Những Người Như Chúng Ta

Chương 70: CHƯƠNG 70




"không cần nói nhiều nữa ! tôi đã quyết ý rồi, anh em tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Từ nay không bao giờ díu lứu đến chuyện ngoài bắc."


Đây là câu phát biểu xanh rờn của tôi trước mặt 2 đồng đội Gái Hư và Trang Trắng sau khi quyết định buông bỏ là hạnh phúc. Mặc dù trả thù là việc cần thiết nhưng sự an nguy của Bánh Đậu Ngọt xứng đáng đặt lên trên tất cả. tôi sẵn sàng hi sinh bản thân mình vì nó, nếu cần. Đổi lại hành động cao thượng này, chỉ là những lời phản đối gay gắt của 2 con điếm toan tính. 2 ả còn những dã tâm chưa thực hiện được nên mâu thuẫn trực tiếp với tôi.Khi Gái Hư biết kế hoạch bỏ trốn của tôi đã đâu vào đấy liền không tiếc lời mắng chửi : "đồ hèn nhát, Tắc Kè. Anh lại bỏ trốn ! Đó đâu phải cách giải quyết vấn đề ? anh và con bé rồi cũng không có ngày yên ổn đâu.""câm miệng đi Gái Hư ! cô ngăn cản tôi chỉ vì nếu tôi bỏ đi , cô sẽ bị lộ mặt. cô sẽ không còn ai hợp tác để thực hiện dã tâm nữa. đâu có tốt đẹp mẹ gì!""đúng là tôi nghĩ cho chính mình, nhưng trong hoàn cảnh này anh cũng là kẻ có lợi. đồ ngu, hãy bình tĩnh mà nhìn nhận lại đi.""đủ rồi Gái Hư ạ! Tôi và cô đã có thỏa thuận hợp tác cho đến khi tôi tìm ra Bánh Đậu. bây giờ con bé đã về bên tôi rồi. Nếu cô dám phá đám thì đừng có trách tôi."Sau khi đã thẳng thắn nói những lời trên, tôi lạnh lùng bước ngang qua cô ả, phong thái hết sức hiên ngang.Đột nhiên Gái Hư bước ngang một bước chắn đường, suýt chút nữa tôi hất văng cô ta."cô tránh ra ngay ! nếu không đừng có trách!"Đúng lúc này,có tiếng cửa mở kẽo kẹt. Thì ra Trang Trắng tới. Cô ả đến thật đúng lúc."Tắc Kè à, anh không cần phải trốn nữa. Anh trốn không được đâu."Cả người tôi nóng bừng bừng, muốn nổi điên lên. Mẹ kiếp cứ đến lúc mấu chốt thì lại bị phá đám ."Em lại muốn gì nữa đây? Khôn hồn thì để cho anh yên đi."Trang Trắng nhìn tôi , bình tĩnh đáp : "anh muốn trốn đi với em gái anh, nhưng con bé không muốn đi."Miệng cô ả thốt ra những lời này nghe sao mà đơn giản. Câu nói đó như ngọn lửa thiêu cháy tâm can tôi."em.. em nói gì?""em nói rồi, Geisha sẽ không theo anh. nó muốn làm theo kế hoạch của Lý Ma Ma. Nó sẽ đi thay em , anh hiểu chưa?"Vậy là tôi đã hiểu ra tất cả. Trang Trắng vừa trở về từ căn phòng số 7. "con đĩ khốn nạn này!" – Tôi ấn đầu cô ả 1 cú thật mạnh vào tường . Tóc tai ả xõa dài ra – "ai cho phép mày đến gặp em tao? mày đã nói gì với nó !?"Trang Trắng rú lên : "anh bỏ tay ra. anh điên rồi ! em nói cho anh biết vở kịch này anh vẫn phải diễn. anh nhất định phải làm cho tròn trách nhiệm giữa 3 người."Tôi điên tiết bọp họng con điếm này mạnh tay hơn, hơi thở cô ả càng lúc