Những Người Như Chúng Ta

Chương 43: Chương 42





Muốn luận tội Lee Phong Lưu ư ? tội của gã nhiều như nước biển đông, tạm thời 1 câu vài chữ đâu thể nói hết.
Khu đèn đỏ mà Lee Phong Lưu dốc hết vốn liếng gây dựng nên cùng 2 thủ hạ đắc lực Tắc Kè Bông và Lão Tướng dần dần vươn lên chói lọi. Dĩ nhiên các gái điếm mới là nhân vật chính đằng sau bức màn.
Lee Phong Lưu có nguồn cung ứng gái từ mọi địa phương. Thầy am hiểu tất cả mánh khóe , thậm chí còn lập nên vô vàn phong trào cũng như hình thức mại dâm mới.
Có thể nói,một tay Thầy che lấp mặt trời.
Các gái điếm thời này lọc lõi và tinh ranh 1 phần cũng nhờ trải qua tôi luyện từ tay gã.
Trong số hàng tram cô gái từng đầu nhập tập đoàn Lee Phong Lưu , không ít trong số đó là gái nhà lành hay gái chơi nhất thời một phút sai lầm sa chân ngã theo Lee Phong Lưu.
Những cô gái nhẹ dạ cả tin nghe theo lời Lee Phong Lưu thường có số phận không tốt, làm gái gọi đã là may mắn nhất rồi.
Tôi chẳng thể rõ gã có bao nhiêu chiêu bài dụ dỗ gái nhưng trong kí ức của tôi thầy là người đáng sợ. cưỡng ép các cô gái xa quê phải vào nhà thổ, dụ dỗ nữ sinh phục vụ cho các đại gia đánh bạc...
Đúng vậy, nhắc tới ngày đó mới nhớ, lại là bọn đại gia quan chức !
Thời điểm nhiều năm về trước chẳng hiều vì cớ gì, cả nước ta rộ lên phong trào đánh bạc dùng gái giải vận của bọn cầm thú lắm tiền. Gái non xa quê, nữ sinh , sinh viên , cả những em gái thuộc thành phần sa cơ lỡ vận hay tuổi trẻ bồng bột thiếu suy nghĩ ,... tất tần tật đều là món ngon cho đường dây mại dâm Lee Phong Lưu.
Còn nhớ lúc đó trinh tiết được bày bán chẳng khác thịt heo thịt bò ngoài siêu thị.
Thậm chí nhiều khi chẳng cần lo sợ bố mì đẩy giá cao, bởi vì hàng cung ứng luôn có sẵn. Tất cả chỉ cần một đầu mối thật tốt.
Những việc làm đó khiến Tắc Kè Bông sớm chán ghét.Nhưng đã vấn tội Thầy, cũng nên kể luôn tội tôi.

Tắc Kè bông vốn chẳng phải con người trượng nghĩa hay anh hùng đạo đức gì, bản chất của tôi là thiên biến vạn hóa, nói một cách khó nghe gần giống như gió chiều nào theo chiều ấy.
Vì đặc tính của loài Tắc Kè Hoa là thích ứng trong mọi hoàn cảnh mà.
Ngày nhỏ Má Nuôi dạy bài học này rất hợp ý tôi, Má nói con tắc kè đổi màu thích ứng với mọi tình huống, những kẻ như vậy không thể bị đánh bại.
Tôi luôn tin tưởng và làm theo lời Má.
Vậy nên đành khoanh tay đứng nhìn âm thầm thở dài cho cuộc đời những cô gái dại dột cả tin.
3 năm trời Tắc Kè Bông theo Thầy, chẳng mấy chốc đã 3 năm trời.
Quãng thời gian không được tính là dài nhưng tôi đã va chạm với đủ thành phần xã hội, cảm thấy 3 năm ngoài thực địa nhiều gấp trăm lần 10 năm ngồi bàn giấy.
Càng nhìn những cô gái ngày ngày đem thân ra đổi chác,lòng càng cảm thấy hoang mang.
