Khi Tô Ngự cùng những người khác tắm rửa xong đi vào, Hạ Thư Điềm oán giận nói: “Sao mấy người tắm lâu vậy?”
Nghe lời Hạ Thư Điềm hỏi, có lẽ cô không nghe thấy Tô Ngự ba người bọn họ làm chuyện gì ở trong sân.
Điều này làm Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm cùng Quan Nghiên Bạch sau lưng Hạ Thư Điềm vậy.
Mãi đến trước khi đi ngủ, Tô Ngự vẫn không hiểu vì sao Quan Nghiên Bạch đột nhiên tham gia. Hơn nữa, Thiệu Tĩnh Trì cũng có mặt, thế nhưng hắn lại không hề ngăn cản…
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngự được Thiệu Tĩnh Trì đánh thức. Họ sửa soạn một chút và rời khỏi ngôi làng nhỏ này để lên đường.
Lái xe một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy một trạm xăng bên sườn núi.
Lần này là Thiệu Tĩnh Trì lái xe, nên Tô Ngự ngồi ở vị trí phụ lái.
Thiệu Tĩnh Trì lái xe vô cùng liều lĩnh, nhấn ga phóng vào trạm xăng rồi phanh gấp dừng lại ngay trước cây xăng.
Thiệu Tĩnh Trì mở cửa xe nhảy xuống, Tô Ngự cũng mở cửa xuống xe, phía sau Quan Nghiên Bạch cũng đi xuống, chỉ có Hạ Thư Điềm là không xuống.
Trạm xăng dầu được xây đơn độc bên đường quốc lộ trên núi, xung quanh không có gì ngoài đường và núi. Vốn dĩ nó cũng hẻo lánh và ít dấu chân người, hiện giờ càng không có ai sẽ đến đây, cỏ dại mọc um tùm, trở thành một vùng đất hoang vắng…
Thiệu Tĩnh Trì rút vòi đổ xăng bóp bóp một chút, có dầu từ bên trong chảy ra.
“Vận may không tệ lắm.” Hắn mở nắp xăng xe là lắp vòi tiếp nhiên liệu vào.
Trạm xăng dầu nào cũng có một cửa hàng nhỏ, Quan Nghiên Bạch đã đến đó rồi, Tô Ngự đoán có lẽ hắn vào để tìm kiếm xem còn của cải gì hay không.
Vừa lúc Tô Ngự có hơi mắc tiểu, cậu vốn có thể trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ, nhưng có Hạ Thư Điềm nên cậu cần phải tìm một chỗ khuất để đi tiểu, miễn cho đối phương càng ghét cậu hơn.
Trạm xăng có nhà vệ sinh, muốn vào nhà vệ sinh thì phải đi qua cửa hàng…
Dưới tình hình hiện giờ, Tô Ngự sẽ không chọn vào nhà vệ sinh công cộng. Bởi vì không ai biết liệu có cương thi ở trong đó hay không.
Tô Ngự do dự giữa bụi cỏ và nhà vệ sinh trong chốc lát, sau đó vẫn nhanh chóng đuổi theo Quan Nghiên Bạch.
Khi cậu chạy đến bên Quan Nghiên Bạch, Quan Nghiên Bạch liếc nhìn cậu một cái.
Tô Ngự nghĩ chắc chắn hắn đang tự hỏi làm sao một người nhát gan như cậu lại dám chủ động đi theo hắn vào cửa hàng như vậy.
“Tôi… Tôi buồn tiểu.” Tô Ngự ngượng ngùng nói.
Quan Nghiên Bạch gật đầu, sau đó đi trước Tô Ngự vào cửa hàng. Cửa hàng rất nhỏ, nhìn thoáng qua là thấy ngay bên trong ngoại trừ hơi lộn xộn thì không có cương thi.
Quan Nghiên Bạch lại vào nhà vệ sinh kiểm tra xung quanh, sau đó nói với Tô Ngự: “Vào đi.”
Tô Ngự yên tâm đi vào nhà vệ sinh nam, cởi quần rồi chuẩn bị đi tiểu ở bồn tiểu nam.