càng dồn dập. Trang Trắng dãy dụa rên rỉ trong tay tôi.Lúc này tôi đã mất hết bình tĩnh. Trước đến nay tôi rất điềm tĩnh trong giải quyết vấn đề. Có điều chuyện của Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt xảy đến quá đột ngột khiến tôi cảm thấy như bị dồn vào đường cùng. Thứ phản ứng co cụm lại để tự vệ sẵn sàng bung trả mọi thách thức .Hai mắt Tắc Kè Bông long đỏ, môi miệng mím chặt lại thật dễ sợ. Ở bên cạnh, Gái Hư ra sức can ngăn tôi. Cô ả đấm bình bịch vào người tôi , hét toáng lên : "bỏ tay ra! bình tĩnh lại đi rồi nói chuyện. anh điên rồi. tôi là người hiểu rõ nhất cảm giác của anh lúc này. bỏ tay ra! mau !" Lời nói và sức mạnh của Gái Hư đã có hiệu lực. Cuối cùng cô ả cũng thành công vật người tôi ra sàn nhà,coi như vừa cứu Trang Trắng một mạng.Tôi nằm sóng soài trên sàn nhà, 2 tay vò đầu bứt tóc."khốn kiếp ! mẹ kiếp ! tại sao lúc nào cũng là Bánh Đậu Ngọt! tại sao lúc nào cũng là em gái tôi!"Vô vàn cảm xúc tích tụ lại trong người tôi trong giây lát điên cuồng bùng nổ. Tôi gào thét túm lấy đồ đạc đập vỡ tan tành. Hai cô gái không nói gì , chỉ ngồi im 1 chỗ nhìn nhau.Lát sau Gái Hư dịu giọng nói : "Đợt này nếu anh bỏ trốn là chết chắc. Đừng tưởng bà Lý không đề phòng anh. Ngược lại ,tôi thấy đi Lạng Sơn là ý kiến hay đó. Nếu đưa được Bánh Đậu Ngọt ra khỏi lãnh thổ Hải Phòng chẳng phải chúng ta càng dễ dàng hành động hay sao? Lúc đó chúng ta đưa người đến chớp thời cơ giải cứu con bé là xong chuyện. Anh hãy nghĩ cho kĩ xem lời tôi nói đúng hay sai?"Cô ả nói xong liền nhìn tôi chằm chằm. Tôi không hề đáp lại mà chỉ lặng im nghĩ ngợi. Đúng vậy ! cô ta nói cũng rất có lý. Vấn đề khó nhất ở đây là làm sao đưa Geisha ra khỏi Làng Cung Nữ – một cơ sở tường cao cổng kín. Đó là chưa tính đến đám lính lác của bà ta trải rộng khắp Hải Phòng. Chỉ cần bà ta gọi điện 1 cú thì tất cả các tuyến đường đều có người của mụ chốt chặn. Thậm chí công an hay chính quyền địa phương đều về phe với mụ. Đến một con ruồi cũng đừng hòng thoát được chứ đừng nói là Vương Phi số 7.Cho nên, nếu giải cứu Bánh Đậu Ngọt từ bên ngoài thì cơ may sẽ cao hơn. Thế nhưng đồng dạng lúc đó mụ Lý và tay chân của mụ sẽ theo tôi kè kè. Tôi bị bó tay bó chân thì biết giải quyết thế nào đây."Suy nghĩ này của tôi cũng là mối băn khoăn chung của tất cả mọi người. Tôi tinh ý nhìn thấy Gái Hư đưa mắt liếc Trang Trắng thật nhẹ. Cựu Verdet liền lồm cồm đứng dậy. Sau khi bị tôi "hành hung", sắc mặt cô ả nhợt nhạt hẳn. Vì ban nãy tôi suýt chút nữa giết chết ả nên trong giọng nói vẫn còn ra chiều sợ sệt :"Bọn em đã nghĩ kĩ rồi. Trên đường đến Lạng Sơn, tuy là anh bị bó chân bó tay nhưng vẫn còn thế lực bên ngoài kia mà. Để