3 năm , 3 năm dường như vẫn không đủ để biến tôi trở thành người như Thầy.
Ba năm này, có những thay đổi đáng kinh ngạc trong nội bộ tập đoàn Lee Phong Lưu.
Thằng bạn chiến đấu của tôi ngày một già hơn, tuổi đời chưa bao nhiêu mà tóc mai đã điểm vài sợi bạc.
Tháng 5 nóng như hỏa lò, người gã trần trùng trục hì hục luyện võ.
Cả ngày trời ngồi nhà gã tôi không nói không rằng,dửng dưng suy ngẫm mọi chuyện xung quanh, đến đêm mới ra bờ hồ nhìn trăng soi bóng khề khà nói :

"tướng này, dạo gần đây tao vẫn hay đi chùa. bà mẹ nó,người ta lập ra tôn giáo đúng là hay. rồi tao nghĩ , trong thế gian vô vàn con đường , mỗi con đường là 1 cách hướng tới điều tốt đẹp hơn, như tao và mày chẳng phải đang theo đạo Phong Lưu (Lee Phong Lưu) hay sao?"
Vốn Tắc Kè Bông tôi có đứa em nuôi rất đặc biệt, vì hoàn cảnh nghèo mà phải làm đủ mọi việc từ tiếp thị rượu bia cho tới phục vụ quán nhậu,em này là người dân tộc Thái,da trắng môi hồng ăn nói nhỏ nhẹ, nhìn thích mắt vô cùng.
Tôi ngỏ ý tạo điều kiện cho em làm gái gọi ,bảo đảm ăn được,không lo rủi ro - đi mức giá cao - 1 ngày trung bình 3 khách. Nhưng con bé luôn miệng cự tuyệt.
Con bé nói rằng :
"em đang có bạn trai, bạn trai em hơi có thói gia trưởng nhưng đối với em rất tốt, dù nghèo nhưng 2 đứa cũng ráng tích góp làm lụng. thế gian này ai ai mà chẳng làm tiền , nghành nghề nào thoát khỏi cảnh tư lợi? tất cả đều xoay quanh chữ tiền , mỗi người 1 chí hướng. Như em đây có công việc gì mà chưa làm qua? buổi sáng chạy chương trình bên siêu thị, buổi chiều đứng mỏi chân ở vi tiếp thị sản phẩm, buổi tối lại xoay như chong chóng mấy tiếng đồng hồ trong quán bar, tiền bạc kiếm được đều là đồng tiền chính đáng có quyền sử dụng, số tiền đó đền đáp xứng đáng những gì em phải bỏ ra. Ý em không phải phân biệt về ngành nghề mà là đồng tiền kiếm được, ai cũng có quyền tự hào vì đồng tiền do chính mình khổ nhọc làm ra đúng ko?"
Tôi đem những chuyện vừa nghiệm được dạo gần đây kể cho Tướng nghe, thằng bạn chí cốt biết hoàn cảnh con bé em nuôi kia, im lặng 1 chặp bèn nói lên suy nghĩ của gã, cũng gần giống những lời trong lòng tôi.
"công an cũng làm tiền ,cục thuế cũng làm tiền,giảng viên cũng làm tiền... đâu riêng gì gái điếm. mỗi người theo đuổi 1 cách riêng , cũng giống như tôn giáo phân thành nhiều đạo. đạo là hướng đi do con người tạo ra."
Tắc Kè Bông và Lão Tướng trong cơn say thường bàn những chuyện thật xàm xí, tuy nhiên ngẫm kĩ không phải không có lí.
Tôi và gã bàn đến đoạn lòng tin, triết lí , tư tưởng.... chán chê rồi, Lão Tướng đột nhiên vỗ đùi đen đét cười thích thú.
"Tắc Kè, mày có biết trên thế giới nước nào lắm đạo nhất không?"
"Trung Quốc, hay là Ấn Độ?"
Lão Tướng chợt nghĩ đến điều gì, khóe môi hơi vểnh lên , ra vẻ ngọt ngào lắm.
