Những Người Như Chúng Ta

Chương 21: Chương 20




Cung Phi mà tôi gặp mang số 14,dáng dây cây cảnh,mặc đầm rất đẹp. Cả người cô này lả lơi như nước, tư thế nhẹ nhàng, thái độ dịu dàng, cả giọng nói cũng thỏ thẻ như gió thoảng. Tưởng chừng như chỉ cần ho khẽ 1 tiếng cũng khiến người đẹp tan biến mất.
Cô ta là người dễ khai thác nhất mà tôi từng gặp,mặc dù thông tin dò hỏi được không giật gân lắm.
Ở Làng Cung Nữ, ngoài Lý Ma Ma và những đứa con nuôi cùng quản gia có quyền lực ra,còn có 1 cổ đông lớn đứng trong bóng tối, đó chính là ông vua khu đèn đỏ miền bắc- Lee Phong Lưu.
Lee Phong Lưu thi thoảng tuyển gái bị đào thải ở Làng về khu đèn đỏ Hà Nội. Đồng thời nếu có mỹ nữ nào đó vừa mắt Lý Ma Ma, gã cũng đem tới giao cho bà chủ Làng Cung Nữ huấn luyện. 2 nhà từ trước đến nay có thể nói là chỗ thâm giao.
Nhưng mọi chuyện đột nhiên chấm dứt vào 4 năm trước.
Bốn năm trước Lee đem tới Làng Cung Nữ cô gái cuối cùng. Kể từ đó 2 thế lực lớn không còn qua lại .
Tôi đoán già đoán non, cô gái đó có thể là Trang Trắng,bởi lẽ cô ả từng là verdet bên ngoài,lại còn bị cấm trên toàn Hà Nội nên trong cuộc giao dịch này có nhiều ẩn khúc chăng ?
Mãi mê điều tra rồi loại suy tính 1 chặp, đến khi tôi xong chuyện bước ra khỏi gian phòng, không ngờ trời đã xế chiều . Lúc bấy giờ Gái Hư và Mắm Nhĩ đã bàn từ chuyện âm phủ tới thiên đình,tào lao thiên đế bá xàm bá láp chi đó đều đã nhắc qua hết.
Đôi mắt Gái Hư lim dim,trên bàn vỏ 2 chai rượu đã rỗng tuếch. đột nhiên mắt ả mở trừng lên khi tôi bước tới :
"mẹ kiếp, lâu thật đấy,2 kèo nhậu bằng 1 shot tiêu hồn"
Tôi đờ đẫn bước ra kéo ghế ngồi cạnh Gái Hư :
"Nước Mắm Nhĩ chết đứ đừ rồi à? Cô cũng thật là lợi hại"
Gái Hư không trả lời chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu :
"nghe cho kĩ này,phải nói ngay với anh nếu ko lại quên mất"
"nói gì? hỏi được gì rồi mau nói với tôi"
Gái Hư xoa tay bóp trán 1 chặp mới từ từ thốt :
"bà cô đó từng ở đây 1 thời gian. Ước chừng 5,6 năm trước,nghe đâu bị cưỡng ép …” Giọng Gái đều đều nửa buồn nửa hận, hệt như người trong cuộc kể lại sự tình. Chắc mẩm cô ả cũng có đôi chút xót xa cho số phận mẹ con Má Nuôi, hoặc có chăng là đồng cảm với tâm trạng của tôi.
Những lời Gái Hư tường thuật lại làm đáy lòng tôi dâng lên 1 trận bi ai. Chẳng biết từ lúc nào tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, chết lặng.
Má Nuôi tìm tới Làng Cung Nữ vì bị ép đến đường cùng. Ngôi nhà ở Hà Nội bị người ta cướp đoạt,họ hàng trở mặt,những người theo phe Má Nuôi thì lại không ở gần đó để bảo vệ bà. Má Nuôi nhanh chóng "thất thủ", biến thành không nơi nương tựa. Chẳng ngờ em gái ruột- Lý Ma Ma lại càng thấy chết không cứu. Hình như đằng sau chuyện này còn có bàn tay của 1 đại gia lớn ở Hà Nội. Mà đúng hơn là, Lý Ma Ma đã câu kết với hắn ta.
Năm đó Má Nuôi xảy ra xích mích với anh lớn nọ kết quả bị người ta trả thù. Mà trong chuyện thù oán sâu xa này ắt đằng sau còn có nguyên do đứa con đầu lòng , tức Bánh Đậu Ngọt.
Tất cả những lời này đều do Nước Mắm Nhĩ nghe ngóng lượm lặt được từ bà chủ Làng Cung Nữ. Chuyện này là bí mật lớn nhất của Làng, ngay đến gã quản gia cũng chỉ biết mập mờ thông tin như vậy mà thôi.
Tuy nhiên , với những căn cớ nêu trên, tất cả chúng tôi đều có thể phỏng đoán nguyên nhân Má Nuôi mất tích xuất phát từ mối tình thù nhiều năm về trước.
Tôi còn nhớ như in dáng vẻ buồn bã đăm chiu của Má Nuôi ngày còn ở Đà Nẵng,và một chút hoài niệm mông lung khi bà sinh đứa con đầu lòng.
Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt ở lại Làng Cung Nữ 1 thời gian không lâu thì có xe đến rước đi, nghe nói đoàn rước hôm đó đông vô cùng. Bẵng đi 1 thời gian ko còn nghe tin tức của Má Nuôi nữa. Mắm Nhĩ từng có phen tò mò hỏi, liền bị Lý Ma Ma mắng mỏ không thương tiếc.
Lý Ma Ma nói : “người đàn bà dâm đãng đó còn mặt mũi tìm tới đây thì cứ cho người chém thẳng tay. Hừ hừ, lại còn dám dắt con nhỏ con hoang đó tới.Rồi sau này nó cũng không khác mẹ nó, lăng loàn!”
Gái Hư kể tới đoạn đó, máu nóng trong người tôi sôi trào lên, quát lớn : “mẹ kiếp!” tôi cầm chai rượu trên bàn đập mạnh xuống nền nhà.
Lý Ma Ma cứ mở miệng lại gọi Má Nuôi là người đàn bà dâm đãng, người đàn bà chuyên giật chồng người khác. Mấy câu nhạy cảm đó làm tôi thở không ra hơi. cơn ấm ức tắc ngứ trong cuống họng.
Tim tôi bị bóp nghẹn lại khó nhọc hỏi :
"vậy rồi, chuyện gì đã xảy ra?hay là Lý Ma Ma hoặc người kia đã cho người hại Má tôi rồi?”
"không biết, Mắm Mhĩ ko nói"
"hắn ko nói hay là ko biết?
Gái Hư lắc đầu xua tay - "anh bình tĩnh lại cái đã,Má Nuôi chắc chắn không bị hại dễ dàng vậy đâu. Nếu muốn làm gì bà ấy thì đã làm ngay từ đầu rồi đúng không? không biết chừng đoàn xe kia là của người nhà Má Nuôi , hoặc người cha của đứa bé gái kia đến cũng nên."
Cả người tôi không có phản ứng, giây lát sau tiến tới bên thân người ngổn ngang của Mắm Nhĩ, cố lay hắn dậy "mụ Mắm kia,dậy mau,dậy nói chuyện."
Gái Hư cười hỏi "tại sao hắn phải kể cho anh nghe?"
"hắn ko kể thì tôi bắt hắn kể, tôi ko nhịn được nửa rồi"
Máu huyết trong người tôi chạy rần rần,thế là tôi dựng cổ gã đồng bóng dậy quát nạt tới tấp: "dậy mau, mở mắt ra,có tỉnh chưa hả?"
Đột nhiên Gái Hư mở miệng la "bây giờ là mấy giờ?"
Tôi nhín đồng hố đáp "4h30"
“thôi hỏng,mau mau để hắn đó, dẫn tôi về phòng. Chiều nay mấy đứa con nuôi của Bà Lý sẽ về cùng ăn tối dịp đầu tháng.”
Thì ra bình thường chẳng mấy khi giáp mặt đám yêu tinh này, nhưng cứ mỗi tháng 12 bọn chúng lại tụ tập ăn nhậu, bàn chuyện làm tiệc giáng sinh rất rôm rả.

Chúng tôi cảm thấy không cẩn thiết phải đụng mặt bọn chúng, vì thế chọn phương án an toàn rút lui. Tôi lấn cấn dìu Gái Hư ra đoạn trước hành lang, cô nàng chưa đến nỗi quắc cần câu, vẫn có thể tự mò đường , dẫn theo tôi đến khu phòng khách.
Chỉ là khi chúng tôi vừa khuất khỏi dãy hành lang thình lình nghe thấy tiếng người kèm bước chân rất gấp :
"ê ê, con mụ Mắm nhĩ buôn cà chớn kia,mụ Mắm thúi hoắc kia đâu rồi. sao chúng tao rủ đánh bài mà mày không đi? khách nào mà đích thân mày phải tiếp?"
Giọng nói rất cao được phát ra từ 2 nguồn âm đều nhau, tôi phải nghe 1 chặp mới xác định được là 1 cặp nam nữ vừa mới tiến vào.
2 người họ nhanh chóng phát hiện ra tình trạng Nước Mắm Nhĩ lúc này,người nam reo lên "ối chà,con mụ Mắm bị đứa nào xối cho quắc cần câu rồi."
Giọng nữ đáp "bàn 2 người mà những 3 chai rượu nhất, bá cháy bá cháy, hèn gì con mụ Mắm giấu làm của riêng chỉ đem đãi bạn"
"Dạo này nó có chuyện giấu bọn mình,tao còn lạ mẹ gì. Hôm trước ma ma vừa phạt tao với mày,hôm nay con Mắm ko chơi với mình để nịnh hót Ma Ma chứ có gì hay."
Đột nhiên giọng còn lại cãi "không phải,con mụ mắm có khách quý. nhưng mà nó nằm đây còn khách nằm đâu?"
"vậy cũng hỏi, khách đi về rồi"
"bảo vệ nói ko có ai ra vào. Vả lại đã uống hơn lít rượu này rồi, ai còn đủ sức đi xa nữa, mày và tao tìm thử xem, ko chừng là trong nhà vệ sinh."
Cặp nam nữ cứ thế tíu ta tíu tít hướng đến nhà vệ sinh, trên đường đi còn to nhỏ gì đó cãi nhau ầm trời. Tôi đoán đây là 2 đứa con út rất được Lý Ma Ma cưng chiều.