bọn họ đi cướp Geisha không phải hay hơn sao? Lúc đó anh chỉ cần giả vờ là người bị hại sao cho đạt. Chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh và em cao chạy xa bay . Bọn mình sẽ tìm tới chỗ Bánh Đậu Ngọt, đón con bé đi xa thật xa. Em không hiểu kế hoạch này có gì mà anh không dám thực hiện. Dù cho rủi ro cũng vẫn có thể liều được, cơ may là 50/50 thậm chí nếu chuẩn bị tốt sẽ nâng lên 60, 70 % Tắc Kè à. Dạo gần đây anh bị quá nhiều áp lực khiến đầu óc không thể thông suốt được. Những chuyện đó em hiểu !"Chà chà, Cựu Verdet quả nhiên là gái điếm lọc lõi , miệng lưỡi lắm chiêu nhất thế gian. Lời cô ta nói ai ai nghe thấy đều phải mủi lòng, về đặc điểm này chắc chắn "di truyền" từ mụ Lý. Đêm nay ả nói mấy câu nghe quá hợp tai khiến tâm lý tôi bắt đầu chịu lung lay. Đúng là mấy ngày này những sự thật khốc liệt hành tôi mệt đứ đừ, mệt đến nỗi tôi chẳng còn dám đương đầu làm chuyện gì cả.Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ là phải trốn đi ngay ! tuyệt đối không được để Bánh Đậu ở lại thêm 1 giây phút nào! Áp lực tâm lý khiến cái nhìn của tôi thiển cận hơn trông thấy.Còn Trang Trắng và Gái Hư thì hoàn toàn ngược lại, 2 cô nàng này đang hết sức hưng phấn vì tình tiết thay đổi có lợi cho kế hoạch. Như vậy các cô chỉ cần lo tốt phần phía tôi. Chỉ cần tôi ngoan ngoãn, cả 3 sẽ y theo kế hoạch định sẵn cao chạy xa bay. Tôi thừ người ra ngồi chồm hổm trên nền nhà lạnh giá, trong khoảnh khắc đó rốt cuộc cũng xiêu lòng. Tôi quyết định sẽ một lần nữa phối hợp cùng 2 cô điếm ranh ma. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, tôi mới ngẩng đầu nhìn về phía Gái Hư, Trang Trắng, miệng chỉ hỏi 1 câu duy nhất :"ở bên ngoài ai có thể giúp chúng ta?"O0oTrong tay Lão Tướng nắm giữ một lực lượng lớn giang hồ Hà Thành. Gã luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi trong mọi hoàn cảnh, sống chết không để tâm. Thế nhưng trớ trêu thay trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng này lại không thể đem người đến tận Lạng Sơn.Thứ nhất vì đường xá xa xôi . Thứ 2 Lão Tướng đang đối đầu cùng Lee Phong Lưu , tình thế như nước với lửa. lúc này hơn lúc nào hết là lúc Lão Tướng phải trấn thủ tại Hà Nội. Dạo gần đây nghe nói gã thường xuyên qua lại với đại gia, quan chức. Lão Tướng liên kết với Béo Hoàng Cầu, Cọp 3 Chân cùng đám người Lý Ma Ma không có thời gian ngơi nghỉ. vì thế , nước xa không cứu được lửa gần , tôi cần tìm một phe cánh mới đủ sức đảm đương vụ này.