"tao đang quen 1 cô sinh viên sư phạm,giáo viên tương lai đó. Trí thức lắm ! lại đẹp nữa, con bà nó cưới được cô này cả đời thằng Tướng không còn gì sung sướng hơn. có điều..."

"có điều sao?" - tôi hiểu thằng bạn này nhất, một khi nó đã chần chờ thẹn thùng như thế tức là yêu cô giáo viên tương lai kia điên đảo rồi đây.
"người ta hình như không thích tao! cũng tại tao thô lỗ vô học, người ta thì giỏi bao nhiêu kia mà." - Lão Tướng buông giọng chán nản.
Ôi trời, cái thằng cô hồn dã quỹ này rốt cuộc cũng có ngày nói lời này nữa ư ? trước đây gã và tôi theo Thầy có ngán gì ai? tiền và gái đẹp lúc nào cũng sẵn sàng. Thậm chí lúc chưa có được vinh quang, bằng vào mồm miệng và bề ngoài phong trần gã vẫn có hàng tá em xinh như mộng đeo theo còn gì.
Để bàn về chuyện yêu đường của Tướng nói ra rất xa xôi, xa đến mức tôi chẳng thể nhớ nỗi. Chỉ nhớ lúc gã mới quen biết cô giáo xinh đẹp kia , cô ấy đã kể cho Tướng nghe 1 câu chuyện cười về tôn giáo.
Lão Tướng sung sướng nhớ lại những lời người trong mộng nói, thao thao bất tuyệt mách lại cho tôi .
"đất nước lắm đạo nhất là Ấn Độ , để xem nào, nhắc tới nước này tao chỉ liên tưởng đến 1 con bò đen thui thôi. Cô giáo của tao nói ở đây có những mấy ngàn tôn giáo, gì nữa nhỉ? à , ấn độ rất rộng lớn, nhiệt độ lúc cao lúc thấp, cái gì mà lạnh tới âm chục độ còn nóng thì có khi hơn 50 độ. mẹ kiếp, hà nội mình mà như thế thì có 10 ngàn gái đẹp trần truồng phơi thân tao cũng bỏ xứ ra đi."
Lão Tướng vừa nói vừa cười ,chắc hẳn lúc này đang nghĩ đến người đẹp trong lòng nên gã liếm mép nói :
"bởi vì thời tiết quá khắc nghiệt nên khi quá nóng chẳng thể làm gì, mà quá lạnh cũng đành ngồi im 1 chỗ, dân ấn độ rãnh rỗi chỉ biết ngồi và suy ngẫm ! suy ngẫm về vạn vật quanh ta từ gốc cây ngọn cỏ đến vũ trụ ,thiên hà , ha ha, đó là lí do đất nước đó có tới cả mấy ngàn đạo,hahaha..." - tôi cảm thấy lập luận của cô gái này rất khôi hài và thông minh nhưng chẳng đáng cười đến mức cười lăn cười bò, cười muốn nôn ruột như Lão Tướng.
Có điều để chiều lòng thằng bạn cũng nên làm bộ làm tịch một phen.
Cười chán chê méo mó rồi Lão Tướng mới bình tâm lại hỏi : "ê , mày có thấy buồn cười không?"
"có"
"như mày cũng vậy tắc kè ." - Lão Tướng đột ngột trở về nét mặt nghiêm nghị thường thấy
"bao lâu nay mày và cả tao nữa chỉ thấy cái lợi trước mắt, làm theo lời Lee Phong Lưu mà chưa từng động não suy nghĩ. Rốt cuộc ông ta đúng hay sai ? cho đến mùa hè năm nay nóng nhất trong vòng chục năm trở lại, mày mới có thời gian bình tâm suy ngẫm. haiz, phải cảm ơn ông trời rồi."
Cái thằng chết giẫm này không bao giờ nghiêm túc trăm phần trăm được. Có điều gã đặt vấn đề nghe hay lắm - " rốt cuộc Thầy đúng hay sai?"