Quả nhiên Gái Hư ở bên tai thì thầm "cái thằng léo nhéo đó là Bốn lít,con nhoi nhoi kia là Ô mai ka. 2 đứa nó nhỏ tuổi nhất ở đây. thấy trẻ con vậy thôi chứ mất nết khỏi phải chê."
Bốn lít là đứa con út của Lý Ma Ma,được bà bỏ tiền mua về nuôi. Nghe hơi quái lạ nhưng đó quả là sự thật. Thuở ấy, Lý Ma Ma thấy thằng nhóc sáng dạ kháu khỉnh,sinh lòng thương cảm bèn xin nó từ trại mồ côi về nuôi. Nào ngờ đâu cha mẹ thằng bé tìm tới,bảo rằng sẽ bán đứa nhỏ với giá 400 nghìn đồng. Từ đó về sau mọi người đều gọi Bốn Lít (tôi không biết dân địa phương dùng tiếng lóng thế nào nhưng trong nam dùng 1 xị để gọi 100 nghìn, 1 lít = 4 xị , vậy 4 lít là 1 triệu 6 mới đúng !?)
Thằng nhóc này có thiên phú về nghệ thuật, viết lách , vẽ vời gì cũng giỏi. Sở trường của nó là chơi các loại nhạc cụ ngoài ra cũng sở hữu chất giọng thiên phú. Nó là thần đồng ca nhạc từ nhỏ, biết cách lấy lòng Lý Ma Ma từ thuở bơ vơ mới về . Vậy nên từ đó về sau bà ta cưng chiều như con ruột. Được biết, Bốn Lít cũng là đứa trẻ duy nhất ko đi theo con đường liên quan đến mại dâm. Coi như hiền lành nhất nhà.
Về phần Ô Mai ka, thường gọi là Mai Ka, con nhóc này bẩm sinh nhí nhảnh loắt choắt. Thuở nhỏ ko hiểu vì cớ gì lại bị 1 vết sẹo nhạt bên má trái kéo gần tới mang tai. Vì lẽ đó nó luôn trang điểm đậm, ghét nhất những ai đụng chạm đến khuôn mặt mình và cả những hành động như sờ nắn vuốt ve.
Con bé thừa hưởng tính ngang ngược từ Lý Ma Ma,động việc là đánh người,ko coi ai ra gì.Mười mấy tuổi đầu từng bị bắt vì tội cố ý gây thương tích.Lần đó đánh người ta đến hôn mê sâu.
Một lần khác nó gây phản cảm trong cộng đồng vì chạy thử chiếc xe thể thao đời mới, không làm chủ tay lái tông thẳng lên lề, ủi cả xe taxi và hất văng xe máy.Đến khi bước xuống xe không 1 lời xin lỗi,lại còn dọa đánh dọa giết.
Loại người này có thể dùng mấy chữ “đàng điếm,ngu học,mất dạy.” để hình dung.
Tôi chợt nghĩ đến lời nói và hành động của 2 đứa yêu tinh ban nãy, cảm thấy rất lí thú, bọn này thể hiện ra bên ngoài như những thanh niên trẻ đang tuổi mới lớn vậy mà hành sự máu lạnh,dã man. Tôi nghĩ đợi cho lớn lên thêm 1 chút nữa nó sẽ trở thành con mối con mọt của quốc gia mất thôi.
Con bé Mai Ka kia lại càng ngán ngẩm. Bình sinh nó thường bắt chước giống hệt bộ dáng cao sang nghiêm nghị của mẹ nó, có thể nói con bé rất có thiên phú làm diễn viên. Vì lẽ đó Lý Ma Ma hết mực cưng chiều, coi nó như con út , còn mọi người ở cơ sở này đều kinh sợ vì nó là quản lý nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng bước chân ngày 1 xa dần của 2 đứa nhỏ.Nếu 2 đứa "chết mả chết cha" này mà phát hiện ra chúng tôi thì sẽ căng lắm đây. Lúc đó Gái Hư sẽ gặp phải đối thủ.
Chẳng ngờ, khi tôi và Gái vừa ra tới hành lang ngoài, thình lình có tiếng người vọng tới từ phía sau :
“Chị Gái, chị Gái đi với ai vậy? Mai Ka nghe nói Gái dẫn bạn trong sài gòn vào,vậy mà cũng không thèm ghé chỗ bọn em chơi ha.”
Nghe hết mấy câu nũng nịu tùy ý đó, tôi muốn nổi cả gai ốc vội nhìn sang phía Gái Hư.
Chỉ thấy cô ả đã đổi thành mặt cười từ lúc nào, quay lưng lại nói :
“con mụ Mắm bảo mấy đứa đi du lịch mấy hôm liền mà !? vả lại lâu ngày mới về quê,tao tới thăm người nọ người kia cuối cùng quên mẹ nó tới chỗ tụi mày.ây chà chà”
Phía sau lưng chúng tôi, Mai Ka sóng đôi cùng Bốn Lít.
Bốn Lít la lên : “còn cãi tao nữa thôi?đã bảo mụ Mắm chỉ uống rượu thua Gái Hư thôi mà.”
Mai Ka dương mắt lên cãi “nhưng mày đâu có nói rõ người tới là ai.”