Đây cũng chinh là điểm khó nhất trong kế hoạch. Thứ nhất , tôi không quen ai ngoài đám người Hà Nội của Lão Tướng và Lee Phong Lưu. Thứ hai,tôi không thể thuê bọn giang hồ vặt vãnh vì bọn chúng không đảm bảo tuyệt mật và cũng chả có đám giang hồ 3 xu nào dám đối đầu Làng Cung Nữ hay chịu mò lên 1 nơi xa xôi hiểm trở để bắt người, hơn nữa, để Bánh Đậu trong tay bọn chúng tôi cũng không yên tâm.Nói thì đơn giản, làm mới khó!Nghĩ đi nghĩ lại vẫn ko tìm ra được giải pháp hay ho,tôi đành quay sang 2 cô gái hỏi : "2 người có quen được ai đủ điều kiện không? quan trọng nhất là phải thực sự đáng tin, tôi không bao giờ giao em gái vào tay bọn khốn nạn."Cả Gái Hư và Trang Trắng đều nhìn nhau im lặng. Trang Trắng phát giác Gái Hư nhìn mình, bèn chột dạ la lên "nhìn gì? tôi quanh năm suốt tháng ở đây, nếu mà có quen đại ca nào thì đã sớm được cứu thoát rồi."Lời này không sai,trong số chúng tôi chỉ có Gái Hư là ghê gớm hơn cả. tôi cũng ko biết hết các mối quan hệ của ả ta.Gái Hư nhìn tôi mỉm cười trêu ngươi :" thế lực ghê gớm nhất ở đây anh đều quen biết còn hỏi gì ai. vừa mạnh , vừa đáng tin, đó là phe cánh cũ của Má Nuôi. Sao anh lại có thể quên một thế lực mạnh như thế chứ?""phe cánh cũ của Má Nuôi!??" – ừ nhỉ, đám người này tôi suýt quên mất bởi vì bọn họ chưa bao giờ chịu nhìn nhận tôi và trong cuộc tìm kiếm tung tích Má bọn họ cũng thẳng thừng loại tôi ra khỏi cuộc chơi, thành ra tôi ko coi những người bà con của Má Nuôi là bạn. Nếu là chuyện của tôi, chắc chắn chẳng có ai thèm quan tâm, nhưng đây là chuyện của Bánh Đậu Ngọt và Má Nuôi cơ mà. Bọn họ không đời nào dám để mặc giọt máu cuối cùng của Má Nuôi.Hơn nữa, bản thân chuyện Má Nuôi qua đời , bọn họ cũng nào có biết gì. Tất cả đều canh cánh trong lòng chuyện tìm kiếm tung tích bà cả kia mà. Bao lâu nay tôi ẩn thân ở đây đến thở mạnh còn ko dám, vậy nên cái chết của Má Nuôi tôi vẫn chưa dám nói với ai khác.Tôi giật mình lục tìm điện thoại của chính mình. Phải rồi, chỉ còn cách liều mạng báo tin cho ông Công thôi. Chỉ có ông Công đối tốt với tôi còn Gã Đồ Tể và những người khác chắc chắn ko thèm nghe lời tôi nói. Thậm chí nếu biết tôi đang ở Làng Cung Nữ sẽ tạo thành hiểu lầm ko đáng có.vậy là sau một hồi hạ quyết tâm, tay tôi cầm chiếc điện thoại run run bấm số. Ở một bên,Gái Hư và Trang Trắng nín thở hồi hộp theo dõi .Chuyện thành bại của kế hoạch đợt này đều nằm trong cái miệng dẻo thơm của tôi.Điện thoại đổ chuông thật dài, người nghe máy là 1 cậu thanh niên. Tôi đoán đây là cháu ông Công , nếu Tắc Kè Bông được thừa nhận , vậy thì thằng nhóc này phải gọi tôi bằng ông, tức là gọi Bánh Đậu Ngọt bằng bà. Bởi vì ông Công tuổi già sức yếu nên mọi chuyện đều có đám con cháu ngày đêm túc trực. Tôi gọi cho ông công, xưng là người anh em cũ,ngày đó từng sống chung ở Hà Nội trong căn nhà 2 tầng có mái ngói. Nay muốn gọi vì nhận được 1 tin