Lão Tướng không vội đáp lời mà thay vào đó gã lật tay rót rượu,chờ thư thả rồi mới lên tiếng :
"vậy bây giờ lật lại quá khứ đi, tại sao mày theo nghiệp này ? không tính mấy câu đạo lí của tao lúc xưa nhé, lúc đó tao cũng lầm lẫn như mày."

Đêm hôm đó là lần đầu tiên tôi cẩn thận điểm lại mọi sự đã qua. Ngày xưa, Tướng từng tìm đến tôi và giảng giải cái gọi là tình huynh đệ và lời thề của người trong giang hồ. Bây giờ loại nguyên nhân đó ra, xem xét kĩ lưỡng chỉ còn 2 lí do duy nhất đưa tôi đến với nghiệp bố mì.
"thứ 1,tao ngưỡng mộ con người Thầy,muốn trở thành Lee Phong Lưu thứ 2 . ngoài ra còn muốn xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho các gái điếm."
Lão Tướng trầm ngâm đáp " không tính Lee Phong Lưu vào đây,bởi lẽ ông ta chỉ mê hoặc mày khiến mày lầm tưởng con người đó luôn đúng về mọi chuyện thôi.Như vậy, chỉ còn 1 nguyên do...."
Không khí buổi đêm đột nhiên trùng/trầm hẳn xuống.
Anh em tôi song song ngồi lặng thinh , đồng thời nghĩ về cuộc sống tốt đẹp trong mơ rồi cảm thấy lực bất tòng tâm. Đây là công cuộc vĩ đại mà bằng sức lực vài người vốn không thể nào làm được.
"nhưng Tướng ạ." - qua 1 lúc lâu tắc kè bông tôi mới mạnh dạn mở miệng - " tao biết Thầy dùng máu để hợp nhất miền bắc là bất nhân, nhưng ít nhất các cô gái bên cạnh Lee Phong Lưu ,ý tao là những cô gái gọi ở tầng lớp cao hơn vẫn có nhiều chỗ tốt và họ sống rất thoải mái. Như vậy đây là việc đúng đắn rồi."
"không, không phải như mày vẫn thấy đâu." - Lão Tướng đột nhiên thở dài, hơi thở của gã khiến tắc kè bông tôi run rẩy.
Dưới gầm trời cao thật cao, trong đêm trăng thanh gió mát, giữa thủ đô vẫn tìm về 1 góc nhỏ yên bình. Nhưng tâm trạng tôi lại không hề cảm thấy thư thả.
Lão Tướng ngày đó đã chỉ cho tôi sáng mắt ra, rằng những cô gái đài các tôi vẫn cho rằng đang rất thoải mái kia, thực ra không hề ưa thích cái nghề này như vẻ bề ngoài. Đó là đạo lí về "nụ cười thật tâm và nụ cười diễn xuất."
Hóa ra,trên gương mặt các cô gái bên cạnh Thầy luôn thường trực nụ cười diễn xuất.
.........
Thằng bạn chí cốt là đại ca giang hồ thực lực mạnh vô cùng, gã có thể làm ra mọi thứ mình muốn nhưng lúc này ngồi cạnh bên tôi cũng chỉ biết khe khẽ thở dài.
"những chuyện dơ bẩn mày thấy dạo gần đây chỉ là thường tình,giống như cơm bữa thôi. rồi từ từ Lee Phong Lưu sẽ ày thấy tất cả theo chu kì tự nhiên đến khi lòng mày chai sờn sẽ xem tất cả như việc làm ăn thôi. mà phàm chuyện kinh doanh đều không thể vướng víu tình cảm."
Những lời Tướng nói như sét đánh ngang tai, khiến tôi đau khổ không thôi,ngày dài đêm ngắn trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ về lí tưởng của riêng mình rồi kế đến là những công cuộc cải cách giới cave mà Thầy trò tôi khởi xướng. Rốt cuộc đâu mới là chân lí ?
Nhìn vào sự thật, tôi quyết định một lần nhìn vào sự thật, và sự thật đó khiến tôi bẽ bàng.