, biết tay em không tiện cpfn giúp em bóc vỏ tôm."

WTF???

Được rồi, chỉ bốn con tôm thôi.

Đúng, chỉ bốn con tôm thôi, không đủ để gây ra một vụ án mạng.

Lâm Túc An liếc nhìn Trần Tư Kỳ, rồi nhìn Tô Dương, nhướng mày, kìm nén sự tức giận và bắt đầu bóc tôm lần nữa, nhưng tên nhóc này đã lợi dụng khi cô lột vỏ xong, anh lấy cái bát của cô đưa tới trước mặt Trần Tư Kỳ.

Anh nói một cách đường hoàng: "Mẹ, An An nói mẹ vất vả nên chị ấy bóc cho mẹ ăn này."

Lâm Túc An: "·········"

"Dì Tô, ăn đi ạ."

Trần Tư Kỳ liếc nhìn con trai mình năm lần bảy lượt, người giống như đang vô tình đoạt thức ăn, rồi lại liếc về phía Lâm Túc An, người đang toát ra một bầu không khí oán giận...

Trong lòng buồn bực không thôi.

—— Dog tâm cơ nhà bà không phải rất thích người ta sao?

Đổi lại là người khác sợ là đã sớm không chờ nổi lấy lòng đối phương, trái lại con trai bà lại·······

Bằng cách nào đó... Trần Tư Kỳ đột nhiên hiểu ra lý do tại sao con trai bà lại độc thân hơn mười năm mặc dù đã thích tiểu An An hơn mười năm.

Con trai của bà... có lẽ là một giống chó độc thân phải không???

Bữa tối kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt, Lâm Túc An bận rộn mấy ngày đã có chút mệt mỏi, ngồi một lúc rồi chuẩn bị về nhà, Trần Tư Kỳ vốn muốn trò chuyện với cô một lúc nhưng khi nhìn thấy đáy vẻ mặt xanh xao của cô, bà cảm thấy đau lòng nên từ bỏ ý định đó.

Trong chớp mắt, bà nhìn thấy con trai mình đang ngồi lủi thủi một mình, đột nhiên không khỏi muốn tìm cơ hội cho nó.

——Dù sao, tình cảm của bà dành cho Lâm Túc An là thật... Nếu con trai bà không thể kết hôn, bà chắc chắn sẽ đau buồn

"Con trai, chân An An không tiện, con đưa con bé về nhà đi."

Lâm Túc An vô cùng vui vẻ, lúc này cô đang muốn tìm một nơi để ai đó thư giãn, kết quả cơ hội liền tới rồi.

Không ngờ người rất tích cực cõng cô lúc nãy bỗng dưng nhướng mày: "Dù sao thì An An cũng là người có thể cõng được người cao hơn 1m8, con cảm thấy với chị ấy thì việc trở về nhà bằng một chân là hoàn toàn không có vấn đề gì."

Tô Dương nói xong liền đi lên lầu.

Trần Tư Kỳ chợt nhận ra.

Hả? Hơn 1m8?

- --Tiểu tử thúi này chắc không phải đang ghen tị đâu nhỉ?.

Lâm Túc An bị từ chối, hướng về bóng dáng của anh làm động tác cắt cổ, biểu tình có chút dữ tợn nhưng vẫn cố kéo khóe miệng thanh âm tỏ vẻ rộng lượng nói với Trần Tư Kỳ: "Không sao đâu dì Tô, con một mình trở về cũng được."

Nói xong, cô quay người, nhảy về phía cửa.

Trần Tư Kỳ nói: "Khoan đã, An An, đợi chút, dì đưa con về."

Lâm Túc An: "Không cần đâu dì Tô, chỉ có vài bước chân mà thôi."

"Vậy con đi cẩn thận."

Khoảnh khắc Lâm Túc An rời đi, người trên cầu thang quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Trần Tư Kỳ thấy thế chỉ hận rèn sắt không thành thép, cau mày nói với giọng điệu quái gở: "Nhìn cái gì mà nhìn, người đều đi rồi."