tức quan trọng của Bà Cả nhà ông Cả Chính. Tôi vừa khó nhọc nói hết lời vừa rồi, cổ họng nghẹn lại. đầu dây bên kia cũng run bần bật. Thằng nhóc quýnh quáng la lên : "anh đợi em một chút,em chạy vào báo với ông ngay."Tôi nín thờ chờ đợi, đầu óc như người trong cõi mộng. Tôi xúc động nghĩ đến những năm tháng xưa kia sống cùng ông Công và Má Nuôi. Ông Công chuyện gì cũng giỏi, đã dạy cho tôi biết bao điều hay. Không ngờ thời gian trôi mau, ông Đồ Già nay đã ngã bệnh, chắc một phần cũng vì đau lòng chuyện Má Nuôi.Đang miên man bỗng đâu có tiếng gọi :"thằng **, thằng ** đấy phải không? thằng nhỏ này, em tìm được bà cô chưa, mau nói cho anh biết bà cô ở đâu?" – giọng ông Công ở đầu dây bên kia run run vang lên. Tôi xúc động cực mạnh vì chữ "anh" ông ấy dành ình. May mắn thay ! điều tôi sợ nhất là sức khỏe ông Công xuống thấp , không thể nói chuyện được. Sợ hơn nữa là 10 năm trôi qua, ông đã không còn coi tôi là đứa con của Má. Tim tôi thoắt cái nghẹn lại, miệng ú ớ mãi mới nói thành lời."anh Công , Má Nuôi ,Má Nuôi đã..." Dứt câu vừa rồi bầu không khí tĩnh mịch tột cùng. Cả 2 bên ống nghe đều không còn âm thanh nào, cả đến tiếng thở cũng lắng xuống lạ. Hẳn ông Công đã hiểu những lời tôi nói, hẳn ông Công đang đứng chôn chân vì sự thật.Chốc lát sau bỗng nghe ai đó thốt lên "A...", tiếp sau đó lao xao mấy câu "ông ơi , ông ơi ".Lòng tôi nóng như lửa đốt, lật đật kêu vang "anh Công, anh Công. Anh bình tĩnh nghe em nói."Trái tim tôi cứ đập liên hồi như vậy, mãi một lúc sau mới nghe cái giọng khàn khàn yếu ớt của ông Công : "Cô mất như thế nào? Bánh Đậu Ngọt hiện giờ ở đâu? con bé có làm sao không?""Bánh Đậu Ngọt hiện đang nằm trong tay Bà hai Lý. Anh Công ơi, chuyện khác để sau này nói rõ. bây giờ chuyện quan trọng là phải cứu con bé em mình. Anh phải nghe em nói,em chỉ còn biết trông cậy vào anh và các anh em chú bác bên đó thôi."Ông Công đè giọng xuống thấp, bình tĩnh hỏi : "chuyện gì? em mau nói đi. Anh sẽ gọi mấy đứa cháu tới Hải Phòng đòi giao người ngay."Vậy là bước đầu coi như trót lọt, qua được ông Công tiếp theo còn phải thuyết phục được Gã Đồ Tể và vài "vị" chú bác khác. Đa số bọn họ không ưa tôi chỉ có thể trông vào uy tín của ông Công – hiện đang gần đất xa trời.Tất nhiên , tôi không dại gì bảo đám cháu ông Công đến Làng Cung Nữ gây chuyện. Tôi bàn bạc một kế hoạch cụ thể với phía bên đó, mà đại diện là người con út của ông Công – coi như có thể tin tưởng. Nhà bên đó tương đối có thiện cảm với Tắc Kè Bông vì biết được sự thật tôi ko kể gian khổ nằm gai nếm mật nơi Làng Cung Nữ , làm hết mọi cách để tìm được thông tin 2 mẹ con Má Nuôi.Chúng tôi bàn bạc đại sự, thông qua tất cả các