Nhưng cậu phát hiện Quan Nghiên Bạch đứng ở cửa không có ý định rời đi, hơn nữa ánh mắt rõ ràng đang nhìn cây xúc xích nhỏ mà Tô Ngự để lộ ra ngoài…
Quan Nghiên Bạch thờ ơ nói: “Muốn tôi giúp cậu đi tiểu?”
“Không cần không cần…” Tô Ngự vội lắc đầu, tự mình đi tiểu…
Sau khi cậu đi xong, Quan Nghiên Bạch mới đi ra cửa hàng để tìm kiếm những vật dụng còn hữu ích.
Thiệu Tĩnh Trì đổ xăng xong cũng đi vào, họ nhặt sạch nước khoáng, đồ có thể ăn và sử dụng được trong cửa hàng mới lại tiếp tục khởi hành.
Tô Ngự ngồi vào ghế phụ, ngẩng đầu nhìn thấy Quan Nghiên Bạch ngồi ghế lái mới biết lần này lại đổi về Quan Nghiên Bạch lái xe. Cậu quay đầu nhìn thấy Hạ Thư Điềm đã ra khỏi ghế sau, đứng cạnh cửa ghế lái với vẻ mặt không vui…
Tô Ngự nhanh chóng xuống ngồi ghế đằng sau.
Hạ Thư Điềm hừ một tiếng ngồi vào ghế phụ lái.
Thiệu Tĩnh Trì đóng cốp xe một cái rầm, sau đó đi lên ngồi vào ghế sau.
Quan Nghiên Bạch khởi động xe, lái ra khỏi trạm xăng…
Tô Ngự nhẹ giọng hỏi Thiệu Tĩnh Trì: “Tại sao anh không lái xe?”
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Tôi lại không biết đường đến thành phố W.”
Tô Ngự suýt thì quên mất chuyện Thiệu Tĩnh Trì là một người mù đường.
Đến gần tối, cuối cùng bọn họ cũng đến thành phố W… Tuy rằng thành phố W không lớn bằng thành phố H, nhưng nó cũng đã từng là một thành phố tương đối nổi tiếng và sầm uất.
Nhưng hiện giờ, các tòa nhà xung quanh đều đổ nát, bụi bặm rác rưởi trên đường bay tứ tung, bốn phía vắng lặng không tiếng động, đằng xa co mấy tiếng gầm rú không rõ ràng. Ngoại trừ bốn bọn họ, không có bất kỳ dấu vết nào của người sống.
Một thành phố chết, hoang tàn lạnh lẽo.
Trong khoảng thời gian này, bầu trời tuy luôn u ám nhưng chưa từng mưa. Rõ ràng là mùa hè, nhưng trời lại không quá nóng bức, mất đi sự săn sóc của ánh mặt trời. Dường như ngay cả mặt trời cũng sẽ vứt bỏ tinh cầu tràn ngập tử khí này.
Xe chạy vào thành phố W, lướt vụt qua hàng tòa nhà hai bên, thỉnh thoảng sẽ có vài con cương thi lang thang trên đường…
Nhình thành phố chết chóc này, Tô Ngự cảm thấy vô cùng ngạt thở… Liệu trái đất còn có thể trở lại hình dáng trước đây không? Những người may mắn còn sống sót nên làm thế nào để tồn tại? Virus và cương thi lại làm thế nào mới có thể biến mất? Khi nào những ngày tháng sống trong lo âu hoảng sợ mới có điểm hồi kết?
Tô Ngự quay đầu không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cậu hỏi Thiệu Tĩnh Trì: “Anh từng đến thành phố W chưa?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Chưa từng.”
“Anh chưa từng đến đây chơi á?” Cậu nghĩ rằng Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch là anh em họ, dù sao họ cũng sẽ đến thăm nhau trong dịp Tết Nguyên Đán.
Thiệu Tĩnh Trì: “Đúng thế, rất kỳ lạ hả?”