“con đần này,đần thối cả ra, không lẽ giờ tao vả vào mặt mày !!”
“….”
2 đứa vừa nói vài câu đã đòi "động thủ", Gái Hư vội xen vào nói :
“đừng có cãi nhau nữa,tao đang đau đầu ghê gớm lắm”
Hai đứa nhỏ liền im lặng nhìn Gái, không hẹn cùng dời ánh mắt một lúc tập trung lên người tôi.
Gái Hư biết ý nói “đây là bạn làm ăn của tao trong nam. Nổi tiếng sài gòn đó”
Mai Ka lừ mắt nhìn tôi “em trông anh quen lắm”
Tôi gãi đầu gãi tai cười nói “chắc nhìn nhầm anh với ai thôi” – nhưng trong miệng chửi thầm luôn “con mụ ma ma của mày dám xúc phạm mẹ con Má Nuôi,rồi cũng có ngày Làng Cung Nữ này phải đóng cửa. già trẻ lớn bé nhà mày bị tao chà đạp”
Bốn Lít quay sang thì thầm to nhỏ với Mai Ka điều gì đó,lát sau thấy con bé mặt dãn ra,cười híp cả mắt :
“anh trai,chị Gái, tối nay nhà em làm bữa tiệc nho nhỏ ấm cúng,thiếu mỗi Ma Ma thôi. Anh chị đã đến đây thì phải tới dự đó nha.Nếu không đến thì làm mất mặt gia đình em lắm.” – con bé nói với chất giọng nửa ngây thơ nửa uy hiếp.

Vô hình chung đã đưa 2 người tôi vào thế khách mời bất khả khước từ.
Gái Hư vỗ vai tôi nói “tao biết rồi,đang đói đây. Để xem tối nay nhà Thầy cho ăn ra ôn gì.”
Con nhỏ cười hi hi “8 giờ đúng,chớ nên đi trễ.”
o0o.
Người nhà Lý Ma Ma không có ai tốt đẹp !
Lý Ma Ma là quỷ dữ đã không phải bàn, con cái bà ta cũng 1 phường cô hồn không hơn không kém.
Con trai cả Lý Ma Ma được mọi người nể sợ kêu bằng Hoàng Tử, gã gần như làm chủ khu đèn đỏ hải phòng,điều hành công việc làm ăn , làm cho cả bánh xe công nghiệp Đồ Sơn vận hành trơn tru đến ngày nay. Nói 1 cách hoa mỹ đó là khu đèn đỏ, nói 1 cách thực tế, đó là nhà chứa địa ngục lớn nhất vùng Đông Bắc.
Chúng tôi có hân hạnh chạm mặt gã trên bàn ăn lúc 8 giờ tối.
Hoàng Tử dáng người to cao,vai u thịt bắp ,để râu quai nón nhìn vào oai phong khôn tả. gã ăn bận lịch sự tươm tất, nhìn vào như 1 quý ông đường hoàng làm chủ bữa tiệc. Mọi người đều cung kính gọi “anh cả/cậu cả”
Hoàng Tử bắt tay tôi ra chiều thân thiết, đôi mắt hơi nhíu nhíu tỏ vẽ tưởng nhớ, dường như nhận ra tôi có phần quen thuộc.
Nhưng gã không phải mối bận tâm của tôi lúc này.
Trong gia đình Lý Ma Ma, có 1 người biết rất rõ về tôi, ít nhất là quá khứ của tôi ngày sống ở Hà Nội . đó là đứa con thứ 2 của bà chủ – Trang Trắng !
Dù đã cố gắng hết sức nhưng thế gian quá nhỏ bé, cô nàng vẫn đường hoàng nhận ra tôi. Cặp mắt buồn đó gợi cho người ta 1 chút mông lung của quá khứ.
Trang trắng là niềm kiêu hãnh của tôi khi mới bước chân vào nghề. Cô nàng từng là verdet, trước cả khi Tắc Kè Bông bắt đầu sự nghiệp.
Nghe nói do Lee Phong Lưu phong tặng verdet, nghe nói là 1 trong vô số người tình của ông ta.
Nhưng những tưởng sự nghiệp đang rực sáng thì ko hiểu vì cớ chi cô ta bị thất sủng trong mắt các anh lớn ở Hà Nội.
Vì thế những lỗi lầm ả gây ra , chẳng hạn đi khách theo hình thức công nghiệp,tự ý tăng giá,thái độ kênh kiệu… nhanh chóng bị bóc mẽ công khai. Không bao lâu sau,Trang trắng bị cấm trên toàn Hà Nội !
Đáng buồn thay,tôi chính là người trục xuất ả khỏi thiên đường Trần Duy Hưng lúc bấy giờ.
Nguyên cung đường Trần Duy Hưng sầm uất đều nhờ vào các verdet. Trong đó Trang Trắng đóng 1 phần ko nhỏ. Sau khi cô ả ra đi, người mới lại đến. Chốn đó dần trở thành thánh địa.
Lúc bấy giờ ả đối diện tôi,miệng cười nhạt nhẽo : “em rơi vào tình cảnh ngày hôm nay anh có vui không?sao anh không buồn đỡ đòn cho em như lúc trước? anh từng yêu em nhưng về sau tại sao hóa thành thù hận? vì anh ghen, haha. Anh ghen với Lee Phong Lưu.”