kế hoạch 1 hồi lâu thật là lâu. Cuối cùng đôi bên gác điện thoại kèm theo 1 cái hẹn sẽ giữ liên lạc 24/24.Gái Hư và Trang Trắng lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cửa ải khó khăn nhất đã qua được 1 nửa.Bây giờ , dù ông Công sẽ thuyết phục đám người khó ưa còn lại , nhưng dẫu sao tôi cũng là người chịu trách nhiệm chính, không thể không gọi điện báo cho họ 1 tiếng. Thế là tôi cắn răng gọi điện cho Gã Đồ Tể trước tiên.vừa đổ chuông đã nghe giọng gã oang oang "ai đấy?""anh Mạnh, em đây. con nuôi của bà cả.""....""a ! mẹ mày, thằng ranh con ! Tao cấm mày từ giờ không được nhận bừa là con của cô tao nữa. Mà mày gọi tao làm gì? mày tìm thấy bà cả chưa? đang ở đâu?"Tôi trao đổi sự thật với ông ta, vừa nói vài câu gã đã nổi điên lên.Tôi lại nhắc sang chuyện Bánh Đậu Ngọt, lần này gã gào lên trong điện thoại nghe thật khủng khiếp .Nói chuyện điện thoại với Gã Đồ Tể giống hệt như đang bỏ ống nghe trong chuồng sư tử. Bởi vì tính gã nóng nảy cực kì. Hễ cứ đụng chuyện, việc đầu tiên cần làm là chửi và đánh. Gã ta chửi bới tôi, chửi cả đám người đã hại Má Nuôi và Bánh Đậu. Thậm chí tôi cũng ko dám nói Bánh Đậu hiện đang ở Làng Cung Nữ vì sợ gã sẽ làm chuyện dại dột chạy tới đây gây sự. Tôi chỉ đơn giản nói : "anh Công sẽ nói chuyện với anh sau. Chắc anh nên sang bên đó luôn đi." nói rồi cúp máy cái rẹt kẻo gã lại chửi thêm trận nữa thì khốn khổ. Cầm điện thoại trong tay , tôi thở dài 1 hơi nhìn Trang Trắng và Gái Hư. Trang Trắng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán tôi. Nàng ta nói : "không ngờ chuyện nhà bên Má Nuôi phức tạp vậy, thôi coi như chịu nhục 1 lần đi anh. Tất cả những cay đắng này còn có tụi em thấu hiểu cho anh."Trang Trắng nhắc tới chịu nhục, quả nhiên những cuộc điện thoại sau tôi chịu nhục thê thảm thật.Các nhân vật có máu mặt trong dòng họ vốn ko ưa tôi, họ liên tục đưa ra những câu hỏi dồn tôi vào đường cung. Đến tột cùng, tôi cũng ko biết là mình cùng phe hay đối nghịch bọn họ nữa. Điện thoại cả chục cuộc, những "vị" càng về sau càng khó tính hơn, mỗi một người đều coi Tắc Kè tôi như cọng rơm cọng rác. Lúc này mới thấy quen biết ông Công là may mắn nhất trần đời vì nếu ko có ông ấy đỡ lưng chắc đám người này sẽ chẳng bao giờ tin lời tôi nói. Vậy là tạm thời giải quyết xong vấn đề tiếp ứng bên ngoài. Tôi chưa bao giờ căng thẳng như lúc này. Mặc dù đã tính toán đâu ra đấy nhưng ai cũng biết chỉ cần 1 sơ suất nhỏ cũng đủ khiến cho tôi hối hận cả đời. Rồi tôi lại nghĩ , nếu quả thực người nhà Má Nuôi thuận lợi đem Bánh Đậu Ngọt ra ngoài, vậy chắc chắn sẽ không cho phép tôi lại gần nó. Tôi muốn tự tay chăm sóc em nhưng bọn họ sẽ đuổi tôi đi ngay thôi.