Tô Ngự lẩm bẩm: “Không phải, tôi thấy quan hệ hai người khá tốt, còn tưởng hai người thường xuyên chơi đùa cùng nhau…”
Mặc dù ngoài miệng Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì luôn thô lỗ với nhau, nhưng Tô Ngự cảm thấy cả hai bọn họ đều hiểu đối phương rất rõ nên cậu nghĩ mối quan hệ của họ thực sự rất tốt. Hơn nữa có vẻ Hạ Thư Điềm cũng quen biết Thiệu Tĩnh Trì, vậy bọn họ chắc hẳn phải qua lại rất nhiều mới đúng.
Tô Ngự nghĩ có lẽ Quan Nghiên Bạch đến thành phố H chơi, nhưng trong lòng cảm thấy không hợp lý lắm. Dựa vào tính cách, việc Thiệu Tĩnh Trì chạy đến thành phố W có vẻ vẫn phù hợp hơn chút.
Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh ghét bỏ.
Lúc này Quan Nghiên Bạch mở miệng: “Trước 18 tuổi tôi sống ở thành phố W, sau 18 tuổi mới về thành phố H.”
Tô Ngự khó hiểu: “Chuyển nhà sao?”
Quan Nghiên Bạch: “Không, về nhà họ Thiệu.”
“?” Tô Ngự nghe không hiểu.
Thiệu Tĩnh Trì lười nhác nói: “Cha mẹ cậu ta ly dị, trước 18 tuổi đi theo mẹ, sau 18 trở về với cha, đơn giản vậy thôi.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Tô Ngự gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhưng một lúc sau mới nhận ra có gì đó không ổn: “Ơ… Sau 18 tuổi anh ấy về thành phố H để theo cha, có nghĩa là cha anh ấy với cha anh là anh em sao?”
Thiệu Tĩnh Trì gật đầu: “Có xem tin tức chính trị không? Vị tướng quân Thiệu tiếng tăm lẫy lừng thường được nhắc đến, chính là cha cậu ta.”
“Khụ khụ…” Tô Ngự kinh ngạc trợn to hai mắt, miệng há rộng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Đợi Thiệu Tĩnh Trì định duỗi ngón tay cho vào chơi đùa, cậu mới đột ngột ngậm miệng lại, lắp bắp: “Vậy… Vậy cha anh là?”
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Có xem tin tức khoa học kỹ thuật không? Nhà khoa học sinh học nổi tiếng họ Thiệu thường xuyên xuất hiện trong chuyên mục học thuật chính là cha tôi.”
Tô Ngự sốc đến mức không nói nên lời, cậu thực sự không ngờ gia cảnh của Thiệu Tĩnh Trì lại trâu bò như thế!
Thiệu Tĩnh Trì vỗ vỗ mặt Tô Ngự: “Đừng lo, nhà tôi cưới vợ không để ý đến môn đăng hộ đối.”
Đây là trọng điểm à? Thôi được, cứ tùy tiện nói đi, cho dù nhà Thiệu Tĩnh Trì không cần môn đăng hộ đối, Tô Ngự là con trai, cũng không thể gả cho hắn được.
“Mà, Quan Nghiên Bạch không phải nên tính là anh em bên nội của anh sao?” Cha của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch là anh em ruột, vậy theo lý mà nói hai người không thể là anh em bên ngoại được. Điểm Tô Ngự cảm thấy không ổn chính là ở chỗ này.
*Má hôm trước tui chưa đọc đến đây tưởng anh em họ thoai, tui đã sửa lại thành anh em họ ngoại nhé. Sodi mọi ngừi nhiều nhiều. (Hay tui có gì hiểu nhầm ở đây không nhỉ @@)
Thiệu Tĩnh Trì nói cho cậu biết vì Quan Nghiên Bạch theo họ mẹ, không muốn thay đổi nên cha hắn rất tức giận, không muốn nhận hắn. Vậy nên xem Quan Nghiên Bạch là anh em họ ngoại luôn.