Trang Trắng từng là người tình của Tắc Kè Bông!
Ả là người quan trọng giúp tôi có được ngày hôm nay chỉ sau Thầy và Thanh Vân verdet. Cho đến gần đây mới hay ả là con nuôi Lý Ma Ma đầy quyền lực .
Nhưng dù trí tưởng tượng cao siêu thế nào tôi cũng ko hiểu được, tại sao đứa con thứ 2 của Lý Ma Ma không ở Hải Phòng làm vương làm tướng mà cam tâm chịu sương chịu gió ngoài Hà Nội ?
Còn một chuyện hệ trọng nữa, đó là khi Trang Trắng thay đổi nghệ danh tất nghiễm nhiên thành gái của Làng Cung Nữ, nhưng trước đó ả đã từng là verdet của Trần Duy Hưng,hàng chuyên đã có thâm niên theo lý phải ở hạng thấp nhất trên bảng xếp hạng Làng mới đúng.
Không ngờ chỉ vì là con của bà chủ mà được xếp hạng gần trên cùng. Đúng thật là không công bằng. Có lẽ đây cũng là 1 trong những bí mật của Làng Cung Nữ.
Như vậy càng hay, ả biết rõ tôi, tôi nắm thóp ả. Thế là không ai đụng vào ai.
Trong bữa ăn, định mệnh sắp đặt tôi ngồi gần Trang Trắng. Mắm Nhĩ ngồi bên tôi, tiếp theo là Gái Hư , Bốn Lít…ai nấy cười nói rôm rả khác hẳn không khí tôi đã dự đoán từ trước.
Mọi người gặp nhau, giới thiệu qua loa, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười dối trá. Sau khi hoàn tất vai diễn, đám con nuôi Lý Ma Ma xoáy sâu vào chủ đề giáng sinh.
Mỗi năm 1 lần , dịp giáng sinh gia đình lại tụ họp, trang trí Làng Cung Nữ hoành tráng nhất có thể. Có cả núi việc phải lo nào là màu sắc trang trí, nào là cây thông noel, nào là album nhạc giáng sinh, quà khuyến mãi cho khách hàng,…trong khu nhà chứa thì thay đổi phong cách và thiết kế lại phòng ốc cho các Cung Phi và Vương Phi, việc này dĩ nhiên do Trang trắng cùng Mắm Nhĩ chịu trách. Những việc lặt vặt còn lại do 2 tôn ngộ không đảm nhiệm. Hoàng Tử chỉ việc chỉ đạo và làm cố vấn tài chính dịp cuối năm.
Con bé Mai Ka lại dùng chất giọng trẻ nít nói “Ma Ma thích màu xanh đen và màu đỏ sậm,làm sao thì làm bảng hiệu mới phải có màu này.”
Bốn Lít không vừa ý nói “tao tính cả rồi,noel phải lấy màu nền màu tuyết trắng. Ma Ma sẽ ủng hộ ý kiến của tao.”
Mai ka đáp “cây thông ở đại sảnh phải hơn 4m , ngôi sao vươn lên gần chạm trần nhà, đèn phải được kéo 4 góc,tao chỉ chấp nhận một ánh đèn vàng thôi.”
Bốn Lít lắc đầu “không cần thiết ! thắp loại nến thơm mới tiết kiệm”
“bà mẹ, sao mày cứ thích trái ý tao?”
“vì ý tao là ý của Ma Ma"
“mày nhỏ hơn tao đó thằng chó con! ma ma trao quyền quản lí cho tao.”
“Con chó điên! Ma Ma chỉ ày phụ trách khu spa thôi,Làng Cung Nữ này rộng lớn bao nhiêu,1 khu đó thấm vào đâu.”

“mày chỉ biết ôm đàn hát hò và ra ngoài tán gái thì biết mẹ gì đến việc của Làng. Lo đến chuyện bếp núc đi . Hôm đó tính nấu món gì?”
“….”
Nghe 2 đứa nhỏ tranh cãi qua lại 1 chặp , mọi người đều đã mường tượng ra được khung cảnh Làng Cung Nữ trong dịp lễ giáng sinh sắp tới. Bất giác trong sâu thẳm ai nấy đều có chút hân hoan.
Mai Ka mỉm cười sung sướng nói “tao sẽ tặng Ma Ma cái váy đẹp nhất. để Ma Ma cho tao thêm mấy phần ảnh hưởng đối với nhà chứa gái.hahaha” – con bé nói rồi liếc xéo Trang Trắng.
Con nhỏ này kể cũng to gan thật, dám công khai cạnh tranh với chị 2 của mình. Nhưng Trang Trắng nào có đơn giản, cô ả kiệm lời không có nghĩa là không biết bày mưu. Còn nhớ ngày trước ả là con hàng có nhiều chiêu trò lách luật nhất, bao nhiêu tay chơi bị ả bòn rút, bao nhiêu bố mì bị ả “bỏ bùa” thần không biết quỷ không hay kia mà !
Bất giác tôi lại nhìn sang bên trái – phía Gái Hư.
Trang Trắng và Gái Hư đều nguy hiểm như nhau, là loại người có thể âm thầm đâm ta 1 dao trí mạng lúc ta không đề phòng nhất.
Và còn có Hoàng Tử nữa. Gã làm anh cả đám này ắt phải có thế lực riêng đủ sức chèn ép tất cả. Còn chưa có nghe qua ông trùm phố Đồ Sơn chịu thiệt thòi trong tay người khác.
o0o.
Đêm hôm khuya khoắt, Gái Hư hẹn tôi ra bờ hồ trong khuôn viên khu spa. Ánh đèn hắt xuống mặt nước, phản chiếu thành từng vệt sáng nhảy múa trên gương mặt cô.
Thấy vậy cô ả cúi đầu nhìn mặt hồ,soi bóng mình xuống đáy nước , bỗng nhiên khóe môi hơi nhếch lên : “Tắc kè,anh thấy tôi có đẹp không?”
Tự dưng ả nói 1 câu lãng mạn chết khiếp,làm tôi húng hắng ho :
“ờ,chưa thấy ai chê cô xấu cả”
Cô ả cất giọng hỏi “Trang Trắng là người quen cũ của anh sao?hình như quan hệ không phải đơn giản”
Tôi biết Gái Hư rất tinh mắt, nhìn thái độ 2 người chúng tôi trong bữa tối ả đã nhận ra điểm mấu chốt. Một phần cũng vì Trang Trắng thường nói những câu làm như vô tình mà cố ý công kích về đời tư tôi.
Không qua được mắt Gái Hư, tôi đành thở dài, trên mặt đem theo nụ cười tươi rói : “từng là đối tác,từng là người tình. Đời mà.”
Nói xong câu này Gái quay sang mời thuốc lá, tôi nhận lấy điếu thuốc kề miệng hút.
“tắc kè này,gái bắc vào nam nhiều lắm,đợt này đến đợt kia đi. Nghe nói nhiều gái còn tính ở lại lâu dài nữa kia. Anh thấy sự tình có lạ không?”
Cô ả nói câu này nhẹ bâng, xem chừng là đang dò hỏi tôi chứ chẳng phải bàn luận chuyện thông thường.
Tôi bèn đáp “bọn họ lũ lượt vào nam đã là chuyện hiếm gặp mà mang pass Tắc Kè Bông lại càng không bình thường. tôi đoán trong chuyện này đang có 1 bàn tay đứng sau thao túng,bàn tay này ở ngay Hà Nội đấy thôi.”
Gái hư gật đầu “anh đoán đúng.”
“Nhưng Gái này,rốt cuộc người đó làm như thế là có ý gì ? tôi không tài nào hiểu nổi”
“vậy thì đừng hiểu để làm gì.” – Gái Hư từ tốn ngắt lời – “dạo gần đây bạn bè anh trong nam có điện hỏi thăm không?”
“cô đoán xem”
“haha,họ bảo anh xác minh tin tức,và anh đã ậm ừ thừa nhận. chuẩn chưa?”
Tôi không trả lời trực tiếp câu hỏi của gái hư mà thay vào đó là 1 câu cảm thán :
“theo luật thì dám bịa đặt thông tin về bố mì được khép vào tội lừa đảo. Mấy đứa nhỏ sẽ bị cấm 1 năm hay nghiêm trọng hơn là lột truồng đánh đập.”
“Đúng, luật là như vậy. Nhưng tôi xem anh có dám đụng vào cọng lông mấy cô này không?ha ha,đám lính lác của Lee Phong Lưu đâu thể dùng luật thường áp dụng được. Huống hồ chi anh lại là học trò của….” – cô ả nói đến câu này thì úp mở giữa chừng.
Tiếng cười khúc khích nổi lên giữa bầu không khí tịch mịch.
Haiz,nghe Gái Hư cười trào phúng mà tưởng như có viên đá đè nặng trong lòng tôi.
Đêm nay cô ả cũng thật lạ. nói cười tự nhiên, bỏ hẳn thói ngang ngược hàng ngày. Có ở gần mới biết, Gái Hư không phải lúc nào cũng hư.
Để minh chứng cho điều này, Gái có hỏi tôi 1 câu thật đường đột :
“Tắc Kè Bông,anh nhớ Má Nuôi nhiều lắm phải không?”
“…….”
Cô ả đột nhiên nhắc tới vấn đề này không biết là tốt hay xấu.Tôi suy đoán ý định của gái hư 1 chặp rồi mới đáp : “lúc nào cũng nghĩ tới.”
Gái im lặng hồi lâu :
“lại là tình yêu ! ái tình vốn không cho con người ta quyền lựa chọn. Ai ngờ nổi Tắc Kè Bông lại đi yêu người có ơn dưỡng dục mình.”
Giữa làn gió đêm khe khẽ, sóng nước lăn tăn , giọng Gái nhẹ nhàng mà trúng vào tâm can tôi.
Cô gái bên cạnh từng bước từng bước một bước vào đời tôi như 1 người bạn đặc biệt, như 1 người đồng nghiệp chẳng giống ai.
“Khi chúng ta về Sài Gòn , đã là noel rồi nhỉ?” – tiếng gọi của Gái Hư như cất lên từ dĩ vàng. Nửa muốn nói với tôi, nửa nói với chính mình.
Bỗng nhiên Gái Hư đổi giọng cười :
“noel ngày trước anh và Má Nuôi mở party hoành tráng không?”