Tô Ngự sáng tỏ gật đầu, lúc trước cậu còn tưởng Quan Nghiên Bạch không rõ chuyện này nên mới nói nhầm.
Cuộc trò chuyện giữa Tô Ngự và Thiệu Tĩnh Trì đều lọt vào tai Hạ Thư Điềm, nhưng điều kỳ lạ là cho tới bây giờ Hạ Thư Điềm không hề cắt ngang để nói chen vào.
Thật ra Hạ Thư Điềm cũng không có tâm trạng xen vào, cô nhìn mấy tòa cao ốc dần dần quen thuộc ở hai bên đường, bắt đầu bất an. Cô miễn cưỡng nở nụ cười nhìn Quan Nghiên Bạch: “Nghiên Bạch… Anh… Anh nói có chuyện quan trọng cần làm… là gì vậy?”
Quan Nghiên Bạch không trả lời cô mà vô cảm nói: “Cô có biết máy tính của tôi được kết nối với hệ thống giám sát trong nhà ở thành phố W không?”
Trong mắt Hạ Thư Điềm lộ ra vẻ hoảng sợ.
Quan Nghiên Bạch lạnh nhạt nói: “Camera giám sát sẽ tự động lưu lại video, sau đó tải lên tài khoản đám mây*.”
*Lưu trữ ấy.
Toàn thân Hạ Thư Điềm khẽ run lên, cố gắng kìm lại sự bất an của mình, nở một nụ cười vô cùng khó nhìn: “…Nghiên Bạch… Em… Em không hiểu anh đang nói gì…”
Tô Ngự cũng không hiểu Quan Nghiên Bạch nói gì, khó hiểu nhìn Thiệu Tĩnh Trì thì thấy đối phương đang nhếch miệng lên, biểu cảm xem trò vui nên cậu cũng bèn im lặng.
Tốc độ xe dần dần chậm lại, chỉ nghe Quan Nghiên Bạch xoay đầu nhìn vào mắt Hạ Thư Điềm nói: “Trong tổng khu có mạng, sau khi kết nối tôi nhận được video. Cô đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?”
Giờ phút này Hạ Thư Điềm hoàn toàn sững sờ, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, đến mức hàm răng cũng phát run. Cô nắm lấy tay Quan Nghiên Bạch, run rẩy hét lên: “Không phải… Nghiên Bạch không phải đâu… Không phải như những gì anh nhìn thấy!!”
Quan Nghiên Bạch cười lạnh, bình tĩnh giơ tay đẩy Hạ Thư Điềm ra. Biểu cảm không có bất cứ thay đổi nào, nhưng con ngươi lại đen sâu hoắm đáng sợ, hắn lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa nói, cô lại đang nói về cái gì?”
Hạ Thư Điềm đột nhiên nhận ra hình như mình không đánh tự khai, trong nháy mắt mặt cắt không còn một hột máu…
Xe chậm rãi dừng lại trước một ngôi biệt thự…
Hạ Thư Điềm nước mắt chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng sợ đến không còn một chút sắc…
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thấy rất nhiều tin nhắn dễ thương nói đang đợi bé thụ trưởng thành, cảm thấy hiện tại cậu ấy rất dễ chết. Ha ha ~ Sẽ không đâu ~
Bé thụ chắc chắn sẽ trưởng thành, nhưng nó sẽ không được thể hiện quá nhiều về thể chất, mà sẽ thiên về trưởng thành tâm lý. Bởi vì mục đích ban đầu khi viết nhược thụ là để được nhóm công quân bảo vệ. Vậy nên tôi thiết lập công quân vô cùng mạnh mẽ như vậy để có thể bảo vệ bé thụ cực kỳ tốt, bàn tay vàng mở có hơi quá mức, khụ khụ…
Vậy nên mục đích ban đầu của nhược thụ vẫn được giữ nguyên, mong rằng mọi người vẫn có thể thích họ như trước nhé ~
Sâm: Mị xin rút lại lời hôm trước đổi xưng hô “Anh-Em” của anh Thiệu với bé Tô, cảm thấy hông hợp lắm hế hế.