“Party gì.Cô cũng biết đùa nữa hả? Ngày xưa chỉ có 1 nhà 3 người, năm nào cũng vậy. Năm nào Má cũng nấu chính,tôi làm phụ bếp,Bánh Đậu Ngọt sắp chén dĩa. Sau đó tôi rửa bát,Má dọn bàn,Bánh Đậu Ngọt tráng bát đĩa giúp tôi. Đêm hôm đó mọi người đều có quà,bao giờ cũng là đồ len. Cô thấy không,đông người dĩ nhiên rất vui nhưng chỉ cần 3 người thật tâm yêu thương nhau thì chúng tôi đã có tất cả.”
Trước câu hỏi của Gái Hư, 1 phần quá khứ trong tôi rục rịch cựa mình, tôi kể cho ả rất nhiều chuyện hay ho. Gần chục năm trời ấp ủ kỉ niệm,chỉ có tôi tự giễu chính mình. Cuối cùng đến nay đã có 1 thính giả xinh đẹp chịu nghe những lời tôi nói .
Gái Hư cười khúc khích,dáng điệu rất thản nhiên,xem chừng đây mới là lúc ả thật tâm nhất. Chúng tôi 1 câu nói 2 câu cười, xem nhau như tri kỉ. Nhờ có cô ta, coi như tôi không còn bị ám ảnh về biến cố năm đó xảy ra với Má Nuôi. Tôi nghĩ Gái Hư nói đúng, bản thân đã hơi cường điệu hóa rồi, biết đâu chừng , Má Nuôi quyền lực như vậy đã sớm được người nhà đưa đến nơi an toàn. Lòng tôi được an tĩnh như vậy, phải kể đến công lao của Gái Hư.

Cũng từ đây, tôi được nghe nhiều thêm một chút về gia cảnh Má Mì. Đêm hôm đó,ả nói :
“lúc tôi còn nhỏ,vào dịp này mẹ thường cho tôi ăn vịt quay,mắc tiền lắm đó nghe! tôi thì thấy bà ngoài làm lụng vất vả,còn phải quán xuyến đủ mọi việc trong nhà bèn có lòng tốt nhịn ăn kiệm mặc dành tiền mua mấy đồ gia dụng khi thì cây lau nhà khi thì đôi găng rửa bát,đem tặng cho bà. Mỗi lần như vậy mẹ đều mắng chửi, bảo rằng mày tặng đồ này cho tao khác gì mong muốn tao suốt ngày cắm mặt trong bếp,mày không muốn tao nghỉ ngơi à ? Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, thực ra mẹ cũng rất vui.”
Nét mặt cô ả đầy vẻ tưởng nhớ sâu xa, đôi mắt lạnh lùng mang theo cái nhìn xa xăm man mác.
Không nỡ thấy Gái u sầu,Tôi bèn cất giọng an ủi : “dĩ nhiên là rất vui. Mẹ cô chỉ nói ngoài miệng thế thôi chứ trong lòng hân hoan lắm. thật ra chỉ cần cô có thành ý thì tặng món gì mẹ cũng thích.”
Gái Hư đột ngột trầm giọng : “Nhưng tôi đâu có biết căn bệnh của bà”- rồi ả cười, nụ cười đượm màu thê lương : “có những người đàn bà sinh ra đã khổ,mang mệnh khổ,chết vì khổ !”
Đến lúc này tôi mới hiểu thêm 1 chút về con người Gái Hư. Rằng ả cũng có nỗi khổ tâm như bao người.
Lúc bấy giờ đột nhiên điện thoại rung lên,ra là San San-bạn thân của Hạnh Nhi gọi.
Tôi nghe điện thoại xong thở dài thườn thượt.
Trong điện thoại, Cô ả nói rằng Búp Bê giận tôi nằng nặc đòi cắt đứt quan hệ làm ăn, hiện chuyển sang đầu quân cho 1 thằng cha nào đó.
Còn sự kiện gái bắc tấn công miền nam vẫn chưa bao giờ ngừng sốt. mọi người đều đợi tôi trở về giải quyết đâu ra đó đồng thời chính miệng xác minh lại thông tin. Hiện có tới hơn chục gái và những 3 verdet tự nhận là em út của Tắc Kè Bông. Ôi, số tôi là số khổ, khổ vì gái gú !
Gái Hư ở bên nghe vậy, hứng thú nói : "không chừng sự kiện đám gái bắc lần này lại là món quà từ trên trời rơi xuống. Anh xem,nếu trong đám đó có thêm nhiều Hạnh Nhi nữa thì Tắc Kè Bông oai phong biết mấy.”
“thôi thôi, làm ơn. Bây giờ nhắc tới gái bắc tôi sợ lắm rồi.”
"haha, không nhắc thì không nhắc ! nhưng mà còn chuyện nay hay ho lắm. Anh đã nghe nói về gái gọi sài gòn nổi nhất hiện nay chưa? trong thời điểm bắc nam giao lưu nó đột nhiên lên giá vùn vụt, cũng để lại biết bao tai tiếng xì xầm. chuyện này đáng để bận tâm đó."
Chuyện cô ả nhắc đến tôi cũng nghe đám bạn nói qua mấy lượt, đại khái gái bắc nào đó vào Sài Gòn rất tuyệt vời với khuôn mặt non choẹt như nữ sinh, nghe đồn mới được 1 trong 3 chiến tướng lẫy lừng của sài gòn "khui niêm yết" nên cả người thơm lừng như gái trinh.
Có điều bù lại giá quá chát, cô gái này đang từng bước từng bước khiến dân chơi Sài Gòn sốt xình xịch. Chờ thêm 2 năm nữa có khi leo lên chuẩn verdet cũng nên.
Đúng lúc này lại là điện thoại trong túi tôi kêu lên "tắc kè , tắc kè, gr...." - ô kì lạ làm sao, người gọi là Ngọc Dao Lam !
Gái Giang Hồ liến thoắng 1 hồi dông dài trong điện thoại khiến sắc mặt tôi biến đổi liên tục, cuối cùng sau khi cúp máy vội vàng quay sang Gái Hư hỏi :
"cô có biết gái điếm gần đây nghệ danh My Nương không?"
"nó chính là con bé tôi vừa nhắc tới."
"ồ, nếu vậy thì hay quá, con điếm này tôi quen, cô cũng quen, chỉ là không ai ngờ nó lại có ngày hôm nay. Lại còn dám phao tin được Long Thiếu Gia mua trinh nữa, hừ hừ,to gan thật!"
Gái Hư nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi thay đổi nói :
“vậy ra bà ngọc gọi anh về để làm nhân chứng cho vụ giải quyết con nhỏ đó?”
"thông minh ! Ngọc Dao Lam đòi xử lí mấy con điếm dám phá hỏng việc làm ăn lại còn cả gan hãm hại đồng nghiệp, việc này mà không xử thì Sài Gòn đã loạn càng thêm loạn.”
Gái Hư nghe đến đây bỗng nhếch môi cười : “ Trong nam đâu được quy củ đâu ra đó như Hà Nội kể từ khi ..." - nói rồi liếc tôi đầy thâm ý.
Tắc Kè Bông tôi sao lại không hiểu ý ả, liền lạnh giọng nói : "chuyện ngoài bắc không liên quan đến tôi,lần sau đừng có móc khóe như vậy."
Gái Hư biết mình lỡ lời,bèn cười cười vỗ vai tôi : “coi cái mặt anh kìa .Thôi, đi về sắp xếp hành lí . Qua mấy tháng nữa mình còn trở lại nơi này.”
**********
Má mì trẻ tuổi nhất miền bắc thân mang thật nhiều trọng trách! ấy thế nên cô ả đành khước từ chuyến đi với tôi trở lại Sài Gòn, viện cớ rằng còn phải ở lại miền bắc xử lí 1 số việc, rồi sẽ theo vào nam sau.
Tôi chào tạm biệt ả lên đường vào nam trước.
Ngày ra đi,có người tình nguyện tiễn tôi ra phi trường,người đó lẳng lặng đứng trước chậu mai tím ngoài sảnh chính.
Nước Mắm Nhĩ mang theo ánh mắt kì dì nhìn tôi,cái nhìn này không phải ánh mắt lả lơi gợi tình mà là cái nhìn cảm thông sâu sắc.
Thấy tôi đã sắp xếp hành lí ngăn nắp, Mắm Nhĩ chần chờ nói “Mắm muốn đãi cưng 1 bữa cuối. thời gian còn dài mà”
Tôi cho rằng thật không phải nếu phụ lòng hắn. nên đành gật đầu ưng thuận.
Bữa ăn sáng cũng không có gì đặc biệt. mấy món đặc sản, mấy món mà tôi thích.
Nước Mắm Nhĩ không nói gì chỉ cắm cúi ăn,tôi đồng dạng chẳng lên tiếng. Cuối bữa,Mắm bỏ đũa xuống, đột nhiên nhìn tôi nói :
“bây giờ cưng thích đi xông hơi hay là chơi gái?chọn đi”
Tôi chẳng thể nào hiểu nổi thái độ gã,bèn cười khan đáp “thôi 1 li café tỉnh táo là quá đủ rồi. thời gian cũng không sớm nữa”
Mắm Nhĩ nói “Làng Cung Nữ còn mấy em vip cưng chưa thử,ngại ngùng gì.lâu lắm mới có dịp,hay là tới bến đi”
Tôi vẫn lắc đầu.
Hắn nói : “trên đời này quả có thứ gọi là định mệnh”
Chúng tôi đến 1 khu có phong cảnh tao nhã,kê bàn trắng ven hồ, tùy ý gọi 2 tách café.
Mắm Nhĩ vẫn không có dấu hiệu bỏ cuộc, hắn nói “Lee Phong Lưu ngày trước có đưa gái vào Làng Cung Nữ. Mắm nhớ không lầm là 3 năm rồi. Nè,gái của Lee hết xẩy nha,Tắc Kè thử phát đi. Nghe Mắm 1 lần đi.”
Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh của Trang Trắng, cảm thấy nổi cả gai ốc, đành phụ lòng mụ Mắm.
“trời đất,mèo mà chê mỡ hả? hay là cưng …đổi gu rồi đó !?” – nói rồi lườm liếc tôi.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay thành thật đứng dậy nói “cảm ơn Mắm nhiều lắm,sau này còn gặp lại mà. bây giờ phiền Mắm đưa tôi ra sân bay”